Thương Trường Đại Chiến
Chương 219
Lục Gia Thành cũng không biết hôm nay hắn quay lại, không biết bọn họ đã tới Thâm Lưc rồi, nếu biết anh ta đã sớm ở bên ngoài nghênh đón. Trần Lệ là chị dâu, bọn họ là người kiểu cách chắc chắn phải đối xử tôn trọng, thậm chí còn muốn tôn trọng hơn Lục Gia Diệu.
Cũng là bọn họ quá mức tôn trọng Trần Lệ, Lục Thiếu Hoa mới không quyết định đi về cửa hàng hoa quả trước. Mặc dù đã hơn 11 giờ trưa, cũng là lúc sắp tới cao điểm giờ tan trưa, lúc này người tới cửa hàng tương đối nhiều, thói quen nói to của Lục Gia Huy không còn làm khách hàng sợ hãi nếu mà để Trần Lệ ở trong cửa hàng lúc này không tiện, lại sắp mười hai giờ trưa, dọc đường đi, bụng cũng đã đói, cho nên Lục Thiếu Hoa tạm thời quyết định đi ăn trước đã.
- Hãy tới nhà hàng trước đi.
Lục Thiếu Hoa nói ra dự định. Cho dù Ông Văn Đức là ông chủ, hướng dẫn chuẩn bị thức ăn cũng cần có thời gian, đi tới phòng ăn ngồi đợi một lúc, khoảng chừng mười hai giờ là có cơm ăn.
Không có nhiều thời gian dừng lại, Trương Khánh Vân đánh tay lái. Xe liền chạy tới nhà hàng Ông Văn Đức. Tới cửa nhà hàng, không cần nói nhiều lời, Lý Thượng Khuê ra trước giúp Trần Lệ mở cửa xe, sau đó nhìn thoáng bốn phía mới hộ tống Lục Thiếu Hoa hai người bọn họ đi vào nhà ăn. Đây là nghĩa vụ tạm thời khi họ đi ra ngoài, ngoại trừ việc bảo vệ Lục Thiếu Hoa ngoài ra còn phải bảo vệ Trần Lệ. Không cần phải nói cũng biết điều này.
Đã tới cao điểm giờ ăn trưa, Lục Thiếu Hoa khẳng định Ông Văn Đức tuyệt đối ở trong đại sảnh lầu một. Quả nhiên không ngoài sự dự đoán. Ông Văn Đức đang ở trong đại sảnh bận rộn chỉ huy nhóm nhân viên phục vụ sẵn sàng ứng phó công việc trong giờ cao điểm bữa ăn. Tuy nhiên đoàn người Lục Thiếu Hoa đến đúng thời điểm đông khách, anh ta vẫn không ngờ có sự khác lạ xuất hiện, quay đầu nhìn đảo qua thấy đầu tiên là Lục Thiếu Hoa, tiếp theo bên cạnh Lục Thiếu Hoa là Trần Lệ, buông công việc đang làm trên tay, dáng điệu tươi cười chạy tới…:
- Thím, thím cũng đến Thâm Quyến, ha ha
Ông Văn Đức mặc dù đã nhiều năm không có gặp qua Trần Lệ. Nhưng đúng là dung nhan thím rất ấn tượng. Cho nên chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra là đến đây.
- Đúng là Văn Đức không? Thím nhiều năm không có nhìn thấy cháu.
Trần Lệ cũng mỉm cười nói.
- Đúng ạ, là cháu đã nhiều năm không có về nhà.
Ông Văn Đức có chút xúc động nói. Cho dù nhìn thấy đoàn người Lục Thiếu Hoa còn đứng, dường như ý thức được rằng chính mình hơi thất lễ.
- Thím, mời đi lên phòng riêng trên lầu hai.
Nói xong, Ông Văn Đức liền chuẩn bị đi đầu dẫn đường, nhưng lại bị Lục Thiếu Hoa vội vàng nói lời ngăn cản.
