Thương Trường Đại Chiến
Chương 207
Hai người ra khỏi cửa, Tăng Kiến Quốc cố ý quay đầu nhìn lại phía cửa, dường như kêu ai cùng đi ra. Nhìn một lúc lâu cũng không thấy ai đi ra, ông ta mới bước nhanh, đuổi theo bước chân của Lục Thiếu Hoa, vừa đi vừa nói:
- Tiểu Hoa, ta hỏi cháu một chuyện, mong cháu sẽ nói sự thật cho ta biết.
- Ha ha… Ông Tăng, ông hỏi đi.
Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi nghi ngờ nói.
- Ừ, vậy ta hỏi đây.
Tăng Kiến Quốc dừng lại một chút rồi mới hỏi:
- Trước đây có lúc cháu biến mất hơn một tháng, có phải cháu đi Liên Xô không?
Lục Thiếu Hoa đang bước liền dừng chân, dùng ánh mắt rất giảo hoạt nhìn Tăng Kiến Quốc. Theo giọng điệu nói chuyện của Tăng Kiến Quốc thì cũng không khó đoán ra, hắn chạy qua Nhật Bản, sau đó lại chuyển máy bay đi Liên Xô để tránh tầm mắt của người khác đã thành công, tuy nhiên Tăng Kiến Quốc sẽ không hỏi đến vấn đề này đâu.
Hiện giờ để cho người ta biết hắn đi Liên Xô Lục Thiếu Hoa cũng không sợ. Vì những gì hắn cần cũng đã đến tay rồi, người ta biết thì cứ để họ biết, cũng không làm trở ngại đến kế hoạch của hắn nữa. Hắn thành thật trả lời:
- Dạ, một tháng biến mất đó quả thật là cháu đi Liên Xô.
- Ha ha… Thằng nhóc này, cũng biết là không che mắt người khác được.
Nói xong Tăng Kiến Quốc trầm ngâm một lúc, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Vậy xem ra công nghệ quân sự trong tay cháu cũng là từ Liên Xô mang tới?
Không thể phủ nhận, Lục Thiếu Hoa lợi dụng năm loại kỹ thuật quân sự đổi lấy một loạt điều kiện, mà trong năm điều kiện này có một cái liên quan đến Liên Xô. Hơn nữa Lục Thiếu Hoa đi Liên Xô hơn một tháng, không cần đoán cũng có thể biết được câu trả lời là kỹ thuật quân sự từ Liên Xô mang đến.
- Đúng vậy, là mua được từ quân đội Liên Xô
Lục Thiếu Hoa nói không giấu giếm.
Cho dù để người khác biết kỹ thuật quân sự này là mua được từ Liên Xô thì đã sao. Lục Thiếu Hoa có thể mua kỹ thuật quân sự từ Liên Xô còn người khác thì không chắc có thể. Có thể từng bước tiếp cận “Tướng quân” nhưng đó là kết quả ba năm cố gắng của Trần Quốc Bang. Nếu không có ba năm xây dựng một mạng lưới quan hệ, có người nói chuyện trước mặt “Tướng quân”, Trần Quốc Bang cũng không thể tiếp xúc được đến tầng lớp này. Cho nên mới nói, cho dù người ta có biết được kỹ thuật quân sự mua từ Liên Xô về, họ muốn cho người đi gặp “Tướng quân” để mua kỹ thuật quân sự cũng không dễ dàng đâu.
- Ta quả nhiên đoán không sai mà.
Tăng Kiến Quốc hình như đang lầm bầm. Đúng vậy, ông ta không đoán sai. Vừa rồi, trong đại sảnh, lúc nói tới điều kiện, Tăng Kiến Quốc đã nghĩ đến vấn đề này. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra kết quả là Lục Thiếu Hoa mang kỹ thuật quân sự từ Liên Xô về.
- Ha ha… Ta hỏi cháu vấn đề cuối cùng.
- Dạ?
Không biết vì sao Lục Thiếu Hoa có ấn tượng rất tốt với Tăng Kiến Quốc. Vấn đề nào có thể trả lời hắn sẽ chọn lựa câu trả lời. Dù nói thế nào đi nữa, nhà Tăng Kiến Quốc với nhà họ Ông cũng là bạn bè thân thiết, đang có mối quan hệ này, chỉ cần là chuyện không bí mật gì, hắn đều có thể không câu nệ mà nói cho Tăng Kiến Quốc biết, hơn nữa, có thể xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với Tăng Kiến Quốc thì không tệ chút nào.
