Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát
Chương 80
Trong góc phòng tối đen như mực, bóng lưng gầy của Tư Mạn hướng ra bên ngoài, dưới ánh trăng nhạt nhòa len lỏi qua đám mây đen chiếu rọi qua tấm áo mỏng manh kia. Mùi hương từ sữa tắm lan tỏa, mái tóc ẩm ướt chỉ mới được lau sơ rải trên gối trắng, tư thế nằm cuộn tròn như bào thai của cô mang theo dáng vẻ cô độc, dường như đã lâu lắm rồi cô không còn thấy cảm giác này nữa.
Có lẽ là từ lúc gặp Nghiêm Trạch cho đến bây giờ.
Bên ngoài trời hanh khô, tiếng bước chân nặng nề tiến vào, khiến cho căn phòng trống rỗng chỉ có một mình Tư Mạn ấm áp hơn hẳn. Cảm nhận được bước chân của Nghiêm Trạch, Tư Mạn đang mở mắt nhìn tường trong vô định đột ngột nhắm tịt mắt giả vờ ngủ.
Đây vốn dĩ là phòng trước của cô ở tòa thành số ba, những tưởng Nghiêm Trạch không muốn nhìn thấy cô mới mặc kệ hắn chạy qua chỗ này, ấy vậy mà hắn vẫn tìm đến, rốt cuộc là có ý gì?
Trong căn phòng ấm, hơi thở của Nghiêm Trạch trôi thẳng vào tai Tư Mạn, khiến cho cô vô thức mà căng thẳng. Bỗng nhiên cảm giác đầu cô được kê lên đùi hắn, tiếng máy sấy được bật lên, bàn tay thô ráp cục mịch chạm vào từng lọn tóc cô.
Muốn sấy tóc?
Mặc kệ hắn, cô nhất quyết không dậy.
Có lẽ vừa nãy cãi nhau, hắn không phản ứng gay gắt như thường ngày đã vô tình dung túng cho cô một hành vi ỷ lại. Hoặc trong lòng cô biết rằng, hắn đối với cô như thế nào, nhưng lại không chịu mở lòng đón nhận.
“A. Nóng!”
Nghiêm Trạch lần đầu dùng đến máy sấy, đi sấy tóc cho người khác, hắn đương nhiên không biết nên làm thế nào, trước nay từ đầu đến chân đều do Hắc Miêu và Sam một tay phục vụ, cơ bản không biết cái gì là tự lo, cho nên vừa khởi động đã muốn sấy luôn cả hộp sọ người ta.
Tư Mạn vì nóng mà hét lên, da đầu cũng muốn rụng hết cả ra, oán hận ngồi phắt dậy ôm đầu. Tính toán mở miệng nói vài câu trách móc nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt lạnh tanh như xác chết của hắn cũng vội thụt đầu lại. Vừa hay nhìn xuống bàn tay lóng ngóng của hắn có ý tốt muốn sấy tóc cho cô, khóe môi nhịn không được run run, sợ lộ ra bản chất trước mặt hắn liền quay lưng đi, tiện tay kéo luôn máy sấy tóc về phía mình.
“Để tôi tự làm.”
Nghiêm Trạch có phản ứng gì, chỉ nhìn cô tự mình xử lý mái tóc ẩm ướt.
“Ở đây không đủ ấm, về phòng.” Nghiêm Trạch lạnh lùng nói.
“Tôi thân nhiệt cao, ở đây được rồi.” Tư Mạn không quay đầu, ngang ngạnh nói.
Cô vừa nói xong, máy sấy lập tức bị ném qua một bên, vỡ tan. Nộ khí bùng lên như lửa, bàn tay tức khắc đẩy cả cơ thể cô nằm xuống giường.
“Tôi chiều em quá rồi!” Hắn gầm gừ.
Tư Mạn cũng chẳng vừa, giật mình một chút liền trừng mắt lại đáp:
“Không dám, tôi là em gái Lex, được ngài chiều chỉ e không có phúc phận.”
Có lẽ hoormon thay đổi, cái gan của Tư Mạn cũng lớn hơn hẳn.
“Khẩu khí lớn lắm. Còn dám trừng mắt với tôi? Em gái của tên đó làm em tự hào quá nhỉ. Như vậy mà cũng có tư cách nghĩ đến chuyện tôi nghi ngờ em làm gián điệp sao? Ngu ngốc!”
