Thương Trường Đại Chiến
Chương 221
- Tốt lắm, kế tiếp tôi tuyên bố…
Lục Thiếu Hoa ngừng một chút rồi nói.
- Công ty chúng ta bên Thâm Quyến đang nghiên cứu máy tính, xe tải nhẹ, sản phẩm điện tử, hạng mục đã chính thức khởi động, Hồng Kông bên này trước hết phải làm tốt các công việc, trong tương lai sẽ thông qua Hồng Kông làm bước đệm đưa ra thế giới.
Hồng Kông là lãnh thổ cấp cao, vì là cửa ngõ ra vào Châu Á, cũng giống như Lục Thiếu Hoa nói, về sau đem sản phẩm vươn ra thế giới. Điều này đã quyết định không lâu sau khi Lục Thiếu Hoa tái sinh, ước mơ từ trong nước vươn ra thế giới cũng chờ mất vài năm. Nhưng Lục Thiếu hoa cũng không vội vàng. Chỉ có thể chọn Hồng Kông này làm vị trí trung chuyển. Hồng Kông được gọi là một trong bốn con rồng Châu Á, chờ đợi cơ hội trong nước không thể so sánh được với thông qua việc này để đưa sản phẩm ra thế giới sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Hiện tại mạng lưới bảo vệ bắt đầu khởi động, nhưng Lục Thiếu Hoa tin rằng, để sản xuất nhóm sản phẩm đầu tiên phải mất một thời gian khá dài, các công nhân kỹ thuật giỏi nhất đến từ Liên Xô, những người này làm Lục Thiếu có lòng tin rất lớn, có lẽ là phải mất vài tháng, cũng có thể là một năm, hai năm mới có thể sản xuất thành thạo sản phẩm. Nhưng trong khoảng thời gian này đúng là Hồng Kông bên này chuẩn bị thời gian.
Không phi lấy đâu bay vút thẳng lên trời, không sáng suốt thì lấy đâu bỗng nhiên nổi tiếng, phá đá kinh thiên. Đây là Lục Thiếu Hoa muốn, hoặc là cái gì cũng không làm, hay là bỗng nhiên nổi tiếng, lập tức mang tới, khiến tất cả sản nghiệp nở hoa.
Lưu Minh Chương, bốn người bọn họ đều sửng sốt. Tiếp theo là kinh ngạc, cho tới giờ Lục Thiếu Hoa đều không nói cho bọn họ ở Thâm Quyến bên kia đã ta đã làm gì, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, không ngờ tiến quân đi theo lĩnh vực máy tính, điện tử, xe tải.
Kinh ngạc qua đi, Lưu Minh Chương nhanh chóng lấy lại tâm trạng, mang theo nghi ngờ hỏi.
- Vậy mấy lĩnh vực mà tôi vừa nghe tất cả đề là công nghệ cao à, dường như cần rất nhiều nhân tài kỹ thuật.
Lưu Minh Chương không có nói trực tiếp mà là nói bóng nói gió, cậu ấy đích thực muốn hỏi Lục Thiếu Hoa nhân tài kỹ thuật tới đó lấy từ đâu.
Đi theo hắn sớm nhất là Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa vô cùng tín nhiệm, tự nhiên sẽ không che giấu. Cũng không cần dấu giếm, mà giống Lý Vân Thanh ba người bọn họ Lục Thiếu Hoa cũng rất tín nhiệm. Cho bọn họ biết cũng không có việc gì.
- Liên Xô.
Hai người đưa ra cho Lưu Minh Chương câu trả lời, đồng thời cũng đưa cho Lý Vân Thanh ba người bọn họ đáp án. Lúc đó bọn họ mới hiểu được vì sao Lục Thiếu Hoa trăm phương nghìn kế, tránh đi ánh mắt mọi người, chuyển sự nghiệp tới Nhật Bản rồi lại đi Liên Xô.