- Ha ha… vấn đề này nếu cháu cảm thấy khó xử có thể không cần trả lời, ta cũng chỉ là nhất thời tò mò mà thôi.
Tăng Kiến Quốc cười ha hả. Dừng lại một lúc, dường như cho Lục Thiếu Hoa một ít thời gian để phản ứng.
- Ờ, ta hỏi cháu, cháu có thể mua được vài thứ từ Liên Xô về, có phải từ sớm đã tính toán được đến bước này không?
Tuy lời nói của Tăng Kiến Quốc cũng không rõ ràng gì nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn hiểu rõ tầng lớp ý tứ sâu xa trong đó, đơn giản là hỏi kế hoạch Liên Xô của Lục Thiếu Hoa có phải đã sắp xếp, tiến hành từ sớm rồi không.
Lục Thiếu Hoa chột dạ, trên mặt có một tia biến ảo thoáng qua nhưng rất nhanh đã kềm lại được. Theo Tăng Kiến Quốc nói như vậy, rõ ràng việc Trần Quốc Bang đi Liên Xô hẳn là có người sáng mắt đã để ý tới. Hít một hơi thản nhiên nói:
- Dạ đúng, ba năm trước đã bắt đầu sắp xếp rồi.
Có việc định không nói ra người ta cũng đã biết cả rồi. Đã bị người ta biết sao còn phải giấu diếm. Kế hoạch hiện giờ đều đã xong xuôi, Lục Thiếu Hoa cũng không e ngại gì nữa, khí chất của hắn phải cao hơn người.
Vậy mới là người nói vô tình mà người nghe thì có ý. Một câu nói đã làm Tăng Kiến Quốc vô cùng sợ hãi. Dù đã đoán trước được là Lục Thiếu Hoa đã sắp xếp chuyện này từ ba năm trước rồi nhưng khi nghe được đáp án thật sự từ miệng Lục Thiếu Hoa vẫn khiếp sợ không kìm được.
- Chẳng lẽ hắn có thể biết trước sự việc sao?
Đây là phản ứng đầu tiên của Tăng Kiến Quốc. Ông ta thật sự không nghĩ ra lý do khác để giải thích Lục Thiếu Hoa từ ba năm trước đã có thể tính trước chuyện của ba năm sau.
Bất giác vị trí của Lục Thiếu Hoa trong lòng Tăng Kiến Quốc đã bay lên rất cao. Đúng thôi, một người chỉ mới mười mấy tuổi, chẳng những gia sản đã lên đến hơn vài trăm tỷ Mỹ kim mà còn có một sản nghiệp to lớn. Chuyện đó cũng không nói đi, còn có thể tính đến kỹ thuật quân sự tiên tiến nhất thế giới. Mỗi một việc đều khiến người nghe rợn cả người.
Tổng kết lời nói, cử chỉ của Lục Thiếu Hoa lúc bình thường, trong lòng Tăng Kiến Quốc đánh giá hắn là tâm ý cẩn thận, kín đáo, cơ trí hơn người, chín chắn, không sợ cường quyền. Các phương diện khác ở hắn thì Tăng Kiến Quốc thấy được từ sớm, riêng không sợ cường quyền thì hôm nay ông ta mới thấy. Tư lệnh Lâm là sĩ quan cao cấp của quân đội mà Lục Thiếu Hoa còn dám dừng giọng điệu đó nói chuyện với gã, vậy không phải không sợ cường quyền thì là gì?
Tuy nhiên Tăng Kiến Quốc còn có điều không biết. Dân thường sẽ không cùng quan đấu đá. Nếu Lục Thiếu Hoa không dựa vào cái gì đấy thì hắn cũng không dám nói chuyện với tư lệnh Lâm như vậy. Dù sao đi nữa thì một người có địa vị cao muốn đối phó với một người bình thường là quá dễ dàng.
- Phù
Thở phào một hơi, Tăng Kiến Quốc vỗ vai Lục Thiếu Hoa nói:
- Ta đưa cháu đến đây thôi, cháu về đi. Nhưng cháu phải nhớ kỹ, làm việc gì cũng không thẹn với lương tâm.
