Bầu trời đêm lạnh với từng đợt tuyết dày đặc đổ lên thân chúng nhân, ai nấy vừa lạnh vừa mệt vẫn không ngừng soi đèn sáng trưng cả vùng trời thung lũng. Theo lệnh Hắc Báo, người nhà Nghiêm gia ai nấy có đội hình cụ thể, lục tung từng ngóc ngách hòng tìm ra bí ẩn nào đó nhưng vô dụng. Sắc mặt Hắc Báo càng lúc càng tệ, Kyle đứng bên cạnh bấm móng tay đến bật cả máu, không biết đã tìm kiếm bao nhiêu vòng. Bỗng nhiên lúc này một tiếng nổ lớn kèm theo ánh sáng rực rỡ của lửa bùng lên cách đó không xa, nằm ở vị trị bị sương mù che lấp không tài nào nhìn thấy. Bất giác khu vực đó trở thành trọng điểm tập trung mọi ánh nhìn khi toàn bộ sương mù bị lửa bao vây, những đám sương đọng mình theo gió lạnh hóa thành tuyết trắng nặng nề rơi xuống. “Bên kia, mau qua đó!!!” Tất cả người Nghiêm gia nhận lệnh liền chạy về phía khu vực phát nổ đang có một vụ cháy lớn, ngọn lửa bập bùng chỉ dừng lại ở đó, bên ngoài lớp tuyết dày đặc cản trở không thể khiến cho ngọn lửa có cơ hội lây lan. Thoạt nhìn qua đây như là một bức tranh tương phản, giữa vùng đất lạnh lẽo ẩm ướt có một vụ cháy với những đám cây khô đã trở thành tro tàn, hệt như hai thế giới đang song song tồn tại. Ngay thời khắc đó, chúng nhân nhìn thấy bóng dáng một thân ảnh cao lớn, đôi chân dài mạnh mẽ bước từ màn sương mù và khói lửa đó ngạo nghễ tiến thẳng, vác trên lưng hai gã đàn ông đã gần như hôn mê, trước ngực ôm một người phụ nữ thở không ra hơi, hai mắt lim dim như chợt ngất. Một thân vác ba người bình thản đi ra khỏi biển lửa, khí khái quỷ vương và sự lạnh lùng chết chóc ẩn hiện trong đôi mắt cao ngạo đó chỉ có thể là một người. “Nghiêm Trạch!!!” “Chủ thượng!!!” Kyle, Kate và chúng nhân thất thanh reo lên, vội vàng chạy tới đỡ lấy Hắc Miêu và James sau lưng Nghiêm Trạch. Có người vươn tay ra muốn gỡ Tư Mạn khỏi thân hắn, nhưng Nghiêm Trạch liền gạt đi, hơi thở chưa bình ổn khác xa với vẻ mặt bình thản của hắn. “Oxy.” Nghiêm Trạch ngồi xuống, đặt Tư Mạn lên đùi, hạ lệnh cho Hắc Báo. “Bình dưỡng khí, nhanh lên!!!” Hắc Báo nhanh chóng hiểu ý, liền ra lệnh. Bốn bình dưỡng khí lập tức được đưa đến. Nghiêm Trạch liền áp bình dưỡng khí vào cho Tư Mạn đang thở không đúng nhịp, thân thể yếu ớt khó khăn mở mắt kia. “Để thuộc hạ, ngài mau đeo vào đã.” Hắc Báo đưa bình dưỡng khí cho Nghiêm Trạch xong liền gấp rút cứu hộ cho Hắc Miêu đang mơ mơ màng màng, nhưng thấy Nghiêm Trạch lo cho Tư Mạn trước, liền tranh phần. Nghiêm Trạch không đáp lời, chờ cho Tư Mạn thở đúng nhịp như bình thường, đôi mắt trắng lấy lại sinh khí mới bắt đầu tự mình dùng tới bình dưỡng khí. Hắc Báo âm thầm thở dài, lại cật lực hỗ trợ Hắc Miêu thở đều. Phía James, hai đặc vụ đi cùng hắn nước mắt lưng tròng nhìn James thân tàn ma dại, giúp hắn điều hòa hơi thở lại nghĩ đến cơn tức giận của cục trưởng nếu biết con trai của ông trở nên như thế này thì khóc không ra nước mắt, chỉ biết nhờ sự trợ giúp của Nghiêm gia cứu chữa cho hắn. Lúc này không ai để ý, Kyle vốn