Thương Trường Đại Chiến
Chương 147
Lưu Minh Chương a lên một tiếng rồi dùng sức vỗ vào đùi của mình.
- Sẽ đau… sẽ đau..! Ha…ha…!
Đúng vậy, khi Lưu Minh Chương nhìn lên các con số, cứ tưởng là mình bị ảo giác nên ra sức đánh vào đùi mình để xem có thật sự đau hay không. Khi cảm nhận được cơn đau thì y biết đó không phải là ảo giác nên cười một cách điên cuồng lên.
Nguyên nhân khiến y cười to như vậy chính là sự xuất hiện các con số màu xanh trên màn hình. Màu xanh chính là biểu hiện của sự giảm điểm.
- Ha…ha…! Giảm rồi, giảm rồi!
Căn cứ vào trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, thị trường chứng khoán Nhật Bản ngày 01 tháng 01 năm 1990, ngay phiên giao dịch đầu tiên đã bắt đầu giảm điểm. Và lúc này đây là ngày 01 tháng 01. Nhìn thấy thị trường giảm điểm, Lục Thiếu Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhìn bề ngoài thì hắn rất tự tin nhưng bên trong lại có chút lo lắng. Khi hắn tái sinh trở lại, nếu lịch sử có sự thay đổi nho nhỏ thì coi như là đùa giỡn với vận mệnh của hắn. Nhưng bây giờ mọi thứ đều xong rồi.
Trong giờ khắc này, lịch sử không đùa giỡn với vận mệnh của hắn. Lịch sử không thay đổi. Thị trường chứng khoán ngày hôm nay đã thật sự giảm điểm, vả lại còn giảm điểm điên cuồng. Lục Thiếu Hoa lúc này trong lòng chỉ có một ý tưởng là tiền đã đến tay của hắn. Đúng vậy, hắn có thể khẳng định tiền đã hoàn toàn lọt vào tay của hắn.
Thị trường chứng khoán Nhật Bản giống như bọt biển vậy. Từ khi sự thỏa thuận song phương được ký kết vào năm 1985, tỷ giá hối đoái đồng Yên so với đồng đô la Mỹ không ngừng tăng lên, sánh vai cùng các cường quốc trên thế giới như Mỹ, Pháp, Đức, Anh…
Sau cuộc khủng hoảng thị trường chứng khoán nổ ra vào ngày 19 tháng 10 năm 1989, Nhật Bản không những không sụp đổ giống như thị trường chứng khoán của Mỹ mà còn lập tức khôi phục sức sống, giá cổ phiếu ào ạt tăng trở lại. Thị trường chứng khoán Nhật Bản tiếp tục tăng lên vào năm 1988, đến cuối năm đột phá với chỉ số Nikkei 3000 điểm. Đến năm 1989 thì chỉ số chứng khoán Nikkei tại Nhật Bản còn tăng cao hơn. Ngày 29 tháng 12 năm 1989 đạt được chỉ số là 38915 điểm, gấp ba lần so với năm thấp điểm nhất 1985. Giá trị cổ phiếu của thị trường chứng khoán tại Nhật Bản năm 1989 đã đạt đến 630 triệu Yên Nhật, đạt mức cao nhất trong lịch sử.
Những con số hiện ra trong đầu Lục Thiếu Hoa tuy nhiên đó là ở lúc trước, còn hiện tại là đã là năm 1990. Những con số năm 1990 này Lục Thiếu Hoa ít nhớ hơn. Hắn chỉ biết là vào thập niên 90, thị trường chứng khoán thay đổi bất ngờ, xuất hiện sự giảm điểm theo hình thức nhảy cầu. Ngày 02 tháng 04 năm 1990, chỉ số Nikkei giảm đến 280002 điểm. Bốn tháng cuối năm giảm đến 23%. Tháng 10 năm 1990, giá cổ phiếu lại giảm xuống còn 2000 điểm, mức độ 48%. Từ con số 38915 điểm giảm xuống còn 2000 điểm thì biết nó khủng khiếp như thế nào.
- Tốt lắm, bây giờ đã giảm điểm rồi. Anh có thể yên tâm.
Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Lưu Minh Chương nói.
- Đương nhiên là có thể yên tâm rồi. Càng giảm điểm thì anh càng yên tâm.
Lưu Minh Chương cười ha hả nói.
Lục Thiếu Hoa cũng mỉm cười mà không nói gì. Càng giảm điểm nhiều thì hắn càng kiếm được nhiều tiền. Thời gian để tiến hành xây dựng đế quốc kinh tế cũng rút lại gần hơn.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không hiểu rõ tâm trạng lúc này của Lưu Minh Chương. Y cao hứng chẳng những vì cổ phiếu giảm điểm, công ty kiếm được nhiều tiền mà còn là một cái tát cho những kẻ đầu cơ nước ngoài. Còn nhớ lúc trước, Lục Thiếu Hoa muốn tặng một món quà cho những kẻ đầu cơ nước ngoài nhưng y không biết là quà tặng gì. Nhưng tới thời điểm này, y đã biết quà tặng của Lục Thiếu Hoa là gì rồi. Bởi vì Lục Thiếu Hoa đã bí mật bảo y thu mua cổ phiếu giảm giá của những kẻ đầu cơ nước ngoài. (Xem chương 144).
Nói cho lịch sự là quà tặng nhưng nói thẳng ra là một cái tát vào bọn đầu cơ nước ngoài. Vào năm 1989, bọn họ cho rằng thị trường chứng khoán Nhật Bản sẽ giảm điểm chỉ trong một thời gian ngắn cho nên đầu tư vào mua cổ phiếu tăng điểm. Sau khi mua sẽ hạ giá xuống. Nhưng người Nhật Bản đã kiên trì suốt một tháng, chứng minh tài chính của mình không bị đóng băng khiến cho những kẻ đầu cơ nước ngoài đó không ít tiếc nuối.
