Thương Trường Đại Chiến
Chương 202
Sau khi Lục Thiếu Hoa quay về cũng không nghỉ ngơi mà mà chạy ngay đến chỗ điện thoại. Thời gian nghỉ ngơi thì có nhiều, nhưng hắn phải gọi điện thoại trước đã, vì chuyện này rất quan trọng, đương nhiên cũng không loại bỏ tính cấp bách trong lòng Lục Thiếu Hoa.
Không lâu sau, từ ống nghe điện thoại truyền đến một giọng uy nghiêm:
- Alô, ai vậy?
- Ha ha, chú Tăng, là cháu Lục Thiếu Hoa đây.
Lục Thiếu Hoa nói vào ống nghe, hắn gọi điện cho Tăng Ái Dân, tuy nhiên không phải tìm Tăng Ái Dân mà là qua Tăng Ái Dân tìm số của một người khác.
- Ừ?
Tăng Ái Dân ở bên đầu dây kia hơi phản ứng lại một chút, Lục Thiếu Hoa chủ động gọi điện thoại cho ông ta đâu được mấy lần, có thể đếm trên đầu ngón tay, hôm nay đột nhiên gọi, khiến ông ta không khỏi nghi ngờ.
- Không có việc gì chắc cậu cũng không gọi, nói đi, chuyện gì vậy?
Tuy rằng không biết Lục Thiếu Hoa tìm ông ta có chuyện gì, nhưng Tăng Ái Dân có thể khẳng định trăm phần trăm, Lục Thiếu Hoa chắc chắn có việc lớn. Nhấc điện thoại lên cũng không nhìn vào màn hình điện thoại, không để ý dãy số dài hơn, nghĩ lại một chút mới biết đấy là số máy gọi từ nước ngoài, gọi đường dài quốc tế mà chỉ là để tán gẫu, làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
Vốn là Lục Thiếu Hoa muốn tán gẫu với Tăng Ái Dân trước, nói một chút chuyện nhà, nhưng bị ông ta hỏi ngay một câu, bất đắc dĩ đành nói ra mục đích:
- Là thế này, cháu có việc này muốn nói chuyện với ông Tăng, nhưng cháu không có số điện thoại của ông, cho nên mới hỏi chú.
Không cần Lục Thiếu Hoa giải thích nhiều, Tăng Ái Dân cũng biết lý do. Ông Tăng đơn giản chính là Tăng Kiến Quốc. Về phần Lục Thiếu Hoa nói, có hay không có số điện thoại của Tăng Kiến Quốc cũng chỉ là một cách để hỏi thôi, làm sao mà Tăng Ái Dân lại không có có số điện thoại của Tăng Kiến Quốc? Hiển nhiên là không có chuyện này.
- Ha ha! Tôi biết cậu có việc, được rồi, tôi cũng đang vội, cậu nhớ đây này, tôi đọc cho.
Nói xong, Tăng Ái Dân ở đầu kia điện thoại ngừng một chút, đợi Lục Thiếu Hoa chuẩn bị xong mới đọc số.
Xong mục đích, Tăng Ái Dân lại đang vội, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ nói chuyện với ông ta hai câu thì cúp máy. Sau đó quay số gọi ngay số điện thoại Tăng Ái Dân vừa đưa, chuông chỉ reo có hai tiếng là có người bắt máy, giọng Tăng Kiến Quốc từ đầu dây bên kia truyền lại.
Lần đầu tiên gọi điện thoại cho người ta, khó tránh khỏi phải giới thiệu một chút, bằng không người ta cũng không biết là ai điện thoại cho mình.
- Xin chào, ông Tăng , cháu là Lục Thiếu Hoa đây.
- Ừ?
Người ở đầu dây bên kia giống như là trong chốc lát chưa tiếp thu được sự việc, sau khi ừ một tiếng thì hỏi:
- Nhóc, làm sao cháu biết được số điện thoại văn phòng ông?
Choáng, đây là phản ứng đầu tiên của Lục Thiếu Hoa, nghĩ thầm rằng, ông già này nhiều tuổi rồi lẫn chăng, chắc phải biết hắn chỉ có thể lấy số điện thoại này từ Tăng Ái Dân, còn Tăng Vũ Linh chưa chắc đã biết được, vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi.
- Dạ, là cháu hỏi chú Tăng.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không chờ Tăng Kiến Quốc nói gì mà nói thẳng luôn mục đích hôm nay hắn gọi điện thoại.
- Là như vậy, ông Tăng hôm nay cháu gọi cho ông là muốn hỏi ông có bạn bè ở trong quân đội hay không. Mà phải là cấp cao, ít nhất là nhân vật số một ở quân khu.
Đúng vậy, giao dịch lớn như vậy, không có nhân vật số một trong quân khu thì không làm chủ được. Sách lược của Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, trước tiên đem tài liệu cho bọn họ xem, hắn tin một trăm phần trăm, sau khi xem tài liệu này, quân đội nhất định sẽ thích, chỉ cần thích là hắn có thể đề xuất điều kiện, sau đó để cho quân đội của bàn bạc với ‘ông lớn’. Hắn chỉ cần chờ kết quả.
