Thương Trường Đại Chiến
Chương 170
Lục Thiếu Hoa nhìn sắc mặt của Phó Trấn Thái thay đổi thất thường, không biết ông ta đang nghĩ gì, hắn cũng không muốn làm gián đoạn mạch suy nghĩ của ông ta, hắn chỉ dựa nhẹ vào sau ghế, sắc mặt thanh thản, đồng thời nhìn chằm chằm quan sát sắc mặt của Phó Trấn Thái.
Lúc đấy đầu óc Phó Trấn Thái suy nghĩ thật nhanh, trong tim có thể nói như rời núi lấp biển, một hạng mục lớn như vậy đột nhiên rơi vào đầu mình, trong chốc lát ông ta dường như không dám tin. Tuy nhiên điều làm ông ta bất ngờ cũng chỉ là chớp nhoáng mà thôi. Tóm lại, kinh nghiệm sáu mươi mấy năm rồi, chuyện gì cũng đã thấy qua hết rồi. Ông ta đi qua sự kinh hãi rất nhanh, bây giờ những thứ liên quan đến hạng mục này là nguyên nhân làm ông ta chìm trong suy tư, theo như lời Lục Thiếu Hoa nói thì xây dựng nên một điểm vui chơi nghỉ ngơi quy mô tầm cỡ là điều không đơn giản, bên trong vẫn cần liên quan đến rất nhiều vấn đề khác. Điều làm ông ta suy nghĩ chỉ là có thể làm xong được hạng mục này hay không.
Trên đời chỉ cần có nghị lực thì chẳng có việc gì khó, mặc dù có một vài khó khăn cần khắc phục, nhưng Phó Trấn Thái cho rằng chỉ cần có quyết tâm làm thì nhất định sẽ làm được, cho dù là gặp phải vấn đề hoàn toàn không hiểu gì cũng có thể đi nước ngoài mời chuyên gia đến giúp.
Hạng mục này có thể giúp công ty của ông nổi tiếng như cồn, ai ai cũng biết đến danh tiếng, nếu công ty có tiếng tăm rồi, người khác nếu có hạng mục cần thi công thường sẽ chọn các công ty có tiếng tăm, vì vậy, nếu có thể làm cho công ty trở nên nổi tiếng, việc làm ăn chắn sẽ nối đuôi nhau mà phất.
Sau một hồi cân nhắc, Phó Trấn Thái cắn chặt răng mà gật đầu, nói:
- Ông sẽ nhận hạng mục này, nhưng ông vẫn cần xem bản kế hoạch mới quyết định được phải thi công thế nào.
- Ha ha ha. Chuyện đó không vấn đề.
Lục Thiếu Hoa xua tay biểu thị không vấn đề gì, sau đó nói tiếp.
- Thế này nhé, ngày mai cháu sẽ đưa ông xem, tiện thể đưa ông đi gặp Chủ tịch thành phố.
Quả đúng như vậy, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị đưa Phó Trấn Thái đi gặp Tăng Ái Dân, hạng mục này vốn là móc nối với Ủy ban nhân dân thành phố, để Phó Trấn Thái gặp Tăng Ái Dân cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa là Lục Thiếu Hoa muốn giúp đỡ Phó Trấn Thái, hai người họ vừa mới về nước, lại chẳng có quan hệ gì với bên chính quyền cả, nếu có thể giới thiệu Tăng Ái Dân cho ông ta thì cũng coi như là trợ giúp đắc lực cho ông ta. Còn về Phó Trấn Thái sẽ tiếp xúc với Tăng Ái Dân như thế nào, chỉ có thể dựa vào bản thân ông ý thôi.
- Gặp Chủ tịch Thành phố?
- Đúng, hạng mục này có liên quan đến Ủy ban nhân dân thành phố, lúc mua mảnh đất đấy đã ký hợp đồng rồi, bây giờ hạng mục lập tức sẽ khởi công, cũng phải đi gặp người ta nói chuyện chứ.
