Thương Trường Đại Chiến
Chương 145
Lưu Minh Chương đã suy nghĩ việc này rất nhiều nhưng không dám mở miệng. Nhưng bây giờ y vì suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa nên mới nói ra. Bởi vì y biết nếu không nói ra bây giờ thì sau này có nói cũng đã muộn.
Không phải Lưu Minh Chương không tin Lục Thiếu Hoa nhưng sự thật lại nói cho y biết thị trường chứng khoán vẫn còn đang tăng. Từ ngày 27 đến ngày 29, toàn bộ số tiền một trăm tám mươi tỷ đồng đều dùng để mua tất cả các cổ phiếu giảm điểm. Nhưng ba ngày trôi qua, thị trường chứng khoán một chút biến đổi cũng không có. Nếu cứ chờ đợi cổ phiếu giảm điểm thì nói không chừng một trăm tám mươi tỷ đó sẽ mất tất cả.
- Nói đi, chuyện gì?
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lưu Minh Chương mở miệng, Lục Thiếu Hoa mất kiên nhẫn nói.
Không phải là Lưu Minh Chương không muốn nói mà là đột nhiên y không biết phải nói như thế nào cho thỏa đáng. Bởi vì điều này quan hệ đến dự đoán của Lục Thiếu Hoa có thể sai. Cho nên thật lâu mà Lưu Minh Chương vẫn không mở miệng.
Lục Thiếu Hoa không phải là thần thánh cho nên hắn không có khả năng biết được tâm lý của Lưu Minh Chương lúc này. Cho nên, nhìn bộ dạng của Lưu Minh Chương, hắn nghi là đã có chuyện xảy ra.
- Anh nói mau đi. Đừng kéo dài mãi thế!
Lục Thiếu Hoa thúc giục.
- Ừ, anh bắt đầu nói đây.
Lưu Minh Chương cắn môi nói. Cho dù có làm Lục Thiếu Hoa tức giận thì vì một trăm tám mươi tỷ y cũng phải nói:
- Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này tình hình thị trường chứng khoán không có bình thường. Chúng ta đã đầu tư một trăm tám mươi tỷ vào trong đó, nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng đến hôm nay, thị trường chứng khoán cũng vẫn không có sự giảm điểm.
Lục Thiếu Hoa bật cười. Tưởng có chuyện gì quan trọng, ai ngờ Lưu Minh Chương lại vì chuyện này mà đến chứ. Đối với sự tái sinh lần này của Lục Thiếu Hoa, chỉ cần lịch sử không thay đổi thì đến lúc nào thị trường chứng khoán giảm điểm thì đều in sâu một cách rõ ràng trong đầu hắn. Ba ngày trước, hắn đã yêu cầu đám người Lưu Minh Chương bắt đầu mua cổ phiếu giảm điểm cũng là có nguyên nhân của nó. Bởi vì số vốn quá lớn nên mới cho bọn họ ba ngày thời gian.
Sau này, Lục Thiếu Hoa dự định có một việc bí mật muốn Lưu Minh Chương đi làm. Chuyện này cũng phải mất hai ngày để xử lý. Tuy nhiên, hôm nay khi Lưu Minh Chương nhắc đến chuyện này, trước tiên Lục Thiếu Hoa cũng không phản bác gì, phất tay nói:
- Anh cứ tiếp tục nói.
- Ừ!
Lưu Minh Chương thoáng nhìn Lục Thiếu Hoa rồi thở phào nhẹ nhõm bởi vì y để ý gương mặt của Lục Thiếu Hoa từ đầu đến giờ cũng vẫn không có gì thay đổi.
- Ý kiến cá nhân anh cho rằng, thị trường chứng khoán Nhật Bản còn có khả năng tăng lên nhưng hiện giờ chúng ta lại mua cổ phiếu giảm điểm và trong thời gian ba ngày này, nguồn tài chính đã bị đóng băng.
Tuy Lưu Minh Chương cho rằng đó là quan điểm của riêng y nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không ngốc mà không biết rằng Lưu Minh Chương muốn tìm đến hắn là để nghĩ ra phương pháp tháo gỡ sao.
Nếu đã tái sinh rồi mà một chuyện như thế này không giải quyết được thì tái sinh lại cũng là một sự sai lầm.
- Ngày mốt chính là Chủ nhật. Qua hai ngày thứ bảy và chủ nhật này thì sẽ bước vào năm 1990. Cứ đợi đến năm 1990 rồi sẽ biết, còn bây giờ có lo lắng gì thì cũng vô dụng.
Lục Thiếu Hoa nói những lời này là có hai dụng ý. Một mặt là muốn nói cho Lưu Minh Chương biết hôm nay là thứ sáu cũng là báo cáo cuối ngày. Cho nên không cần nghĩ ra biện pháp tháo gỡ gì cả. Mặt khác cũng muốn Lưu Minh Chương chờ đợi mọi việc khi bước sang năm 1990.