- Tôi nói, chúng tôi đến chỗ anh không phải để ngồi nghỉ mà là tới ăn cơm không biết sao?
Lục Thiếu Hoa không thể chịu được đả kích Ông Văn Đức một chút.
- Ha hả!
Ông Văn Đức xấu hổ gãi gãi đầu, mặt đỏ đỏ đến tận mang tai. Ngượng ngùng nói:
- Thím, thím cùng Thiếu Hoa lên phòng riêng trước, cháu đi tới phòng bếp bảo bọn họ chuẩn bị đồ ăn.
Trần Lệ cũng không nói gì thêm, gật gật đầu, chờ Ông Văn Đức đi rồi mới trách cứ Lục Thiếu Hoa:
- Cậu ấy tốt xấu cũng muốn xem con như em trai, con làm sao có thể nói người ta như vậy chứ?
- Ha hả! Thưa mẹ, không có vấn đề gì, con người anh ấy phải đả kích, đả kích bằng không một ngày không đứng đắn được.
Lục Thiếu Hoa cười cười nói, cũng không chờ Trần Lệ nói thêm gì nữa, lập tức kéo bà đi lên phòng riêng trên lầu hai.
Đi vào phòng riêng, Trần Lệ ngồi xuống. Lục Thiếu Hoa cảm giác trong lòng hơi băn khoăn, vì thế liền đứng dậy đi vào phòng làm việc của Ông Văn Đức. Hắn hiện tại phải gọi điện thoại, mà ở trong nhà ăn cũng chỉ có phòng làm việc có điện thoại, mà Ông Văn Đức có thói quen cửa phòng làm việc không khoá, Lục Thiếu Hoa muốn tới, hoàn toàn không cần thông qua anh ấy.
Bất luận thế nào, Trần Lệ cũng đang ở Thâm Quyến, vả lại cũng vừa mới đến. Bữa cơm đầu tiên coi như là bữa cơm chào mừng. Về tình về lý mà nói, Lục Thiếu Hoa cũng nên thông báo cho Lục Gia Thành biết bọn họ ở đây mới phải. Vì vậy, liên tục gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc là gọi tới cửa hàng bán hoa qủa, một cuộc gọi khác là gọi tới cho Lục Xương. Lục Xương làm việc trong chính quyền thành phố, từ quận Phúc Điền chạy tới cũng không mất bao nhiêu thời gian, ăn cơm trưa có lẽ không có vấn đề gì.
Sau khi gọi xong hai cuộc điện thoại, Lục Thiếu Hoa trở về phòng riêng, không lâu sau Lục Gia Thành và Lục Gia Huy song song chạy tới. Nói đùa, chị dâu xuống dưới Thâm Quyến, bọ họ không tới thì không hề có đạo lý, trừ khi là bà không ở trong quán trọ.
Lục Gia Thành đã tới, Lục Xương đang ăn trưa vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trần Lệ xúc động một hồi. Nếu nói trong gia đình các chú làm phiền Trần Lệ, thì không nghi ngờ gì tới Lục Xương là người làm phiền nhất. Nếu không có Trần Lệ một đường ủng hộ không chừng Lục Xương cũng không thể học xong đại học.
Hầu hết mọi người trong gia đình tụ tập ở trong phòng riêng, bốn người bọn họ vừa mới hợp thành một bàn ăn vô cùng vui vẻ, có thêm Ông Văn Đức và Lý Thượng Khuê, ăn những món ăn ngon, không khí hoà thuận vui vẻ.
Bữa cơm trưa vừa xong. Lục Xương phải trở về đi làm. Lục Gia Huy cũng muốn quay trở về cửa hàng bán hoa quả để thay phiên cho người khác đi ăn cơm, còn Lục Gia Thành cũng bận rộn với công việc của thành phố, chấn chỉnh nơi này nơi khác, cơ bản là không rảnh rỗi, cũng đi luôn.
- Mẹ, nhìn dáng vẻ của mẹ rất mệt mỏi. Hôm nay trước hết phải nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai mới bắt đầu đi dạo các nơi ở Thâm Quyến. Mẹ có đồng ý không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Được.