Nói xong nét mặt Lục Thiếu Hoa nghiêm lại, nói:
- Phó gia gia, hạng mục này hoàn toàn giao cho ông làm, ông không phải lo những chuyện đó, cháu cũng không có thời gian quản mấy chuyện đó, vì thế...
Ý của Lục Thiếu Hoa đã quá rõ ràng rồi, ý hắn là hắn ta sẽ không can dự vào chuyện của hạng mục, toàn quyền xây là của bọn họ, lúc đấy, trong lời của Lục Thiếu Hoa còn có ý khác nữa, mặc dù hắn không can dự nhưng vẫn nhắc nhở Phó Trấn Thái trong thương lượng nhất định phải xem xét kỹ , đừng có làm ra một cái “công trình rút ruột”chất lượng không ra gì.
Phó Trấn Thái hiển nhiên cũng biết ý của Lục Thiếu Hoa là gì, ông ta nói một cách nghiêm túc.
- Cháu yên tâm đi, nếu làm tốt hạng mục này nói không chừng công ty của ông sẽ nổi tiếng như cồn, làm cho mức độ nổi tiếng sẽ càng tăng thêm ý chứ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, không nói thêm gì nữa, hắn ta biết một công ty muốn sinh tồn lâu một chút thì cần có độ nổi tiếng nhất định, mà độ nổi tiếng là từ đâu mà có đây? Chính là những lúc bình thường tích lũy lại. Lấy một ví dụ thế này, một vài sản phẩm điện tử, nếu chất lượng sản phẩm của bạn tốt thì người ta sẽ thường xuyên dùng sản phẩm của bạn, làm bất động sản cũng thế, xây nhà chất lượng tốt, tự nhiên người ta sẽ đặt bạn vào vị trí sẽ mua, ngược lại, nếu xây cái nhà mà khắp nơi dột nước thì sau này người ta còn tìm đến bạn không?
Việc chính đã bàn xong, Lục Thiếu Hoa xem thời gian cảm thấy cũng đến lúc nên đi rồi. Sau khi hắn hẹn Phó Trấn Thái thời gian đi đến Ủy ban nhân dân thành phố hắn mới đưa Tăng Vũ Linh và Lý Thượng Khuê từ gian phòng riêng ra ngoài.
Ngồi trên xe Mercedes-Benz trở về nhà Lục Thiếu Hoa thư thái nhìn cảnh vật bên ngoài của sổ xe, chốc chốc lại nói chuyện với Tăng Vũ Linh. Hai người đã gần hai năm không gặp rồi, một năm tuy không phải là dài, cũng không phải là ngắn, nhưng khoảng thời gian một năm cũng đủ để làm thay đổi một con người. Tăng Vũ Linh là như vậy, Tăng Vũ Linh bây giờ không còn giống Tăng Vũ Linh mới quen ngày nào, ít nhất là hồi trước cô rất ương bướng, còn bây giờ đã đỡ hơn rất nhiểu rồi.
- Nói đi, Vũ Linh, muốn anh Tiểu Hoa đưa em đi đâu chơi nào?
Lục Thiếu Hoa nói
Tăng Vũ Linh gần như không nghĩ ngợi gì mà nói luôn tên một địa điểm ‘Thế giới Hải dương’. Nghĩ cũng đúng, Thẩm Quyến những năm 90 ngoài “Thế giới Hải dương” thì không còn nơi nào hay hơn nữa rồi. Nơi đó như là bước vào thế kỷ 21 vậy, ví dụ như “Cửa sổ Thế giới, những nơi vui chơi giải trí v.v… rất nhiều nơi có thể đi.
- Được, vậy thì đi Thế giới Hải dương nhé.
Lục Thiếu Hoa trả lời, quay ra phía Trương Khánh Vân nói
- Anh Trương, đi Thế giới Hải dương nhé.