Nghiêm Trạch một tay khống chế cô, một tay bắt đầu tra tấn lên da thịt mềm mịn, cúi đầu mút lấy cổ cô. Đưa luồng nhiệt dục vọng lên người cô. Ép buộc cô tiếp nhận.
Tư Mạn lúc này đương nhiên không có hứng, lại đang thời kỳ nguy hiểm, không thể làm chuyện này. Cô cố vùng vẫy ra khỏi hắn, nhưng vô ích, cô lại càng không chịu thua. Vừa đẩy hắn ra vừa cứng đầu nói:
“Tránh ra, không muốn, không muốn.”
Nghiêm Trạch càng trói chặt tay cô, ánh mắt giận dữ: “Khi tôi muốn, em không được phép nói không.”
Nghiêm Trạch một tay xé toạc bộ váy trên người cô, trong chớp mắt để dáng hình cô lõa thể giữa giường trắng, một thân đè cô bên dưới, chèn ép lấy môi mọng, ngấu nghiến nuốt lấy lưỡi cô.
Tư Mạn lập tức đáp trả bằng cách cắn lấy lưỡi hắn. Thế nhưng hắn không chịu nhả ra, để cho mùi tanh của máu lan tỏa bên trong nụ hôn ướt át.
Tư Mạn dùng cước đẩy hắn ra, hét lên:
“Nghiêm Trạch. Không được!!!”
Vừa mới nới lỏng được khoảng cách với Nghiêm Trạch, tức thì Tư Mạn cúi gập người ôm lấy bụng, một cơn co thắt trào đến, đau đớn thể hiện trên gương mặt cô.
“Tư Mạn. Bối Tư Mạn, em làm sao vậy???” Quá bất ngờ, Nghiêm Trạch không biết đã đụng gì đến bụng cô, sao lại đột ngột đau đớn đến vậy, hắn vội lấy áo choàng vào người cô, gầm lên: “Miêu!!! Mau vào đây!”
Hắc Miêu bên ngoài, vẻ mặt còn đang ngái ngủ tức thì đạp cửa xông vào. Nhìn thấy tư Mạn ôm lấy bụng đau đớn, liền xanh mặt.
Hắc Báo lật đật phía sau, kinh hãi.
Không xong rồi.
“Miêu, đau, đau quá.” Tư Mạn khó nhọc tóm lấy áo Hắc Miêu nói.
“Bình tĩnh, thở đều, có tôi ở đây không sao đâu.”
Hắc Miêu liền đặt Tư Mạn ngay ngắn nằm xuống dường, tỉ mỉ khám qua một lượt, thao tác nhỏ cùng dụng cụ y tế.
Nghiêm Trạch đứng bên cạnh, không bỏ xót bất kỳ sắc thái nào trên gương mặt xanh xao của Tư Mạn, là vì hắn dùng sức khiến cô đau sao? Lúc cô đau như vậy, người cô dựa vào không phải là hắn, người giúp cô không phải là hắn mà là Hắc Miêu.
Bàn tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt lạnh xót xa, giận dữ.
Mất khoảng ba mươi phút, Tư Mạn mới yên tĩnh trở lại, cô mệt mỏi thiếp đi, dáng vẻ càng trở nên tiều tụy.
Hắc Miêu nhìn bãi chiến trường, cũng có thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mới nghĩ đại một cái cớ nói:
“Cô ấy bị đau dạ dày cấp tính, vì dùng sức nên mới nghiêm trọng như vậy, bây giờ nghỉ ngơi vận động nhẹ nhàng là được.” Hắc Miêu nhẹ đáp, khiến sắc mặt Nghiêm Trạch cũng buông lỏng đi không ít.
Như đã xong nhiệm vụ của mình, Hắc Miêu, Hắc Báo liền để lại Tư Mạn cho Nghiêm Trạch, nhanh chóng rời ra bên ngoài.
Trước khi rời khỏi, sau gáy Hắc Miêu đột nhiên vã mồ hôi lạnh, hắn kịp nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nghiêm Trạch phóng về mình, ngờ nghệch thoái lui trong sợ hãi.
“Sao rồi. Đứa bé thế nào?” Hắc Báo vừa ra bên ngoài liền mất kiên nhẫn hỏi.
“Ổn rồi, chỉ là bị động một chút.” Hắc Miêu thở phào đáp:“Xem ra không thể để thời gian kéo dài được nữa, nếu chuyện này tiếp diễn, mẹ con Bối Tư Mạn đều nguy hiểm.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
167 chương
12 chương
21 chương
68 chương
48 chương