Trần Lệ đáp lời, nói thật ra, ngồi trong xe mấy giờ liền, khắp người đều thấy mệt mỏi.
Nghe thấy rằng Trần Lệ cần phải nghỉ ngơi, Ông Văn Đức liền mở lời.
- Thưa thím, hãy đến chỗ cháu ở đi, thời gian trước, cháu có mua cái biệt thự nhỏ, tới giờ còn chưa có qua ở đâu.
Hiện tại Ông Văn Đức có tiền, mua cái biệt thự nhỏ cũng không phải tính toán gì, chẳng qua anh ấy có thói quen ở trong nhà hàng, lười đi về sống trong biệt thự, điều này thật tốt để giải quyết vấn đề chỗ ở của Trần Lệ. Bản thân Lục Thiếu Hoa thấy ở trong biệt thự không tiện, cửa hàng bán hoa quả tuy rằng khá lớn nhưng nhiều người ở lại đó lắm. Lục Thiếu Hoa cũng không muốn một người phữ như Trần Lệ phải ở lại nơi đó.
Trần Lệ không nói gì, mà là nhìn về phía con mình Lục Thiếu Hoa, xem ra là muốn nghe sự sắp xếp của Lục Thiếu Hoa.
Về ở tại biệt thự của Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa thấy không tự nhiên, giải quyết được vấn đề lớn của hắn, hiện tại đồng ý, sau này trả ơn Ông Văn Đức.
Không cần phải nói, Trần Lệ ở lại ngôi biệt thự của Ông Văn Đức, Lục Thiếu Hoa tất thảy cũng đi theo. Buổi chiều toàn bộ thời gian đều ở trên giường ngủ. Lục Thiếu Hoa suốt dọc đường đi cũng không có chợp mắt, cũng rất là mệt mỏi.
Vừa mới tỉnh dậy đã lại là buổi tối, ăn cơm xong, Lục Thiếu Hoa dẫn Trần Lệ đi dạo cảnh đêm Thâm Quyến một chút. Kết thúc thời gian một ngày đã trôi qua. Ngày hôm sau, tự nhiên không nói dẫn Trần Lệ đi lung tung khắp Thâm Quyến, cũng có lúc làm hướng dẫn viên du lịch khi tới đây, giới thiệu mỗi một nơi ở Thâm Quyến.
Ngày thứ ba, Lục Thiếu Hoa dẫn Trần Lệ đi xem cửa sổ thế giới và khu biệt thự đồng thời cũng nói với Trần Lệ rằng hai dự án này là của hắn. Những tin tức này ngay lập tức làm Trần Lệ ngạc nhiên, tuy nhiên cô cũng không nói gì thêm, những năm gần đây nghe được Lục Thiếu Hoa cũng không ít chuyện. Về phương diện tiền tài cô cũng chỉ biết là rất nhiều, rất nhiều, nhưng nhiều tới mức độ nào thì thật ra cũng không biết.
Liên tục bốn ngày liền, Lục Thiếu Hoa dẫn Trần Lệ đi dạo toàn bộ Thâm Quyến, đương nhiên không phải là lúc nào cũng đi dạo, khi nào đi dạo mệt mỏi lại nghỉ ngơi một chút, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi Lục Thiếu Hoa lại quay ra xử lý một phần công việc.
Công ty bất động sản có Lâm Tề Toàn là người kiểm soát tình hình chung. Lục Thiếu Hoa đặt rất nhiều hy vọng nhưng Chử Lỗi là người mới gia nhập, Lục Thiếu Hoa thật sự hơi lo lắng, mặc dù biểu hiện lo lắng của hắn là hơi thừa, hắn không có nhìn lầm người, Chử Lỗi rất có khả năng.