Đám người Lưu Minh Chương là nhân viên cao cấp trong công ty. Chú ý thông tin là trình độ chuyên môn bắt buộc của họ, biết rằng Liên Xô đang hỗn loạn, tuy nhiên bọn họ muốn biết chính xác vì sao Lục Thiếu Hoa có thể mang nhân tài kỹ thuật từ Liên Xô tới? Điều này duy nhất không có được đáp án. Vấn đề này Lục Thiếu Hoa giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt.
- Tốt lắm, hôm nay tôi nói với mọi người về vấn đề này là vì mục tiêu phát triển sau này của công ty. Mọi người là nhân viên cao cấp, hẳn là biết đến. Cũng muốn dốc sức chuẩn bị sẵn sàng. Đến lúc đó công ty đột nhiên đưa ra sản phẩm, khẳng định đó chính là một tiêu điểm.
Khả năng nhất định công ty tấn công vào thị trường? Ngoại trừ Lưu Minh Chương bọn họ nói về phương hướng bên ngoài, Lục Thiếu Hoa cũng muốn cảnh báo bọn họ, chuẩn bị để dễ ứng phó với thách thức bên ngoài.
Hiển nhiên, bốn người bọn họ đều hiểu điều Lục Thiếu Hoa muốn nói, còn thật sự gật đầu.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa gật đầu nói.
- Tiếp theo cũng không có vấn đề gì nữa, ngày mai tôi sẽ dẫn mẹ tôi đi thăm công ty, tới lúc đó muốn gặp giám đốc bán hàng công ty con, Minh Chương cậu bố trí trước đi.
Cho tới giờ, Lục Thiếu Hoa còn không có gặp qua giám đốc bán hàng công ty con. Đối với giám đốc công ty này Hứa Gia Thụy, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ biết anh ta trên hồ sơ. Còn nhớ lúc trước Lưu Minh Chương cố ý mang cậu ta tới, muốn cậu ta báo cáo trực tiếp với Lục Thiếu Hoa, sau khi đề cử anh ta, vì giám đốc cũng do Lục Thiếu Hoa tự mình quyết định.
Thị trường tiêu thụ của Phượng Hoàng dường như nằm trong tay Lục Thiếu Hoa. Mới đầu, giống như khia phá một con đường, khiến sau này sản phẩm có thể thuận lợi, nhanh chóng thông qua con đường này tiến vào thị trường. Cho nên Lục Thiếu Hoa không thể không gặp vị Giám đốc chưa từng gặp này, cũng nhân tiện hoạch định phương hướng phát triển công ty sau này, về phần chi tiết thì phải chính anh ta từ từ phát huy.
Mọi người ở phòng khách nhỏ hàn huyên một hồi. Lưu Minh Chương bọn họ liền trở về nhà, còn Lục Thiếu Hoa xuống dưới lầu một cùng Dương Kiến Long nói chuyện phiếm. Vô tình, giờ cơm đã tới, Dương Kiến Long đề nghị ra ngoài ăn cơm, đương nhiên là anh ta chỉ lấy cớ, làm như người sinh ra ở Hồng Kông, Trần Lệ từ quê nhà tới ông ta là chủ phải tận tình một chút.
Lục Thiếu Hoa không có dị nghị, nhưng làm sao có thể để Dương Kiến Long trả tiền cho mình sao. Kết quả là không thể. Cơm còn không có ăn xong, Lục Thiếu Hoa trước hết nhận trả tiền một mình, chỉ cần Dương Kiến Long có tâm là có thể còn như trả tiền hay không trả tiền không quan trọng. Hắn làm ông chủ Tập đoàn Phượng Hoàng không thích người khách đến mua cơm cho mình.
Ăn cơm xong, vợ chồng Dương Kiến Long quay về nhà mình. Lục Thiếu Hoa bọn họ cũng trở lại biệt thự. Sau khi trở lại biệt thự, Lục Thiếu Hoa đưa Trần Lệ đi ngủ trưa, mà chính hắn ngồi xe đã sớm thành thói quen. Một chút cảm giác mệt cũng không có, một mình một phòng khách đọc một vài tin tức.
