Tiếp cận được độ cao vừa đủ đã có thể nhìn thấy bóng dáng máy bay của địch cách đó không xa. James ba lên một tiếng nói: “Rốt cuộc kẻ kia là ai, lại có trong tay đến cả máy bay tàng hình đưa Nghiêm gia vào mục tiêu như thế này?” Khoan hãy nói đến độ đắt đỏ của nó, máy bay tàng hình cón đóng vai trò rất quan trọng trong chiến tranh vùng vịnh của các quốc gia, chống lại việc phát hiện từ rada. Cho nên nói đến chuyện đem cả vật này ra chiến đấu trên đất Canada thế này chỉ có thể là kẻ rất có máu mặt. “Còn có thể là ai.” Vẻ mặt Nghiêm Trạch âm u, bàn tay lướt trên máy tính, đảo qua hai vòng, lập tức thiết bị lân cận nhất là máy bay tàng hình bị máy tính của hắn đột nhập, hệ thống xuất hiện đến năm màn hình cỡ nhỏ, hiện rõ từng ngóc ngách trong máy bay. Tư Mạn và James thoáng toát mồ hôi, ngỡ rằng Nghiêm Trạch chỉ biết kinh doanh và giết người, không ngờ còn là hacker, đúng là khó lường. “Lex ư?” Mày Tư Mạn nhíu lại, trên màn hình hiện rõ vẻ mặt trầm ổn của Lex với bộ đồ trắng tinh từ đầu đến chân, hắn ngồi bên cạnh phi công, tập trung quan sát rada. Chu Mạt, thân tín của Lex vội vàng thông báo liên kết bị phá vỡ, có kẻ tấn công vào hệ thống. Vừa nghe xong, bàn tay Lex xải trên máy tính Chu Mạt, tốc độ xử lý không kém Nghiêm Trạch, chẳng mấy chốc mà máy tính bên Nghiêm Trạch đã thông với máy Lex. “Tốc độ đánh hơi của cậu có vẻ hơi chậm đấy Nghiêm Trạch.” Giọng nói của Lex trầm lạnh vang lên, màn hình máy tính phản chiếu vẻ mặt trầm ổn của hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ uy hiếp. Nghiêm Trạch lạnh lùng đáp: “Mạng của anh cũng lớn lắm. Hết lần này đến lần khác chết hụt, không cam tâm sao?” Thái độ của Nghiêm Trạch khiến ánh mắt Lex trầm xuống, nhưng bất ngờ lúc này hắn nhìn thấy một người phụ nữ bên cạnh Nghiêm Trạch, liền sờ vào ngực nói: “Ô, có phải người tình trên giường của Nghiêm Trạch đây không? Chính là người đã tặng tôi phát súng lần trước. Quả nhiên là một mỹ nữ.” Nghiêm Trạch cùng James đồng hình nhìn về phía Tư Mạn, lại giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt Tư Mạn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt của Kate. “Cô....” James Khải Huân vừa định mở miệng. Tư Mạn đã vội chặn lại. Nghiêm Trạch trầm mặc nhìn cô, không phản đối việc cô chỉ một cú quay đầu đã biến sang hình dạng khác. Cũng đoán ra có hai lý do. Một là vì che dấu thân phận trước Lex. Hai là vì Nghiêm Trạch đã biết rõ cô là E, không cần phải do dự cải trang nữa. Chuyện giữa cô và Lex, cho dù có uy hiếp như thế nào, cô cũng tuyệt đối không mở miệng. Nhưng bàn tay run run khi nhìn thấy Lex kia khiến sắc mặt Nghiêm Trạch trở nên vô cùng lạnh lẽo. Lex nhếch khóe môi lên, tay cầm điếu thuốc nhả một hơi, lãnh đạm nói: “Cha con nhà các anh thừa hơi tốn sức cũng chẳng thể làm gì được tôi, cái gì mà chủ thượng, đại lão gia? Lũ chuột nhắt các người sớm muộn