Vốn là một kẻ đầu cơ tài chính, bọn họ sẽ không thừa nhận mình thất bại, càng tin tưởng vào tầm nhìn của mình, cho rằng thị trường chứng khoán Nhật Bản sẽ giảm điểm trong một thời gian ngắn. Nhưng bọn họ đã phỏng đoán sai lầm. Tuy nhiên bọn họ không có biện pháp nào để sữa chữa sai lầm nên chỉ có thể nhịn đau mà bán tháo ra.
Nhưng thị trường chứng khoán Nhật Bản lại không ngừng tăng lên nên chắc không có ai lại đi mua cổ phiếu giảm điểm. Đến ngày 27 tháng 12 năm 1989, những kẻ đầu cơ tài chính mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm bởi vì lúc ấy Lưu Minh Chương lại ra tay mua cổ phiếu giảm điểm, thu mua cổ phiếu theo giá quy định của bọn họ nhưng thời gian chưa đến một tuần thì thị trường chứng khoán đã giảm điểm.
Lưu Minh Chương có lí do để tin tưởng bọn đầu cơ tài chính sẽ này tiếc đến đứt ruột đồng thời cũng quá sức mất mặt. Cổ phiếu trong tay bán đi chưa được vài ngày đã xuống giá, coi như là đã cho chính mình một bạt tai.
Có lẽ bọn họ cho rằng đáng để cho chính mình một bạt tai nhưng Lưu Minh Chương lại không nghĩ như vậy. Lúc này, y không thể hình dung được cảm giác của mình bởi vì y đã đánh bại được kẻ đầu cơ tài chính, đánh bại từ trong tâm lý rồi.
Lưu Minh Chương ở Hong Kong chỉ là tân binh, so sánh với kẻ đầu cơ tài chính nước ngoài thì y chẳng là cái gì. Bởi vì người ta dù sao cũng có danh tiếng trên thế giới còn hắn thì chỉ giới hạn trong phạm vi Hong Kong mà thôi. Một người chỉ có danh tiếng tại Hong Kong lại đánh bại những người có danh tiếng trên khắp thế giới. Niềm tự hào này không nói ra thì cũng đã biết.
Nói là đã đánh bại thì cũng hơi khoa trương. Nếu như không có chủ ý của Lục Thiếu Hoa thì y không có khả năng đánh bại bọn họ. Tuy nhiên, Lưu Minh Chương cho rằng chính mình đã đánh bại họ vì tất cả mọi việc đều do chính tay y thao tác. Như vậy đã đủ rồi. Có ai bảo Lục Thiếu Hoa không tự mình thao tác đâu.
Trong lòng của Lưu Minh Chương hưng phấn không ngừng. Lục Thiếu Hoa không để ý đến điều đó. Hắn chỉ để ý đến việc sụp đổ của một đỉnh cao tại Nhật Bản. Căn cứ vào trí nhớ của hắn, có rất nhiều cổ phiếu bắt đầu phát huy tác dụng. Từ nay về sau, chỉ số Nikkei sẽ giảm 70%, kế tiếp bất động sản giảm liên tiếp trong 14 ngày. Kinh tế Nhật Bản hoàn toàn lâm vào tình trạng suy yếu trong mười mấy năm dài.
Học giả nổi tiếng của Nhật Bản Yoshikawa Mototada nhận xét tổn thất lần này của thị trường chứng khoán Nhật Bản tương đương với tổn thất trong chiến tranh thế giới. Cũng có người cho rằng, chính những kẻ đầu cơ nước ngoài đã âm mưu đánh bại kinh tế Nhật Bản nhưng thật sự có phải là trách nhiệm hoàn toàn của kẻ đầu cơ nước ngoài hay không? Người Nhật Bản cũng nên xem xét lại trách nhiệm của chính mình.
Những kẻ đầu cơ nước ngoài dĩ nhiên là phải chịu trách nhiện nhưng bọn họ cũng chỉ sắm một vai trợ giúp trong sự sụp đổ của thị trường chứng khoán mà thôi. Kẻ đã đẩy Nhật Bản lâm vào tuyệt cảnh chính là quốc dân Nhật Bản và Chính phủ Nhật Bản. Quốc gia đã điên khùng mà các chính sách của chính phủ Nhật Bản cũng xuất hiện vấn đề cho nên mới dẫn đến bi kịch này.
Lục Thiếu Hoa ngồi ở ghế sa-lông nhìn vào những con số màu xanh trên màn hình. Hắn biết kết cục đã định, có lưu lại cũng không kết quả gì.
- Anh Minh Chương, anh cứ tiếp tục theo dõi. Em về biệt thự trước nha.
- Ừ!
Lưu Minh Chương đang nhìn chăm chú nhìn vào màn hình, trả lời một cách vô thức rồi đột nhiên quay sang hỏi:
- Cái gì? Em phải đi à?
- Ừ, em về biệt thự trước. Có anh ở đây theo dõi là được rồi.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
- Được!
Lưu Minh Chương đáp.
Lục Thiếu Hoa cũng không quay đầu lại, liền mở cửa phòng chuẩn bị ra ngoài. Nhưng chưa ra khỏi cửa thì đã dừng lại, nét mặt tươi cười nhìn ra ngoài.
Truyện khác cùng thể loại
842 chương
208 chương
10 chương
47 chương
56 chương