Thương Trường Đại Chiến
Chương 12
- Phù, cuối cùng thì cũng đọc xong.
Lục Thiếu Hoa thở một hơi dài. Hắn giành thời gian ba tháng để xem hết tất cả những môn học của lớp mười Trong ba tháng này, ngoài buổi sáng tập thể dục thì gần như toàn bộ thời gian hắn đều là vùi đầu vào đống sách vô vị nhàm chán đó. Ngày nào cũng vậy.
Nhìn tấm lịch treo trên tường đã điểm đến tháng ba âm lịch, làm cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Tháng ba đối với những người dân vùng biển cũng đồng nghĩa với mưa, vì bốn mùa trong năm tháng ba cũng là tháng có lượng mưa nhiều nhất , giống như trong lời bài hát,
“ Mưa tháng ba tí tách, róc rách không ngừng”
Trong ba tháng đó, Lục Thiếu Hoa liên tục nhận được thư của Lục Xương gửi tới. Nội dung nếu không phải là nói về tình hình gia đình thì chắc chắn nói về việc làm thị thực. Trong thư có nói rằng đã làm xong thủ tục thị thựci, làm cho hắn cảm thấy hết sức vui mừng. Hắn biết rằng kế hoạch đang diễn ra rất trôi chảy, bây giờ chỉ còn việc làm thế nào để mọi người đồng ý cho hắn lấy tiền bán vải năm nay mang đi Hongkong. Đây quả là một bài toán khó với hắn, nhưng hắn vẫn tin rằng thuyền tới bến ắt có đường để đi, vì vậy cũng không lo lắng nhiều.
Lục Xương gửi thư cho hắn còn nói về một số chuyện liên quan đến tình hình ở trường đại học. Đó là tháng năm anh ta có thể về nhà phụ giúp gia đình, tin này cũng làm cho Lục Thiếu Hoa hết sức vui mừng, hắn không muốn để chú hắn đi dạy học giống như kiếp trước, tuy vào những năm 80 dạy học là nghề kiếm ra tiền, nhưng trong chính trường có người dễ làm việc, vì thế Lục Thiếu Hoa muốn Lục Xương đi theo con đường làm quan.
Nếu Lục Xương đi theo con đường làm quan, như vậy Lục Thiếu hoa sẽ vì chú dọn sạch những trở ngại trước mắt. Còn về mặt thành tích thì không cần phải bàn, hắn sẽ đến nơi nhậm chức, rải tiền vào đó, đó không phải là thành tích à? Mà làm được điều này hắn phải có tiền, nhưng bây giờ hắn chưa có tiền, chỉ có lý thuyết suông thôi.
- Trời, nói đi nói lại thì vẫn là tiền, chẳng nhẽ tiền là vạn năng?
Lục Thiếu Hoa làu bàu một mình. Tuy hắn đã nắm chắc được hướng đi phát triển kinh tế trong tương lai, thị trường chứng khoán rung chuyển, nhưng chí ít thì trước mắt hắn vẫn chưa có tiền, vì vậy nhiều kế hoạch của hắn không thể làm được. Đây cũng chính là vấn đề hắn đau đầu nhất hiện nay.
- Thôi, không nghĩ nữa, hay là để chú cùng đến Thâm Quyến đi, sau này tính tiếp.
Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại Lục Thiếu Hoa quyết định không nghĩ nữa. Dù sao thì nghĩ những chuyện này bây giờ hắn cũng không giải quyết được gì.
Tháng ba, tháng tư nháy mắt đã trôi qua, chẳng mấy chốc nữa là đến trung tuần tháng 5 năm 1986. Thời gian trôi đi, đã đến giữa tháng năm, vải đã dần dần chuyển sang màu đỏ rồi, trong vườn vải nhuốm đỏ nhìn mà hoa cả mắt. Những cây vải cho quả nhiều còn phải đỡ bằng cọc tre, không làm cho vải chạm xuống đất. Nhìn những cây vải của nhà xung quanh, Lục Gia Diệu thầm nghĩ:
- Hai năm nữa nhà mình cũng có thể nhìn thấy cây vải chín nó như thế nào rồi
Hôm nay, Lục Thiếu Hoa ngồi ở phòng khách đọc sách lớp 11, xem một hồi, mắt cứ nhíu lại, tay vẫn cầm sách nhưng không biết ngủ gật từ lúc nào. Cũng không biết ngủ được bao lâu, tự nhiên thấy ngứa mũi, không nhịn được đưa tay lên mũi gãi, rồi tiếp tục ngủ. Nhưng không được bao lâu, lại cảm thấy ngứa mới mở mắt ra.