Xem ti vi là dễ dàng nhất cho việc nghỉ ngơi, không lâu, hai mắt liền nhắm lại tính toán. Không hề có dấu hiệu muốn ngủ, nhắm mắt lại không lâu phía trong phòng khách vang lên tiếng điện thoại làm Lục Thiếu Hoa tỉnh dậy, đi đến điện thoại cầm ống nghe.
- Alo! Ai đó.
- Là tôi, Minh Chương, vừa rồi tôi nhận được lời mời từ nhà họ Hoắc, dịp cúng tế trời đất năm nay bọn họ tổ chức một lễ hội, bọn họ nghĩ cậu không ở Hồng Kông, cho nên mời tôi đến nơi này, cậu có hứng thú đi xem hay không?
Đầu bên kia điện thoại Lưu Minh Chương nói.
- Ủa! Nhà họ Hoắc?
- Ừ! Vừa mới nhận được giấy mời, nghe nói tất cả thương gia tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng Hông Kông
Lưu Minh Chương vẫn giữ nụ cười cười nói.
Lục Thiếu Hoa suy nghĩ một lúc, hắn muốn đi nhưng thấy lễ hội thời gian chỉ có hai ngày mà Trần lệ lại đang ở Hồng Kông, hắn dù sao không thể bỏ lại mẹ một mình để đi tham gia lễ hội, ngẫm nghĩ một chút hắn nói
- Việc này nói sau, tôi gọi điện thoại cho ông Hoắc đã.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa liền gác điện thoại, về tình về lý mà nói, hắn cần phải cảm tạ nhà họ Hoắc một chút. Lần này hàng hóa vận chuyển từ Liên Xô nhanh chóng tới Hồng Kông không bị cản trở, ông Hoắc gia coi như đã giúp hắn một vụ lớn.
Sửng sốt một hồi, Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ nhiều, liền cầm lấy điện thoại gọi cho nhà họ Hoắc, không lâu sau đó có tín hiệu, đầu bên kia truyền tới âm thanh trầm trầm của một người, Lục Thiếu Hoa biết đúng là Hoắc Anh Đông, đúng vậy, vì thế liền mở miệng nói.
- Xin chào ông Hoắc ạ! Cháu là Lục Thiếu Hoa.
- Haha! Là cậu à? Thế nào? Tới Hồng Kông rồi a?
Hoắc Anh Đông hỏi.
- Dạ! cháu vừa tới buổi sáng.
Nói xong Lục Thiếu Hoa dừng một chút, lại nói.
- Lần này gọi điện thoại cho ông chủ yếu là cảm ơn sự hỗ trợ lần trước của ông, bằng không hàng hóa không thể thuận lợi đến Hồng Kông như vậy.
- Việc này rất nhỏ, nếu cháu còn nhận tôi là đồng hương không nên đề cao vấn đề đó, ha ha!
Hoắc Anh Đông sang sảng nói, dường như chuyện đó ban đầu không nằm trong mắt hắn.
- Đúng rồi, lễ bái trời đất lần này ta muốn mở lễ hội, cậu có thể tới tham gia, để biết các nhân vật nổi tiếng trong giới thương gia, sau này có thể trợ giúp việc buôn bán.
- Ha ha! Điều đó à! Nói thế nào đây, lần này cháu tới Hồng Kông mẹ cháu cũng đi cùng, làm con cũng phải đưa mẹ đi dạo vài nơi phải không, cho nên có thể đến lúc đó không có thời gian.
Lục Thiếu Hoa nói thật.
- Ha ha, cậu đúng là một người con trai hiếu thảo.
Hoắc Anh Đông ở đầu dây bên kia đứng đắn nói khích lệ Lục Thiếu Hoa, sau đó chuyển đề tài.
- Chuyện này nào có vấn đề gì, hiện tại ta chính thức mời mẹ cậu đến lúc đó cậu và mẹ cậu cùng tới nha.