- Nhân vật số một trong quân đội?
Tăng Kiến Quốc ở đầu dây bên kia hỏi lại sợ hãi:
- Cháu tìm người đứng đầu quân đội có chuyện gì?
- Cũng không có gì, cháu muốn giao dịch với quân đội một chút.
Dừng một lát, Lục Thiếu Hoa lại nói:
- Dạ, là cháu đang có một ít kỹ thuật quân sự hiện đại, cháu tin là quân đội sẽ cảm thấy hứng thú.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói kỹ thuật quân sự này là cái gì, đây là hắn cố tình tung hỏa mù, chỉ cần Tăng Kiến Quốc đem tin tức này nói vào tai người trong quân đội, bọn họ tuyệt đối sẽ tò mò, chuyện về sau sẽ dễ dàng xử lý hơn.
- Kỹ thuật quân sự hiện đại là loại kỹ thuật quân sự nào?
Tăng Kiến Quốc hỏi lại trên điện thoại, nói thật, ông ta cũng hơi hứng thú bởi lời nói của Lục Thiếu Hoa, mà trong lời nói có hai chữ thấy hứng thú nhất đó là hai chữ ‘hiện đại’.
- Dạ, giờ cháu chưa nói được, nếu quân đội có hứng thú với chuyện này, cháu có thể đưa cho họ xem một bộ tài liệu, sau khi xem xong bàn cụ thể cũng được.
Vất vả mới tung hỏa mù được, sao mà Lục Thiếu Hoa có thể nói ra dễ dàng.
Hai bên cùng im ắng một lúc trên điện thoại, Tăng Kiến Quốc không nói gì, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, Tăng Kiến Quốc không nói chuyện là bởi vì nghĩ đến có huyền cơ trong lời nói của Lục Thiếu Hoa, còn Lục Thiếu Hoa không nói gì là vì đang chờ Tăng Kiến Quốc đáp lại.
Một hồi lâu sau, Tăng Kiến Quốc ở bên đầu dây kia của điện thoại dường như ra quyết định, tuy nhiên ông ta vẫn muốn xác định lại một lần nữa.
- Thật sự trong tay cháu có cái đó chứ?
- Dạ, không có gì đáng nghi ngờ, không những có mà còn rất hiện đại, được coi như đứng đầu trên thế giới hiện nay.
Lục Thiếu Hoa không có nói dối, vũ khí, trang bị hắn mua được ở Liên Xô đều là loại mới nhất, hoàn toàn có thể coi là đứng đầu thế giới.
- Được, ta sẽ nói một tiếng với ”lão gia” kia, để ông ta đi Hongkong gặp cháu xem sao.
Thấy Tăng Kiến Quốc cũng không còn nghi ngờ, Lục Thiếu Hoa nói thật:
- Ha ha, không cần đến Hongkong, ngày mai cháu về Thâm Quyến rồi, chỉ cần ‘ông ta’ đến Thâm Quyến tìm cháu là được rồi.
Lục Thiếu Hoa biết đã thành công, cười ha hả:
- Đúng rồi, ông Tăng, phiền ông nói với ‘ông ta’ một tiếng, đem theo mấy chuyên gia, bằng không cháu sợ…
Nói đến đây Lục Thiếu Hoa không nói thêm gì nữa, nếu nói là một tướng lĩnh cao nhất quân khu mà không hiểu thì chẳng coi như bằng đánh người ta một cái tát sao?
- Được, ông sẽ để bọn họ liên hệ với cháu.
Tăng Kiến Quốc nói xong liền cúp máy, tiếp theo lại quay số gọi tiếp, thầm thì một lúc mới cúp máy. Ngắt điện thoại rồi thì mặt mày nhăn nhó, sắc mặt biến đổi, dường như có chút lo lắng.
Trầm tư suy nghĩ, Tăng Kiến Quốc ngồi không yên, cuối cùng lại gọi điện thoại cho thư ký.
- Alô, Tiểu Lý này, sắp xếp chuyến bay cho tôi, tôi muốn đến Thâm Quyến một chuyến.
Đúng là như vậy, kỹ thuật quân sự hiện đại, đối với một quốc gia có ý nghĩa như thế nào? Không cần phải nghĩ, một quốc gia nếu muốn chiếm được vị trí cao trên thế giới, ngoại trừ kinh tế, còn phải mạnh về quân sự, nếu đúng như lời Lục Thiếu Hoa nói, hắn có kỹ thuật quân sự hiện đại, thì ý nghĩa đối với quốc gia mà nói…
Tại biệt thự trụ sở của Lục Thiếu Hoa ở Hongkong, không biết có phải là do Tăng Kiến Quốc đồng ý với đề nghị của hắn không mà lúc này tinh thần Lục Thiếu Hoa rất khác, không giống một người mới bước xuống từ máy bay.
- Minh Chương à, hôm nay sao anh không giống như bình thường, không nói gì sao?
Lục Thiếu Hoa ngồi cạnh bên Lưu Minh Chương nhìn thoáng qua anh ta hỏi.