Người thông minh như Lục Thiếu Hoa lẽ nào nghe những lời này lại không hiểu rõ ý tứ, bèn gật đầu nói với ông Tăng:
- Dạ
Một chiếc Rolls-Royce và một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen tuần tự chạy dọc theo Đại lộ Thâm Nam về phía khu Nam Sơn. Lục Thiếu Hoa lúc này đang ngồi trên xe, không có tâm trí gì để nhìn cảnh vật ngoài cửa xe. Hắn nhắm mắt nhớ lại toàn bộ tình hình phát sinh lúc nãy, đặt biệt là câu nói cuối cùng của Tăng Kiến Quốc.
- Đúng rồi, làm chuyện gì chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Lục Thiếu Hoa cũng âm thầm tự nói với chính mình.
Nghĩ một hồi lâu, Lục Thiếu Hoa không suy nghĩ nữa, lại nghĩ đến bên Liên Xô. Hai người Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ đi Châu Phi cũng hơn hai mươi ngày rồi, lúc mới đi hơn một tuần còn có truyền tin về. Nhớ rõ lúc ấy Lục Thiếu Hoa vẫn đang ở Liên Xô, trong điện thoại không nói được nhiều, chỉ nói tìm được một nơi ở tốt hơn, rồi lưu số điện thoại đang dùng để liên lạc, sau đó thì ngắt điện thoại.
Lục Thiếu Hoa rất quan tâm đến việc phát triển đoàn lính đánh thuê. Như lúc nói chuyện điện thoại lần đó đã nửa tháng rồi, Lục Thiếu Hoa rất muốn biết tình hình hiện tại rốt cuộc như thế nào rồi.
- Anh Trương, chạy nhanh lên. Em muốn về cửa hàng gọi điện thoại.
- Được thôi.
Không nói câu thừa, Trương Khánh Vân đạp mạnh lên chân ga, xe như mũi tên rời cung chạy như bay.
Trên chiếc Mercedes Benz chạy phía sau là Dương Dương và Lý Vũ Sinh. Hai người bọn họ nhìn thấy xe kia đột nhiên gia tăng tốc độ cho rằng đã xảy ra chuyện gì cũng vội vã đuổi theo.
Tính tình Lục Thiếu Hoa luôn nóng vội. Nếu nghĩ đến mấy người Lý Chí Kiệt thì hắn sẽ lập tức gọi điện thoại đi để hỏi thăm thử xem không cần phân vân. Vừa mới bước vào trong cửa hàng hoa quả, Lục Thiếu Hoa đã bước đến cái giá điện thoại, nhấc ống nghe lên, nhanh chóng bấm một dãy số theo trí nhớ.
- Tút…
- Tút…
Hai âm thanh thật dài vang đến.
- A lô! Ai đó?
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh thâm trầm.
- Là em, Lục Thiếu Hoa, anh là?
Lục Thiếu Hoa không nghe được đầu dây bên kia là Tạ Kiên Vĩ hay Lý Chí Kiệt, không có cách nào phải hỏi vậy.
- Tôi là Tạ Kiên Vĩ, cậu chờ một chút.
Nói xong đến tiếng vang cũng không có.
Lục Thiếu Hoa cầm ống nghe lắc đầu cười khổ. Tạ Kiên Vĩ là như vậy đó, muốn hắn nói nhiều một chút thật là khó khăn, như bây giờ, nhận điện thoại xong nói chưa được hai câu đã bước đi, hình như là đi kêu Lý Chí Kiệt đến rồi.
Quả nhiên không khác với điều Lục Thiếu Hoa đoán, không lâu sau, điện thoại đã truyền đến một âm thanh khác. Lần này không cần hỏi nữa cũng biết đó là Lý Chí Kiệt rồi.
- Tiểu Hoa, là tôi đây.
- Ha ha… Em biết là anh. Hôm trước gọi điện cho anh Quốc Bang, anh ấy nói anh về nước. Hiện giờ anh ở Hong Kong hay ở trong nước?
Đầu dây điện thoại bên kia nói nhỏ:
- Ừ, tôi về Thâm Quyến hồi sáng.