dĩ đứng đằng sau Nghiêm Trạch, lo lắng cho hắn đến mất ăn mất ngủ nhìn thấy Nghiêm Trạch lo cho Tư Mạn còn hơn chính bản thân hắn, bàn tay cũng cào đến rướm máu, ánh mắt sắc lạnh như muốn nuốt chửng Tư Mạn. Kyle âm thầm lặng lẽ đi khuất trong bóng tối. Hắc Miêu được sơ cứu, nhanh chóng tỉnh lại ho lên sặc sụa, mù mờ nhìn trời đất, vừa nhìn thấy Hắc Báo, liền chụp lấy tay anh ta, nước mắt lưng tròng:  “Người anh em, không ngờ tôi lại có thể thoát chết trong gang tấc như thế này, đứng trước cổng quỷ môn quan rất đáng sợ, loại mèo đen như tôi chẳng đủ dọa, nghe nói báo đen át quỷ nhiều hơn, anh nhất định phải bảo vệ tôi, số tiền tôi kiếm được sẽ cống nạp cho anh.” Hắc Báo thấy Hắc Miêu vừa tỉnh mồm miệng đã liếng thoắng liền gạt tay Hắc Miêu ra khinh bỉ nói: “Vừa tỉnh đã khỏe như vậy, có mà quỷ vương bị anh chọc cho tức điên trả về ấy.” “Sao lại phũ phàng như vậy, sống ngần ấy năm hôm nay tôi mới làm người tốt một lần, vác cái của nợ đó bỏ chạy, lại còn suýt chết, anh không giả vờ đau thương an ủi vài câu được sao?” Hắc Miêu nhìn James bất tỉnh nhân sự đang được sơ cứu, đứng lên chỉnh lại y phục nói. “Bớt lời đi.” Hắc Báo nhìn sắc mặt hao gầy xanh xao của Tư Mạn liền nhíu mày hỏi: “Bối Tư Mạn bị hút máu hay sao vậy? Hay bị thương ở đâu?” “Liên tục chạy nhảy vật lộn với đám người đột biến gen thì chớ, một miếng cơm cũng không được ăn, nước không có mà uống, ngủ cũng chẳng ngủ, từng đấy thôi cũng đã như bị hút cả ngàn lít máu rồi. Huống hồ....Huống hồ cô ấy còn đang mang thai.” “Cái....cái gì???” Hắc Báo kinh hãi la lên. Hắc Miêu vội vàng bịt chặt miệng Hắc Báo, kéo sang một bên, tránh không để ai nghe thấy. Hắc Báo kinh hoàng một chút, liền gạt tay Hắc Miêu ra lấm lét liếc Nghiêm Trạch ở bên kia thấp giọng: “Chuyện này....không thể được, đã bảo cậu phải nhắc nhở Bối Tư Mạn dùng áo mưa, lén cho cô ta uống thuốc tránh thai cơ mà. Thế này là thế nào???” Hắc Miêu bất lực nói nhỏ: “Chuyện dùng áo mưa, chúng ta cơ bản không có khả năng quyết định, Bối Tư Mạn càng không, chủ thượng uy thế như vậy....Còn chuyện bỏ thuốc tránh thai tôi thực tình không ra tay được, quá tàn nhẫn rồi.” Hắc Báo thở dài: “Ừm, nếu là tôi cũng chẳng thể xuống tay được thứ thuốc độc hại đó. Chuyện này nếu đến tai lão gia, mạng của Bối Tư Mạn làm sao mà giữ? Lại còn thân phận của cô ấy....Mà chủ thượng thì sao? Ngài ấy đã biết chưa?” “Tôi rất kín miệng.” Hắc Miêu vội vã lắc đầu. “Còn may, có thể từ từ giải quyết.” Hắc Báo thở phào, chuyện mang thai đáng ra là chuyện mừng, nhưng đối với họ, chuyện này liên quan đến mạng người, đặc biệt là Tư Mạn, họ không thể nào mừng được. Hắc Báo, Hắc Miêu không hề biết, Kate vẫn luôn lặng lẽ quan sát họ. Chất độc được lấy từ công xưởng đến còn nằm trong tay cô, đã có ý âm thầm hạ sát Tư Mạn, nhưng bây giờ lại vô tình nghe được thông tin hữu ích này, Kate lại dấu chất độc kia vào túi áo, chậm rãi bấm một dãy số điện thoại, khóe môi dãn ra một nụ cười. Hắc Miêu và Hắc Báo thì thầm bên này, vừa nhìn thấy trợ tá của mình đang tiếp cận Nghiêm Trạch, có ý muốn xem qua sức khỏe của Tư Mạn liền lao tới chặn ngang. “Thuộc hạ khỏe rồi, để thuộc hạ xem cho cô ấy.” Lông mày Nghiêm Trạch nhíu chặt nhìn cô khó nhọc ngồi trong lòng hắn, tuy rằng hơi thở đã bình ổn, nhưng sắc mặt lại rất khó coi, hắn trầm giọng: “Có vấn đề gì mà đến bây giờ sắc mặt vẫn xấu như vậy? Có phải nội thương rồi không?”  