Ở Liên Xô, trước khi lên máy bay, Lục Thiếu Hoa có gọi điện thoại báo cho Lưu Minh Chương là hôm nay sẽ quay về Hongkong, để Lưu Minh Chương phái người đem xe Mercedes-Benz chống đạn ra sân bay đón hắn trở về, nhưng không ngờ Lưu Minh Chương lại tự mình đến đón hắn.
- À, không có gì.
Lưu Minh Chương miễn cưỡng cười nói.
Thực ra là, vừa rồi hắn nghe Lục Thiếu Hoa nói chuyện điện thoại thì như bị dọa, há mồm ra là nói kỹ thuật quân sự hiện đại, ngậm miệng lại thì là nhân vật số một trong quân đội, cho dù kẻ ngốc cũng nghe ra được là Lục Thiếu Hoa muốn gì! Ngoại trừ khiếp sợ, lúc này không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng anh ta.
Nhìn Lưu Minh Chương thật kỹ, người thông minh như Lục Thiếu Hoa chẳng lẽ không biết là Lưu Minh Chương vừa rồi nghe hắn nói chuyện điện thoại thì bị dọa đến mức nào, bèn chuyển đề tài hỏi:
- Tình hình Hongkong thế nào rồi?
Trở lại vấn đề Hongkong, Lưu Minh Chương cũng khôi phục lại nói:
- Tất cả đều tiến triển thuận lợi, công ty mới đăng ký đang chuẩn bị, chỉ cần hàng hóa đến là có thể chiếm lĩnh thị trường.
- Được, vậy là tốt rồi, mai tôi về Thâm Quyến, chắc không quá một tuần sẽ có người tiêu dùng.
Ngưng một lát, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp.
- Anh bảo bọn họ, trong khoảng thời gian này tăng cường làm việc một chút.
- Được.
Lưu Minh Chương đáp lại.
Chuyện ở Hongkong tạm thời Lục Thiếu Hoa không muốn nghĩ đến quá nhiều nữa, lúc này chủ yếu là việc đàm phán với quân đội. Nói chuyện với Lưu Minh Chương một hồi, Lục Thiếu Hoa cho Lưu Minh Chương về, còn hắn thì chạy về phòng mình tĩnh dưỡng tinh thần, chuẩn bị ứng phó với cuộc đàm phán ngày mai.
Tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, hôm qua vừa mới xuống máy bay, cơm cũng chưa ăn, thì đã ngủ luôn, ngủ liền hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cơm tối cũng không ăn. Lại thì thào tự nói: “Ai da, đúng là Hongkong, giường ngủ cũng thoải mái hơn”
Dứt lời, đột nhiên một âm thanh kháng nghị từ bụng phát ra, Lục Thiếu Hoa mới tỉnh ra, hắn đã hai ngày rồi chưa có hạt cơm nào vào bụng, vội vàng rửa mặt rồi chạy xuống tầng một, không phải thanh minh gì, tìm ngay một cái ghế tựa ngồi xuống, nhai ngấu nghiến như hổ, tiêu diệt bữa sáng.
Hết gần mười phút, Lục Thiếu Hoa đã uống hết hai cốc sữa lớn, bốn cái chân giò hun khói, hai trứng chần nước sôi. Vừa lòng vỗ bụng, cầm khăn giấy bên cạnh xoa xoa miệng, rồi ngồi xuống ở đại sảnh, bắt chéo chân, xem tin tức buổi sáng ở Hongkong.
Khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ thì Lục Thiếu Hoa đã ngồi trên xe Rolls-Royce, đằng sau có một xe Mercedes-Benz đi theo, đi tới phía hải quan. Theo suy đoán của Lục Thiếu Hoa, quân đội muốn tới Thâm Quyến ít nhất cũng chiều mới đến được, cho nên Lục Thiếu Hoa cũng không vội, chỉ cần giữa trưa đến được Thâm Quyến là được.
Sự thực chứng minh Lục Thiếu Hoa chính xác, khi Lục Thiếu Hoa trở về cửa hàng hoa quả không bao lâu thì có tiếng điện thoại vang lên, vừa đúng lúc Lục Thiếu Hoa ngồi gần điện thoại nhất, bước hai bước nhỏ cầm lấy điện thoại:
- Alô, ai vậy?
- Là ông Tăng đây, cái gì, cháu đã về Thâm Quyến rồi hả, ừ, tốt, hai giờ chiều cháu qua bên kia.
Lục Thiếu Hoa buồn bực, hắn không ngờ là Tăng Kiến Quốc gọi điện tới, lại còn bảo đến trụ sở chính phủ chỗ Tăng Ái Dân.
Tuy nhiên cũng không vấn đề gì, gặp mặt ở đâu thì đàm phán cũng như nhau, chỉ cần có thể đàm phán thành công thì những việc khác hắn cũng không ngại.
“Hô!”
Thở ra một hơi rồi chậm rãi gác máy, hắn thì thào tự nói: “Chỉ mong không có chuyện ngoài ý muốn thôi!”
Nhưng sẽ có chuyện ngoài ý muốn sao?
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
261 chương
793 chương
639 chương
131 chương