Nói xong, cách một lúc sau, Lục Thiếu Hoa lại hỏi tiếp:
- Hiện giờ bên kia thế nào, có gì khó khăn không?
- Nói thế nào nhỉ, lúc qua đến không lâu thì chắc chắn là có, nhưng giờ thì tốt hơn nhiều rồi, cũng đã thích ứng hoàn cảnh rồi, hiện đang tuyển người từ từ.
Lý Chí Kiệt không phải kể khổ với Lục Thiếu Hoa mà là ăn ngay nói thẳng. Ở Châu Phi, bất luận là về phương diện thời tiết hay hoàn cảnh đều khắc nghiệt, để thích ứng được cũng không phải là dễ dàng.
- Thích ứng được là tốt rồi. Đúng rồi, hiện giờ đã tuyển được bao nhiêu người rồi?
An ủi một chút, Lục Thiếu Hoa lại phải nói ra vấn đề hắn khao khát muốn biết.
- Ừ, số người cũng không nhiều, tuyển đến giờ mới hơn một trăm người.
Sau một lúc, âm thanh của Lý Chí Kiệt từ đầu dây điện thoại bên kia lại truyền đến:
- Tôi tuyển người có tiêu chuẩn, thể chất kém quá thì không cần. Như vậy lúc huấn luyện sẽ phiền toái lắm.
- Chuyện bên đó anh toàn quyền xử lý đi, em không can thiệp, chỉ cần có thể lớn mạnh là tốt rồi.
Nghĩ một lúc, Lục Thiếu Hoa nói tiếp:
- Anh gọi điện thoại cho anh Quốc Bang, anh ấy không có nói gì sao?
- Anh ấy không có nói gì thêm, tuy nhiên có một tình huống nhỏ phải nói với cậu.
- Anh nói đi, tình huống gì?
Gần như giữa câu nói của Lý Chí Kiệt thì Lục Thiếu Hoa đã hỏi tới rồi.
- Là về phương án huấn luyện kia. Mấy ngày trước huấn luyện đã có hai người bị chết rồi nên tôi mới gọi điện thoại cho anh Quốc Bang, hỏi xem anh ấy có cách nào.
Âm thanh của Lý Chí Kiệt lại truyền đến lần nữa.
Lục Thiếu Hoa lại trầm tư suy nghĩ, rất lâu cũng không lên tiếng, không ngờ rằng huấn luyện lại chết người.
- Ôi trời, vậy sửa lại phương án huấn luyện đi. Còn nữa, đem một ít tiền cho gia đình của người chết đi, như vậy mới không làm người ta động tâm.
- Ừ, tôi đã cho tiền bọn họ, chắc không có vấn đề gì đâu.
- Tốt lắm.
Giọng Lục Thiếu Hoa trong nháy mắt đã trở nên rất nhỏ, tuy nhiên ngay sau đó, giọng điệu lại rõ ràng nói:
- Chờ khi huấn luyện được hơn một trăm người này tốt một chút, anh bắt đầu kế hoạch nhỏ huấn luyện từng người đi. Xây dựng một căn cứ bí mật trong căn cứ lính đánh thuê, phải rộng lớn, trong tương lai em sẽ sử dụng.
- Ừ, việc này anh Quốc Bang cũng đã nói với tôi rồi, tôi cũng đang chuẩn bị.
Lý Chí Kiệt nói.
- Cứ như vậy đi, nếu thiếu tiền thì phải nói với anh Quốc Bang.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều nữa, dùng những lời này để chấm dứt cuộc trò chuyện.
- Được, tôi gác máy đây.
Gác điện thoại xong, rất lâu sau Lục Thiếu Hoa cũng không thể bình tĩnh trở lại. Tuy rằng đi làm lính đánh thuê nhất định phải chuẩn bị sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng chết trong lúc đang huấn luyện khiến Lục Thiếu Hoa không thể chấp nhận nổi.
- Hừ.
Thở ra một hơi, lắc đầu, không nghĩ đến chuyện lính đánh thuê nữa. Việc hiện tại hắn phải làm là chờ, chờ câu trả lời của bên Tăng Kiến Quốc, rốt cuộc là từ chối hay đồng ý?
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
261 chương
793 chương
639 chương
131 chương