Nếu quả thật Tư Mạn bị thương mà Hắc Miêu cố tình che dấu, có thể sẽ trực tiếp bị xử tội. “Không, không phải nội thương, là cô ấy đói khát quá mức, ngài xem hơn một ngày không có gì lót dạ.” Hắc Miêu lật đật lấy lương thực mà người Nghiêm gia vừa đưa đến mặt méo xệch đi nói. Tư Mạn vừa nhìn thấy thức ăn nước uống, liền run run vươn tay ra nắm lấy, cố gắng nhét vào miệng, nhai trong cơn đói khát khiến cô mệt lử. “Ăn từng miếng một!” Nghiêm Trạch cất giọng nhắc nhở, nhìn cô đói đến cả tay cũng run hết cả, nước uống đổ trong đổ ngoài, ăn uống khổ sở như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Tư Mạn lúc này ngoài thức ăn ra cái gì cũng không thấy. Chỉ trong chớp mắt đã ăn hết một gói bánh, uống hết cả mấy chai nước. Sức ăn của hai người quả nhiên lớn hơn bình thường. “Đồ của ngài và Bối Tư Mạn ướt hết rồi, không thay ngay sẽ bị cảm lạnh.” Hắc Báo lên tiếng nhắc nhở. Không chỉ ướt mà bộ đồ Tư Mạn mang còn bẩn và bị rách, đôi giày méo mó không còn nguyên vẹn, chỉ cần nhìn sơ qua một chút, cũng phần nào hiểu được cô đã trải qua một ngày như thế nào. “Ngài thay đồ trước không thì sẽ bị lạnh mất. Để tôi thay cho cô ấy.” Kate lặng lẽ xuất hiện bên cạnh, đưa tay ra có ý đỡ lấy Tư Mạn. Nghiêm Trạch lạnh lùng gạt ra, không để nửa ngón tay Kate chạm đến Tư Mạn, trầm giọng: “Không cần.” Hắn bế Tư Mạn vẫn bận ăn uống lên xe. Mở lò sưởi, nhận lấy một bộ quần áo thay cho Tư Mạn. Sắc mặt Kate càng tệ đi. Nhìn thấy Tư Mạn và Nghiêm Trạch lên xe đóng kính cửa, Hắc Báo nhíu mày quan ngại: “Bối Tư Mạn có biết không?” “Đã biết rồi.” Hắc Miêu gật đầu. “Vậy thì sớm muộn cũng sẽ nói ra cho chủ thượng, lúc đó chỉ e....” “Tôi đã dặn Bối Tư Mạn trì hoãn, tạm thời có thể tin tưởng được, chỉ là không biết đến lúc nào. Việc bây giờ là nghĩ cách xử lý đứa trẻ này.” Hắc Miêu nghiêm trọng nói. Là con của Nghiêm Trạch, cũng chính là chủ nhân tương lai của Nghiêm gia, chỉ là xuất hiện không đúng lúc, không đúng người, tạm thời không thể được đón nhận. “Không lẽ anh định....phá bỏ. Tuyệt đối không được, nếu chủ thượng biết chúng ta giết con của ngài ấy, mười mấy năm trung thành đổi lại bằng một phát súng đấy có biết không?” Hơn ai hết, Hắc Báo Hắc Miêu là hai người rõ tính cách của Nghiêm Trạch nhất, cũng chính họ rõ ràng Nghiêm Trạch coi trọng người phụ nữ đang mang thai con hắn như thế nào. Nếu họ thật sự ra tay, có thể dấu được cả đời hay không? “Tôi không tàn nhẫn đến vậy, đó chỉ là một đứa trẻ, nó không có tội.” Hắc Miêu nhíu mày, suy tư:  “Tôi muốn tìm cách đưa Bối Tư Mạn đi.”