Thương Trường Đại Chiến
Chương 191
Vốn Lục Thiếu Hoa còn cần đến sự hiểu biết của Trần Quốc Bang nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột của y thì biết y đang bị đè nặng tâm lý. Dù sao khai thông được mối quan hệ này đối với Trần Quốc Bang cũng cực kỳ quan trọng.
- Anh hai, anh cảm thấy Chí Kiệt là người như thế nào?
Đối với thái độ cư xử của Lý Chí Kiệt, Trần Quốc Bang là người nắm rõ. Cho nên Lục Thiếu Hoa mới hỏi y.
- Ý của em là sao?
Trần Quốc Bang hỏi ngược lại.
- Em hỏi là vì muốn biết người đó có làm được việc không mà thôi.
Lục Thiếu Hoa nghe thấy câu hỏi ngược của Trần Quốc Bang thì vội vàng bổ sung thêm.
Trần Quốc Bang nhìn Lục Thiếu Hoa một cách nghi ngờ nhưng thấy mặt hắn không có chút giả bộ nào. Y đang tính hỏi điều gì đó nhưng chưa kịp nói thì bị Lục Thiếu Hoa cắt ngang:
- Anh hai, cái gì không nên hỏi thì anh đừng có hỏi. Chỉ cần biết là em có việc quan trọng cần một người có thể làm được việc giải quyết dùm em.
- Ừ!
Trần Quốc Bang ừ một tiếng, cặp mắt mơ màng dường như muốn nhớ lại tất cả những gì về Lý Chí Kiệt, thật lâu sau mới mở miệng nói:
- Theo như những gì anh biết về Lý Chí Kiệt thì đây là một người bất kể về sự gan dạ hay trí tuệ đều hơn hẳn người khác. Thoạt nhìn thì thấy gã lúc nào cũng cười toe toét nhưng muốn đối phó với ai thì rất là thâm độc. Về phương diện trí tuệ thì khỏi phải nói. Nếu đã là người từng tham gia vào bộ đội đặc chủng thì trí lực đều phải cao hơn hẳn người bình thường.
Đây là đánh giá của Trần Quốc Bang về Lý Chí Kiệt. Đó là một đánh giá quan trọng. Có thể trở thành quân nhân của bộ đội đặc chủng, khi cần có thể giết người, bàn tay phải dính máu thì phải thâm độc chẳng ai bằng. Trí tuệ thì không cần phải bàn. Chẳng lẽ quốc gia lại tuyển chọn một người không có trí lực vào bộ đội đặc chủng sao? Nghĩ lại càng không thấy có khả năng.
Thắc mắc đã được giải quyết, Lục Thiếu Hoa nhìn lên đồng hồ trên tường thì thấy thời gian đã trôi qua hai mươi phút liền nói:
- Tốt lắm! Thôi anh đi làm việc của mình đi. Thuận tiện gọi anh Chí Kiệt lên gặp em luôn. Em có việc cần bàn với anh ấy.
- Được rồi, anh đi đây!
Trần Quốc Bang vội vàng đứng lên rồi xoay người hướng ra cửa. Nhưng mới đi được vài bước, y liền quay người lại dặn dò:
- Tiểu Hoa, nếu em cần đi ra ngoài thì nhớ kêu thêm vài người nữa đi theo. Bây giờ bên ngoài không được an toàn cho lắm.
- Ừ, em biết rồi!
Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói. Hắn biết hiện nay, Liên Xô đang hỗn loạn nhưng bây giờ hắn không có dự định ra ngoài.
Trần Quốc Bang đi rồi, Lục Thiếu Hoa cũng đứng dậy mở cửa sổ. Những cơn gió lạnh ùa vào mặt hắn. Hai tay đặt lên trên khung cửa sổ, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, im lặng chờ đợi Lý Chí Kiệt.
- Cốc, cốc!
Hai tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi!
Lục Thiếu Hoa lớn tiếng nói.
Cạch! Cánh cửa mở ra, Lý Chí Kiệt bước vào. Trên đầu của gã vẫn còn đọng nước chứng tỏ gã mới vừa tắm xong.
- Cậu tìm tôi à?
- Ừ, anh ngồi xuống đi!
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói, sau đó vươn tay đóng cửa sổ lại, ngồi xuống cạnh Lý Chí Kiệt.
- Hôm nay em tìm anh chính là muốn nhờ anh làm một việc rất quan trọng.
Khi Lục Thiếu Hoa vừa mới dứt lời thì Lý Chí Kiệt muốn nói điều gì đó liền bị hắn phất tay ngăn lại.
- Anh phải nghe em nói hết đã. Sau đó sẽ tùy anh quyết định. Em muốn nhờ đến anh bởi vì đây là một việc rất nguy hiểm, có thể mất mạng. Anh có dám làm không?
- Ha….ha!
Lý Chí Kiệt bật cười rồi nghiêm giọng nói:
- Không có gì là không dám. Nói đi, cậu muốn tôi làm việc gì?