Trương Khánh Vân không trả lời, chỉ hướng về phía gương chiếu hậu gật đầu một cái.
Lại một lần nữa đến Thế giới Hải dương, nơi đây mọi thứ vẫn như xưa, chẳng có thay đổi gì nhiều mấy, nhưng về cảm giác thì hoàn toàn khác. Bản thân Lục Thiếu Hoa cũng không biết tại sao lại như vậy, cuối cùng chỉ có thể nói tâm sinh lý của hắn đã thay đổi.
Thở một hơi, lắc lắc đầu để không nghĩ về những điều kia, kéo tay Tăng Vũ Linh chầm chậm đi chơi loanh quanh, thỉnh thoảng lại mua ít đồ ăn vặt để thỏa mãn sự thèm ăn của mình. Cứ như vậy sau khi dạo chơi hơn một tiếng, Lục Thiếu Hoa mới kéo Tăng Vũ Linh vào một nhà ăn nhỏ. Đến quán ăn đương nhiên là phải ăn cơm rồi, nhưng bản thân Lục Thiếu Hoa lại không muốn ăn cơm, mà là muốn để Lý Thượng Khuê hai người bọn họ ăn. Sau khi vào Thế giới Hải dương, hai người cứ đi xa xa đằng sau Lục Thiếu Hoa, bây giờ đã là trưa rồi, cũng không thể để người ta bị đói chứ.
Mặc dù Lục Thiếu Hoa đã ăn không ít đồ ăn vặt nhưng vẫn cùng họ ăn một ít thức ăn, dù sao đồ ăn vặt cũng không thể làm no bụng được.
Đến nơi nghỉ ngơi ở thành phố nổi tiếng Thâm Quyến, hạng mục vui chơi đương nhiên là không thể thiếu được, vì vậy sau khi ăn trưa xong, Lục Thiếu Hoa liền đưa Tăng Vũ Linh chạy về hướng khu vui chơi. Ở trong khu vui chơi có các trò giải trí như đụng xe, tàu hải tặc, bánh xe chọc trời v.v…Lục Thiếu Hoa cũng dành cả một buổi chiều đưa Tăng Vũ Linh đi thử nghiệm một chút tất cả các trò giải trí.
Lúc Tăng Vũ Linh vước xuống từ thuyền hải tặc, chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, cũng may Lục Thiếu Hoa phản ứng nhanh, trước khi cô bị ngã thì đã ôm được cô.
- Thế nào? Có chơi nữa không?
Lục Thiếu Hoa hỏi
- Không chơi nữa, không chơi nữa đâu.
Tăng Vũ Linh vội vã trả lời. Cũng buồn cười, lúc đó đầu cô vãn còn choáng váng, nếu vẫn tiếp tục chơi thì có khi lát nữa thức ăn ăn từ sáng đều bị nôn ra hết mất.
Lục Thiếu Hoa nhìn sắc trời, cũng không còn sớm nữa, nói
- Nếu đã không chơi nữa vậy thì chúng ta về thôi, bây giờ cũng muộn rồi.
- Dạ!
Tăng Vũ Linh lanh trí gật đầu
Khi xe ô tô đỗ trước cửa nhà Tăng Vũ Linh, Lục Thiếu Hoa nói với Tăng Vũ Linh
- Anh Tiểu Hoa không tiễn em nữa, em tự vào nhé.
- Dạ!
Tăng Vũ Linh gật đầu, nhưng không xuống xe ngay mà nhìn Lục Thiếu Hoa và nói
- Anh Tiểu Hoa, ngày mai cũng đưa em đi chơi được không?
- Hử?
Lục Thiếu Hoa lấy làm kỳ lạ, hôm nay đi chơi cả ngày cũng đủ mệt rồi, ngày mai vẫn tiếp tục chơi?
Truyện khác cùng thể loại
297 chương
261 chương
793 chương
639 chương
131 chương