Lúc Lục Thiếu Hoa mở mắt nhìn thấy có người đứng trước mặt lúc ẩn lúc hiện, làm hắn giật cả mình. Hắn sợ sệt ngồi dậy, mắt định thần lại mới thấy người đứng trước mặt nhìn rất quen:
- À, chú đến từ bao giờ thế ạ?
Hóa ra người đó là chú Lục Thiếu Hoa. Lục Xương vốn là sinh viên đại học đến cuối tháng 7 tốt nghiệp, nhưng do nhớ nhà phải thu hoạch vải đi Thâm Quyến, thế là đề xuất với nhà trường xin được tốt nghiệp sớm để về nhà Thực ra anh ta nói với nhà trường không phải là xin tốt nghiệp trước, sinh viên năm 4 căn bản không còn phải lên lớp nữa, đi thì cũng chỉ là ôn tập kiến thức cũ từ năm 1 đến năm 3 mà thôi.
- Ừ, chú mới đến, vừa về đã thấy cháu nằm đây ngủ nướng.
Lục Xương cố tình nói giọng nghiêm nghị.
Thấy thái độ Lục Xương, lập tức làm Lục Thiếu Hoa thấy bối rối, gãi đầu, mặt đỏ bừng bừng, không nói không rằng.
Lục Xương thấy Lục Thiếu Hoa bối rồi nên không thể tiếp tục giả bộ được nữa, cười phá lên. Anh thấy rất buồn cười, từ đợt nghỉ đông về nhà, ấn tượng của anh ta với Lục Thiếu Hoa là một người ăn nói rất thật thà, lanh lợi, có trí, tâm tư kín đáo. Vốn định cố tình nghiêm túc chỉ là trêu hắn, nhưng không nghĩ tới lại có hiệu quả nhanh như vậy. Có thể thấy vẻ mặt đỏ như gốc của Lục Thiếu Hoa.
Lục Xương cười, Lục Thiếu Hoa cũng biết rằng Lục Xương đùa mình. Trong lòng hắn dâng lên một cảm khó tả, không nghĩ rằng một sinh viên như chú vẫn còn có phần trẻ con như vậy. Ngày trước, chú trong mắt hắn là một người rất nghiêm túc, cả ngày chỉ một nét mặt, nói chuyện không bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài. Có thể nói đó là một người có tính cách lạnh lùng.
Cười một hồi, Lục Xương mới để ý thấy Lục Thiếu Hoa cầm sách trên tay, cứ ngỡ là mình nhìn nhầm . Anh ta giật lấy cuốn sách, tỉ mỉ nhìn, bìa sách ghi rõ ràng sách lớp 11 tập 1. Lúc này mới biết rằng mình không nhìn nhầm, cho dù đã bị Lục Thiếu Hoa làm cho bất ngờ, nhưng vẫn không chịu được giật cuốn sách lại.Anh ta đổ mồ hôi lạnh, hai mắt trơn to hỏi:
- Cháu đọc hiểu à?
Lục Thiếu Hoa có chút hoảng hốt, có chút gì có hoài nghi về chỉ số thông minh của chú mình chẳng nhẽ có vấn đề? Đùa kiểu gì vậy chứ? Nếu như không hiểu hắn có thể cầm sách đọc mà ngủ gật được không? Rõ ràng là đọc mệt rồi mới ngủ cơ mà.
Thấy Lục Thiếu Hoa không trả lời, Lục Xương nghĩ rằng nó nhận rồi.
- Trời!
Thở dài, trong lòng nghĩ.
- Tại sao đứa trẻ mới 8 tuổi lại có thể hiểu được sách lớp 11? Hoàn toàn không phù hợp với logic.
Nhưng nghĩ lại, anh cũng lôi ra một cuốn sách màu xanh giống như cuốn sổ hộ khẩu đưa cho Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa nhìn Lục Xương thò tay vào cặp là biết chú định mang ra cái gì rồi, có lẽ là thị thực Đó chính là việc rất quan trọng trong kế hoạch của nó, nếu không có nó, hắn không thể đi đến Hongkong Không đến Hongkong được c thì “ngày thứ 2 đen tối” còn nói làm gì nữa, những kế hoạch tiếp theo cũng không thể thực hiện.
Lục Thiếu Hoa như sợ người khác cướp mất của mình, vội vàng giật lấy từ tay Lục Xương. Vui mừng hôn lấy hôn để bìa cuốn sổ, cứ như vợ mình vậy.
- Cảm ơn chú, cảm ơn chú.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
114 chương
11 chương
125 chương
92 chương
10 chương
40 chương