Lý Chí Kiệt trước kia là vừa là cấp dưới vừa là bạn bè của Trần Quốc Bang cho nên mối quan hệ giữa hai người rất tốt. Qua Trần Quốc Bang, gã cũng biết ít nhiều về Lục Thiếu Hoa. Gã biết Lục Thiếu Hoa sẽ không bao giờ hại gã, càng không bao giờ sai gã đi làm những việc không có ý nghĩa. Trong lúc nói chuyện với Lục Thiếu Hoa, Lý Chí Kiệt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn thì đã đoán ra việc này không phải tầm thường. Cho dù vậy, gã cũng sẽ không lùi bước.
- Lính đánh thuê!
Lục Thiếu Hoa thốt lên ba chữ đơn giản.
Tuy nghe qua thì rất đơn giản nhưng ý nghĩa lại không đơn giản chút nào. Lính đánh thuê cả ngày đều phải sống trong sự nguy hiểm. Nếu không cẩn thận sẽ khiến mình lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục. Đây là công việc đối mặt với tử thần nhưng đồng thời cũng là công việc có thu nhập cao nhất. Nhận được nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm cao thì dĩ nhiên thù lao cũng phải cao.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa muốn thành lập quân đội lính đánh thuê không phải vì muốn bọn họ kiếm tiền cho hắn. Chẳng những không phải dựa vào việc này để kiềm tiền cho hắn mà ngược lại họ còn có thể kiếm được tiền, làm cho họ lớn mạnh hơn. Chỉ cần lớn mạnh lên thì mới có thể giúp hắn giải quyết những vấn đề khó khăn.
Nói trắng ra, Lục Thiếu Hoa muốn thành lập một lực lượng vũ trang tư nhân của chính mình. Hiện tại, sự nghiệp của hắn mỗi ngày một đi lên, trong tương lai chắc chắn chuyện phiền toái sẽ không ít. Hắn không thể không tổ chức lực lượng vũ trang cho riêng mình. Còn nữa, nếu có những chuyện không thể lộ mặt ra được thì có thể sai lính đánh thuê đi làm. Một công đôi việc.
Hiển nhiên, lời nói của Lục Thiếu Hoa khiến cho Lý Chí Kiệt do dự. Gã hiểu quá rõ về công việc của lính đánh thuê. Trong thời điểm gã còn tham gia bộ đội đặc chủng đã có quen biết với một số ít lính đánh thuê. Gã căn bản biết những người đó làm công việc này là muốn kiếm tiền mà không muốn sống. Mà bây giờ lại bảo gã đi làm chuyện có tiền mà khó sống này. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy gã không thể có câu trả lời.
Hít sâu một hơi, hai mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, trong đầu gã đang xảy ra mâu thuẫn, làm hay không làm? Làm thì coi như là đã ký sổ với tử thần, còn không làm thì chẳng những phụ lòng kỳ vọng của Lục Thiếu Hoa mà còn bỏ qua cơ hội rạng danh tên tuổi.
Con người khi còn sống, chủ yếu là muốn hưởng thụ mặc kệ chua, ngọt, khổ, cay. Lý Chí Kiệt cũng như vậy. Hiện tại, gã chỉ sống có một mình, lại không có vợ con, căn bản cũng không có gì vướng bận. Đại nam nhi chí tại bốn phương, tại sao lại không thử một cơ hội tốt như vậy? Nếu cẩn thận một chút, việc bảo toàn tính mạng không có gì là khó. Lục Thiếu Hoa có tiền, hoàn toàn có thể trang bị cho bọn họ những vũ khí tiên tiến nhất, bảo đảm sự an toàn cho gã.
Sau một lúc lâu trầm tư suy nghĩ, đột nhiên Lý Chí Kiệt ngẩng đầu lên, hai mắt ánh lên sự kiên nghị nhưng không giấu đi sự hưng phấn trong đó. Đúng vậy, gã cũng là một phần tử hiếu chiến. Trong thời khắc này giống như gã đã quay lại thời gian còn làm việc trong quân ngũ. Cái cảm giác này khiến cho gã cảm thấy thoải mái, máu huyết lưu thông trong cơ thể. Ngẫm lại trong khoảng thời gian này ở Liên Xô, tuy rằng trên người gã có mang theo súng nhưng không quá hai viên đạn. Đã lâu không sử dụng nên khi có biến cố phát sinh, khó tránh khỏi có chút run tay.
Thời gian cứ từ từ trôi qua. Mười phút, hai mươi phút rồi nửa tiếng, cuối cùng Lý Chí Kiệt cắn môi, vẻ mặt tươi cười nói:
- Khi nào thì bắt đầu thành lập? Và thành lập ở đâu?