cũng chết dưới tay tôi. Hôm nay ta đặc biệt mang theo món quà lớn, kính anh về âm phủ.” James ngồi phía trên, yên lặng nghe từng lời đàm thoại, hai người này mỗi câu nói đều chứa rất nhiều hàm ý, không bình thường chút nào. James lại là đặc vụ chủ chốt của FBI, hôm nay lại trực tiếp nghe cuộc nói chuyện của hai kẻ đứng đầu đám hắc bang, một tay che cả bầu trời cũng coi như một cơ hội. Dỏng tai lên nghe không bỏ xót từ nào, trước mắt quan sát trực thăng đang cách máy bay ngày càng gần, bất giác bên hông chuẩn bị sẵn súng. Hàn khí bao vây lấy Nghiêm Trạch, ánh mắt lạnh thấu xương của hắn không khỏi khiến kẻ khác rùng mình, chỉ đáp gọn một câu: “Mời!” “Hừ, Nghiêm gia các người năm lần bảy lượt bị ta dồn vào đường cùng, muốn các người chết chỉ là chuyện sớm muộn. Lại dám lấy cắp chip đại dương. Cũng có gan lắm.”  “Lấy cắp?” Nghiêm Trạch âm trầm nở nụ cười: “Nghiêm gia từ khi nào làm việc lén lút như vậy? Chỉ là con chip nhỏ bé, lại chôn sống hơn trăm mạng người, diệt vong không ít gia tộc để lấy được nó rồi cho rằng bọn họ vì sợ ngươi mà trốn tránh?”  Lex dập tắt điếu thuốc trên tay, dường như khi nhắc tới những gia tộc bị Lex xử tử, ánh mắt hắn lạnh lẽo vô tận: “Đám cặn bã đó tôi hận không thể giết hết, bấy nhiêu đã là gì.”  Câu trả lời này càng khẳng định. Lex có thâm thù đại hận với những gia tộc đã từng liên kết hạ thủ ba gia tộc lớn ở Canada năm đó. Đối với hắn, cái chết của họ như lẽ đương nhiên. Còn chuyện lấy được con chip, dường như chỉ là chuyện phụ. Lần này Nghiêm gia có trong tay, vừa vặn cho hắn một cái cớ để tấn công. “Làm con ma của Bối, Diệp, Louis đi báo thù cũng vất vả cho anh quá. Không phải là sẽ nhắm Nghiêm gia làm đối tượng cuối cùng trong mục tiêu đấy chứ?” Nhắc tới ba gia tộc tựa hồ như đụng trúng ổ kiến lửa, sắc mặt Lex âm trầm vô hạn: “Câm miệng! Cậu không đủ tư cách nhắc đến họ. Tôi còn sống trên đời này một ngày, tuyệt đối đem cha con nhà các người về dưới quỳ tạ tội với họ.” “Ha ha. Ha ha.” Lex vừa nói xong, giọng cười lạnh lẽo ai oán vang lên. Tư Mạn mang khuôn mặt của Kate âm u nhìn Lex: “Lex, anh cho rằng tất cả chết rồi, chuyện anh làm ra thần không biết quỷ không hay, ngạo mạn đi trả thì rồi phong mình làm ân nhân của họ? Nực cười.” Sắc mặt Nghiêm Trạch và James chuyển biến, nhận ra đôi mắt của cô không giống ngày thường. Oán hận nhốt đi vẻ tinh tường nhiệt huyết thường ngày. Xem chừng Lex có ảnh hưởng rất lớn đối với cô. Mày Lex nhíu lại, nghi hoặc nói: “Cô là ai?”  