Bên cạnh việc quan tâm tới vấn đề công ty còn có vấn đề về nhân sự khiến Lục Thiếu Hoa vô cùng vui vẻ, đó chính là nhóm nhân tài kỹ thuật đầu tiên, từ Liên Xô rốt cục cũng sang tới Thâm Lực, nhóm người đầu tiên này cũng không có nhiều người, chỉ có hai mươi người thôi, chẳng qua lần này hai mươi nhân tài này có thể coi là đỉnh cao nhân tài, cũng là do Trần Quốc Bang sắp xếp bọn họ đến đây giúp đỡ quy trình sản xuất.
Tuy nhiên, mặt khác hai mươi nhân tài này, trong đó chiếm hai phần là về lĩnh vực ô tô, phần phụ là lĩnh vực máy tính, một số khác là lĩnh vực mới. Việc sắp xếp của Trần Quốc Bang như vậy, Lục Thiếu Hoa không có vấn đề gì. Ngược lại còn rất đồng ý, bởi vì Lục Thiếu Hoa cho rằng, lĩnh vực ô tô và máy tính mới là lĩnh vực chính.
Có nhóm người tài năng đầu tiên mới tới, Lâm Tề Toàn rốt cục có thể khởi công, dựa theo chỉ đạo của Lục Thiếu Hoa, phải xây dựng trước một vài phòng thí nghiệm và cung cấp thiết bị thí nghiệm cho nhóm người thứ nhất sử dụng. Sau đó mới bắt đầu làm từ từ.
Quyết định chính thức khởi công công trình, chuyện này hắn giao toàn quyền cho Lâm Tề Toàn giải quyết. các vấn đề bên trong căn cứ giao cho Chử Lỗi đi giải quyết, còn về công ty Bảo An, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài ngày, khu chung cư đã xây dựng khiến cho Lục Thiếu Hoa không thể không khâm phục Phó Trấn Thái làm việc hiệu quả và lợi ích cao.
Mọi việc điều tiến triển bình thường trong khuôn khổ, Lục Thiếu Hoa cũng hoàn toàn yên tâm đi tiếp, nghĩ rằng đã lưu lại Thâm Quyến vài ngày. Bây giờ là lúc quay về Hồng Kông. Vì thế chiều nay Lục Thiếu Hoa trở lại biệt thự của Ông Văn Đức.
- Mẹ, chúng ta sẽ tới Hồng Kông vào ngày mai.
Lục Thiếu Hoa nói.
- Ừ!
Trần Lệ gật đầu đáp. Mấy ngày nay được Lục Thiếu Hoa dẫn đi khắp Thâm Quyến, tri thức quanh mình cũng mở mang nhiều. Đã không thể so với lúc vừa mới xuống, rất nhiều nhà cao tầng kiểu dáng mới lạ.
Tuy nhiên, nhìn cảnh vật Thâm Quyến, Trần Lệ lại có chút hơi chờ mong Hồng Kông, theo lời Lục Thiếu Hoa nói, đời sống ở Hồng Kông, Thâm Quyến không thể so sánh được, về phần nhà cao tầng và cảnh vật xung quanh cũng không so được. Vốn là người hiếu kỳ. Đối với Hồng Kông là thành phố xa lạ, càng muốn đi để hiểu biết về nó.
Trần Lệ không có ý kiến gì khác, Lục Thiếu Hoa cũng nhân cơ hội quyết định xuống đó, về phần Trần Lệ, hộ chiếu cũng đã sớm lo liệu. Có Lục Xương, người em họ làm trong cơ quan hành chính, nếu muốn mau chóng xuống đó thì vấn đề làm nhanh hộ chiếu không phải là điều khó khăn.
Cho dù quyết định buổi sáng ngày mai liền lên đường đi tới Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa cũng phải cùng Lục Gia Thành, bọn họ phải nói với nhau một tiếng. Không phải hỏi bọn họ có bằng lòng hay không, mà ngược lại Lục Gia Thành bọn họ cũng sẽ không thể không đồng ý. Dù sao chị dâu ở quê nhà, vài chục năm nay đều không có đi ra ngoài, cơ hội gặp được lần này thật hiếm.
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
261 chương
793 chương
639 chương
131 chương