Lục Thiếu Hoa biết mình đã thành công. Sự nguy hiểm của công việc lính đánh thuê không cần hắn nói ra thì Lý Chí Kiệt cũng đã biết nhưng cuối cùng gã cũng đã đáp ứng rồi. Lục Thiếu Hoa hiểu rõ Lý Chí Kiệt ngoài việc gã là một con người hiếu chiến thì còn có một phần là ơn giúp đỡ của Lục Thiếu Hoa đối với gã. Theo những gì mà Trần Quốc Bang nói, Lý Chí Kiệt là một trẻ mồ côi. Sau khi giải ngũ thì phiêu bạt bốn phương. Khi nhận được lời mời của Trần Quốc Bang thì gã mới trở lại và làm việc cùng với chiến hữu. Nói cách khác, nếu không có Lục Thiếu Hoa thu nhận thì không biết giờ này gã đã phiêu bạt ở địa phương nào nữa.
- Việc này không cần vội.
Lục Thiếu Hoa cười thầm trong bụng. Hắn đã vội rồi mà có người còn vội hơn hắn.
- Em sẽ bố trí một người đi theo anh mà người này sẽ do anh tuyển chọn.
- Được, tôi đã có một người rất thích hợp.
Lý Chí Kiệt không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói, dường như trong lòng đã nghĩ đến sẵn một người.
- Ừ, cứ như vậy đi. Tối nay, anh nói chuyện với anh Trần Quốc Bang về người mà anh chọn. Em sẽ bảo anh Trần Quốc Bang chuẩn bị tất cả mọi việc.
Nói xong. Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút, dường như có chút không thích hợp. Trần Quốc Bang dù sao bây giờ cũng là người có địa vị. Nếu bảo y lấy thân phận cấp trên mà bảo người kia làm việc thì chẳng khác nào là mệnh lệnh. Đã từng là một quân nhân thì phục tùng mệnh lệnh cấp trên đó chính là thiên chức, gã không thể từ chối được. Nhưng chức vụ ngang hàng nhau thì sẽ tạo điều kiện cho người kia có quyền được từ chối.
- Không được. Anh nên nói trước với người mà anh chọn đi. Nếu anh ta nói không muốn tham gia thì mình không thể ép người ta. Nếu anh ta đồng ý thì lúc đó anh Trần Quốc Bang sẽ cẩn thận an bài.
Trần Quốc Bang cũng không hề biết Lục Thiếu Hoa muốn tổ chức một quân đội lính đánh thuê nhưng Lục Thiếu Hoa có thể khẳng định Trần Quốc Bang sẽ không ngăn cản hắn mà còn ủng hộ một trăm phần trăm. Bởi vì trong một lần uống rượu cách đây không lâu, Trần Quốc Bang đã nhắc đến việc y từng nghĩ đến chuyện đi làm lính đánh thuê.
- Được rồi! Tôi sẽ đi gặp anh ta!
Lý Chí Kiệt đứng lên.
- Ừ, anh đi đi!
Lục Thiếu Hoa đáp.
Lý Chí Kiệt đi rồi, Lục Thiếu Hoa lại trầm tư suy nghĩ. Hiện tại, Lý Chí Kiệt đã đồng ý, hắn cũng nên chuẩn bị các điều kiện và kế hoạch cho việc tổ chức một đội quân lính đánh thuê ví dụ như lựa chọn địa phương. Tuy nhiên, trong lòng hắn đã sớm có sự lựa chọn nơi chốn trước rồi. Châu Phi chính là thiên đường của lính đánh thuê.
Ngoài việc nơi chốn ra còn có một điều kiện tương đối quan trọng. Đó chính là tiền. Không có tiền thì không thể trang bị vũ khí. Lục Thiếu Hoa sau khi hình thành ý tưởng lính đánh thuê thì sớm tính toán vốn đầu tư cho nó là ba trăm triệu đô la Mỹ.
Nếu có tiền thì chỉ trong một thời gian ngắn, một đội quân lính đánh thuê sẽ được hình thành và phát triển lớn mạnh. Ngoài phi cơ và xe tăng chiến đấu sẽ từ từ mua còn hết thảy những vũ khí còn lại phải được trang bị đầy đủ. Muốn mua thì cũng phải có người bán. Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không lo lắng nhiều. Quân đội Liên Xô không phải là một người bán tốt nhất sao?
Lục Thiếu Hoa thở dài, đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn vào không trung, thì thào:
- Hy vọng có thể nhanh chóng thiết lập.
Có tiền thì việc tuyển dụng nhân viên sẽ dễ dàng hơn. Lý Chí Kiệt có thể làm tốt công việc này, không cần Lục Thiếu Hoa phải quan tâm. Nếu có việc này mà gã cũng làm không xong thì gã không thích hợp tham gia vào việc thiết lập quân đội lính đánh thuê.
Hết thảy Lục Thiếu Hoa đều an bài thỏa đáng. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một dân thường, còn phải chờ Trần Quốc Bang trở về sau cuộc thương lượng rồi bắt tay vào tiến hành. Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không dám chắc Trần Quốc Bang sẽ tán thành và ủng hộ cho hắn. Dù sao thì y cũng là đàn anh, Lục Thiếu Hoa không thể dùng mệnh lệnh khiến y tán thành và ủng hộ.
Tuy nhiên Trần Quốc Bang sẽ cự tuyệt sao?
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
261 chương
793 chương
639 chương
131 chương