Tư Mạn ngưng cười lạnh đáp: “Nếu biết tôi là ai, hôm nay có thể anh sẽ nguyện chết dưới tay tôi.” Nghĩ rằng Tư Mạn nói còn nói quấy. Lex cười khẩy: “Được, vậy tôi nhìn xem cô có sống được hết ngày hôm nay hay là cùng với đám người đó quy tụ dưới âm phủ.” Cộp. Nghiêm Trạch gập máy tính lại, không để Lex nhìn thấy Tư Mạn nữa. Hắn cầm lấy bả vai cô, truyền thân nhiệt nóng ấm trên cơ thể đang lạnh run của cô: “Có tôi ở đây, em sợ cái gì? Hận cái gì? Người của tôi không kém cỏi như vậy.” Tư Mạn ngơ ngác nhìn Nghiêm Trạch, cô không hề có chút biểu hiện nào, sao hắn đoán ra được cô đang run sợ khi đối đầu với Lex, trên hết oán hận dồn nén thành chướng khí, như một sự thúc đẩy cô lần này phải hạ bệ hắn. Cô nhìn hắn quả quyết: “Lần này nhiệm vụ anh giao, tôi tuyệt đối không làm sai dù chỉ một ly.” Nghiêm Trạch không đáp lời. Hắn hạ lệnh cho phi công áp sát hết mức có thể tới máy bay của Lex. Lúc này Tư Mạn mới nhìn thấy, từ lúc nào đã có thêm bốn chiếc trực thăng bao vây máy bay của Lex, trong đó có Hắc Báo, Hắc Miêu và Kyle chủ trì mỗi chiếc trực thăng khác nhau. Dường như chỉ cần Nghiêm Trạch phát tín hiệu, bọn họ lập tức hiểu ý mà tiếp cận, cách thức chiến đấu bàn bản như thế này Tư Mạn lần đầu được chiêm ngưỡng, ánh mắt còn có chút ngây ngô. Nhưng chiếc máy bay của Lex xem chừng đã phát hiện ra, nó liên tục đổi hướng và tăng tốc, hòng muốn thoát khỏi vòng vây của Nghiêm Trạch. Ngồi bên trong, Nghiêm Trạch đưa ra tín hiệu kép. Trực thăng của Hắc Báo lập tức phóng ra một làn khói tím dày đặc mù mịt và một ít hóa chất, làm mây kết tụ, làn khói thuận theo chiều gió chặn đứng phía trước máy bay của Lex, khiến cho máy bay không thể nào có cơ hội tăng thêm chiều cao, tốc độ cũng giảm đi mấy phân. “Ở trên trời cũng có thể dùng cách này nữa sao?” Tư Mạn không khỏi trầm trồ nói. Nghiêm Trạch yên lặng quan sát, nhìn thấy máy bay của Lex lúng túng lập tức phát thêm tín hiệu thứ hai.  “Phóng.”  Toàn thể năm chiếc trực thăng nhắm một hướng phóng ra một sợ dây gắn một mũi tên phía trước đâm toạc gió tiến về chiếc máy bay cách đó không xa. Mỗi một sợi dây đều làm bằng sắt, bề ngoài màu đen và tốc độ nhanh hơn gió có thể đâm xuyên người. Chính vì mã lực và sự sắc bén này mà năm sợi dây vừa tìm cơ hội tiếp cận lập tức thâu tóm được máy bay của Lex từ cánh quạt cho đến cửa. Tạo thành một vòng tròn với năm chiếc trực thăng vây quay lấy máy bay làm trụ. Tất cả năm chiếc lùi lại một chút, sợi dây căng ra vừa vặn chặn đứng không để máy bay có cơ hội tăng tốc hay đổi hướng. Dùng lực đạo từ năm hướng khống chế. “Nice!” James vỗ tay hai cái: “Tôi cũng rất muốn tham gia.” Tuy nhiên không vì thế mà máy bay của Lex chịu khuất phục, hắn liên tục cho tăng hết mã lực, dùng mọi cánh quạt đẩy tốc đến mức cánh quạt phía sau bốc cháy. Súng trường từ máy bay của Lex được mở, kích hoạt hệ thống lập tức nhắm về phía trực thăng nã đạn. Phía người của Lex cũng không kém, nhanh nhẹn bắn trả.  “Tập trung kéo căng về hướng đông, không được thu hẹp dây!!!” Đó là lệnh của Nghiêm Trạch. James và Tư Mạn nhìn ra cửa sổ bị đạn từ máy bay của Lex liên tục bắn tới. Phán đoán được tình hình. Lex đang muốn dùng súng đạn làm phân tâm phi công rút hẹp sợi dây hòng cắt đứt. “Chủ thượng! Để tôi.”