Chưa xong, Hoắc Anh Đông cũng không chờ Lục Thiếu Hoa nói tiếp, lại tiếp tục.
- Nói thật, tôi rất muốn trông thấy người phụ nữ có thể nuôi dạy một đứa trẻ như cậu.
Những lời này là đích thực từ trong tâm Hoắc Anh Đông, ông ấy vẫn rất ngạc nhiên về Lục Thiếu Hoa, rốt cục cha mẹ thế nào, hoàn cảnh gì tạo nên một tài năng, một đứa trẻ hơn mười tuổi trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài năm đã tích lũy được hàng trăm tỷ đô la.
Lúc ấy, vốn tưởng rằng Tập đoàn Phượng Hoàng chẳng qua là có được vài tỷ đô la thôi, nhưng sau thông qua giới thượng lưu trong nước thực sự biết đến tài sản của Lục Thiếu Hoa. Hoắc Anh Đông liền không tin, có vài tỷ cũng đã là giầu nhất thiên hạ. Nhưng sự thật bày trước mặt ông, khiến ông không thể không tin, bởi vì tư liệu tuyệt mật kia đã cho ông nhìn thấy một phần về Lục Thiếu Hoa, năm Nhật Bản khủng hoảng chứng khoán, hắn đã mua vào khi giá giảm xuống, tới lúc tăng giá lại bán ra, nhưng đã đủ dọa người bởi vì Lục Thiếu Hoa là người lướt sóng đầu tiên tới khi tăng giá chắc chắc lời hơn một trăm tỷ, đương nhiên con số này là Hoắc Anh Đông tự mình tính ra, còn con số cụ thể thì không biết.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy Lục Thiếu Hoa là thiên tài thị trường chứng khoán. Tuy nhiên, làm thế nào tạo nên một nhân tài như vậy, điều này làm cho người ta không kìm nổi ham muốn hiểu biết thực sự.
Lục Thiếu Hoa không có mở miệng, hắn tự hỏi có nên đưa Trần Lệ đi tham gia lễ hội hay không. Ở Hồng Kông các nhân vật nổi tiếng giới thượng lưu đều làm theo tập tục Anh quốc, cái gì cũng chú ý lễ nghi quý tộc, cũng không phải là Lục Thiếu Hoa sợ mất mặt, mà là Lục Thiếu Hoa không muốn nhìn thấy mẹ mình không giống quý tộc. Vả lại Lục Thiếu Hoa xem thường giới quý tộc này, là người Trung Quốc mà quên đi văn hóa truyền thống lại đi bắt chước phong tục phương khác.
Tuy nhiên, ông Hoắc lại đích thân mời, Lục Thiếu Hoa cũng không thể cự tuyệt, ngẫm nghĩ một chút liền nói.
- Cảm ơn ông Hoắc đã mời, đến lúc đó cháu dẫn theo mẹ cháu đi tham dự, tuy nhiên mẹ cháu không có thói quen tham dự những lễ hội thế này, cháu muốn đi tham gia cũng không cần thiết phải làm nghi thức xã giao với người khác.
Lục Thiếu Hoa ý tứ rất rõ ràng, nhất định là đi, cũng không ở bên ngoài thảo luận cùng một chỗ với các nhân vật thương gia nổi tiếng.
- Ha hả! Việc này không có vấn đề gì, khi đó tôi sẽ đích thân tới mời rượu hai người.
Ông Hoắc nói giọng sang sảng.
- Ha ha! Vậy nhất định cháu sẽ tới.
Lục Thiếu Hoa cười.
- À! Đúng rồi, chuyện đó, chuyện đó thưa ông Hoắc, cháu còn có việc muốn nhờ ông giúp đỡ.
- Ôi! Không cần khách khí như vậy, có chuyện gì có khó nói, chỉ cần tôi có thể giúp được nhất định sẽ giúp cháu.
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
261 chương
793 chương
639 chương
131 chương