Lưu Minh Chương chỉ biết một mà không biết hai. Y căn bản không biết Lục Thiếu Hoa còn một dụng ý khác. Ngẫm lại, hôm nay thị trường chứng khoán đã báo cáo cuối ngày, nếu muốn có đối sách thì cũng phải chờ đến tuần tới.
- Anh đi gặp Vân Thanh và Tông Ân xem họ có ý kiến gì hay không.
-Ừ!
Lục Thiếu Hoa lên tiếng. Dù sao thì ba người bọn họ cũng có mối quan hệ tốt đẹp. Coi như là rèn luyện một chút cho họ. Nếu về sau xảy ra chuyện gì cấp bách mà không thể xin ý kiến của Lục Thiếu Hoa được thì có thể kiếm hai người đó để cùng giải quyết.
Nói đến việc tự mình giải quyết thì Lục Thiếu Hoa chỉ dám để những việc nhỏ cho họ giải quyết. Còn nếu là những cuộc khủng hoảng lớn thì không dám cho bọn họ tự chủ trương, bởi vì mỗi một lần khủng hoảng chứng khoán thì đều không thể dùng những lí giải thông thường để mà nhìn nhận. Giống như cuộc khủng hoảng thị trường chứng khoán Nhật Bản lần này. Có ai biết là vào đầu năm 1990 sẽ tăng lên đến đâu. Ngay cả George Soros là cây đại thụ trong ngành này cũng không xem trọng thị trường Nhật Bản nên sớm rút lui. Nhưng cuối cùng chẳng phải là sự cứng rắn của của người dân Nhật bản điên cuồng mà đã cầm cự được hơn một tháng hay sao?
Ngày hôm sau, Lưu Minh Chương cố tình chạy đến Nagoya tìm Lý Tông Ân thương lượng đối sách nhưng cũng không thu được kết quả gì. Tuy nhiên cả hai người đều cho rằng thị trường chứng khoán Nhật Bản sẽ tăng điểm. Không tìm ra được biện pháp gì nên hai người chờ đến ngày hôm sau đi tìm Lý Vân Thanh.
Không biết có trùng hợp không khi Lý Vân Thanh cũng cho rằng thị trường chứng khoán sẽ tăng điểm. Cả ba người ngồi thương lượng suốt buổi sáng. Đến chiều, ba người mới chia tay nhau. Lưu Minh Chương lái xe về Tokyo, Lý Tông Ân trở về Nagoya bởi vì hôm sau là ngày thứ hai, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên.
Lưu Minh Chương trở về Tokyo còn có một việc quan trọng hơn đó chính là đem đối sách mà bọn họ thương lượng được nói cho Lục Thiếu Hoa biết. Khi Lục Thiếu Hoa có quyết định thì y sẽ gọi điện thoại thông báo cho Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân.
Trong khi hai ngày qua, ba người kia phải suy nghĩ nát óc để tìm ra đối sách thì Lục Thiếu Hoa lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Khi cảm thấy chán thì hắn đi dạo phố rồi đi ăn, sau đó quay trở về biệt thự xem TV, nghỉ ngơi.
Khi Lưu Minh Chương vừa bước vào cửa thì đã đưa ngay tập tài liệu cho Lục Thiếu Hoa nói:
- Đây là đối sách mà ba người tụi anh đã cùng thương lượng với nhau. Em xem qua như thế nào?
Đối với kết quả sau ba ngày thảo luận này, Lục Thiếu Hoa cũng cảm thấy có hứng thú cho nên đưa tay nhận lấy tập tài liệu nhưng cũng không vội mở ra, liếc mắt nhìn Lưu Minh Chương rồi nói:
- Em thấy anh hai ngày nay chạy qua chạy lại nên chắc cũng mệt mỏi rồi. Thôi anh đi tắm cho khỏe.
- Không cần đâu! Em xem qua tập tài liệu trước đi rồi đưa ra kết luận. Những người kia còn đang chờ điện thoại.
Lưu Minh Chương nói đến bọn họ chính là muốn chỉ Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân.
- Ôi!
Lục Thiếu Hoa thở dài một hơi. Hắn không biết lúc này nên nói với Lưu Minh Chương không cần cố chấp nữa thế nào đây. Dù sao đây cũng là công sức của Lưu Minh Chương và hai người kia. Lục Thiếu Hoa tự dưng cảm thấy vui nên nói:
- Thôi, anh cứ đi tắm trước đi. Sau khi tắm xong, xuống đây em sẽ cho một câu trả lời thuyết phục.
Lưu Minh Chương ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy cũng được, anh đi tắm một chút.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa ra hiệu cho Lưu Minh Chương cứ đi. Chờ sau khi y đi rồi, Lục Thiếu Hoa mới mở tập tài liệu ra xem. Một lát sau, hắn gấp tập tài liệu lại, bất đắc dĩ thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
842 chương
208 chương
10 chương
47 chương
56 chương