Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát
Chương 52
“Chuyện hàng có trộn lẫn ma túy chỉ có phía Nghiêm gia biết, Đinh gia là chủ hàng vẫn không hề hay biết chuyện này.” Giọng Doanh có vẻ đầy nghi hoặc nói.
Tư Mạn ngạc nhiên: “Sao lại có chuyện như vậy, hàng là của Đinh gia, bên trong có gì bọn họ phải là người rõ nhất.” Lại suy nghĩ một chút, chẳng trách Nghiêm Trạch ngày thường giải quyết công việc mau lẹ, hôm nay lại chậm trễ một vụ làm ăn như thế này.
“Làm sao tôi biết được, thông tin này nếu không phải do người của ta làm ở đó, căn bản không có cửa moi ra được.” Doanh bỗng nhiên nhớ ra gì đó, liền nghi vấn: “Tư Mạn, nói cho tôi biết, cô rốt cuộc đang ở đâu?”
“Cậu làm tốt việc của cậu đi, quan tâm tôi ở đâu làm cái gì?” Mải mê suy nghĩ, Tư Mạn chỉ vô thức đáp.
“Không đúng. Cô vô tâm nhàn hạ, trước nay chỉ quan tâm đến tiền, sao hôm nay lại để tâm đến đám đại gia tộc kia. Cô có biết ở gần bọn họ có bao nhiêu nguy hiểm, chưa kể cô nhúng tay vào, có khi lại mất mạng ở nơi xó xỉnh nào đó.” Tuy rằng lời nói có phần bất cần nhưng lộ rõ sự quan tâm. Đối với Doanh, Tư Mạn giống người thân, cho nên cậu ta rất lo lắng cho cô.
Nhắc đến nguy hiểm, Tư Mạn trầm ngâm một lát. Cũng nhớ được từ lúc quen biết Nghiêm Trạch chỉ mới gần nửa năm, số lần bị thương và mạng treo sợi chỉ của cô cũng bằng suốt quãng đời cô sống bình an cộng lại. Chỉ là chuyện lần này dù nguy hiểm như cô nhất định can thiệp. Sự mất mặt ngày hôm nay không thể cứ như vậy mà bỏ qua.
“Lại nói lần trước cô bảo tôi đánh sập tòa soạn bên L.A, cô có biết chủ của tòa soạn đó là ai không? Là ngài đệ tam của Nghiêm gia đấy, cô có biết hắn đáng sợ như thế nào không? Vì cô mà mấy đêm liền tôi không dám ngủ vì sợ bọn họ tìm ra đấy.”
Tư Mạn nghe Doanh đánh giá cao Hắc Miêu như vậy không khỏi thấy buồn cười, trong khi bản thân ở đây mỗi ngày đều xem hắn như gia nô, dựa hơi Nghiêm Trạch mà sai khiến. Ban đầu Hắc Miêu rất không thuận mắt cô, trăm lần muốn hại. Nhưng sau lần sinh tử ở mật thất. Hắn thoạt nhiên trở thành bằng hữu chí cốt của cô, nhìn cách nào cũng không ra hắn có điểm gì đáng sợ mà người ngoài lại kinh hồn khi nhắc đến như vậy.
“Sợ cái gì, mỗi việc đó làm không xong thì làm được việc to việc lớn gì cho đời. Mọi chuyện cứ để đó tôi lo. Cậu bây giờ chỉ cần dọn dẹp xưởng sản xuất cho gọn gàng cho tôi.”
Nói đoạn Tư Mạn không chờ Doanh đáp mà tắt máy. Vào bên trong thay một bộ đồ, búi tóc cao để lộ cần cổ trắng ngần. Cô đứng trước gương, soi rõ khuôn mặt thanh tú, bỗng chốc cô nhận ra một điều.
Từ bao giờ cô đã không còn ý định chạy trốn khỏi Nghiêm gia nữa.
“Bối tiểu thư!” Tư Mạn đang thất thần thì bị tiếng gọi làm cho giật mình.
Thuận tay mở cửa, chỉ thấy một cảnh vệ cung kính nói: “Chủ thượng gọi điện về muốn gặp tiểu thư.” Cảnh vệ đưa chiếc điện thoại đang có cuộc gọi chờ về phía Tư Mạn.
Tư Mạn thoáng bất ngờ. Nghiêm Trạch trước nay đi ra ngoài, chưa từng gọi cho cô.
Nhấn nút nghe trên máy, cô từ tốn cất giọng:
“Là tôi.”
Đầu giây im lặng một chút, chất giọng trầm trầm mạnh mẽ quen thuộc vang lên: “Em muốn tham gia thông quan?”
Tư Mạn giật mình. Rõ ràng Sam nói sẽ giữ bí mật chuyện này, sao Nghiêm Trạch ở bên ngoài lại có thể nhanh chóng biết được?
Đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cô sực nhớ ra ngay cả một con muỗi cũng không thể qua mắt được người ở đây. Nhớ đến từng lời đàm thoại lúc nãy với Doanh, lại không khỏi rùng mình hoảng sợ, rốt cuộc có bị nghe lén không, người trong Nghiêm gia này đã biết được những gì?
Cô nuốt khan một cái, trấn tĩnh đáp: “Chuyện thông quan, tôi e là không thể, nhưng hiện tại tôi có thể giúp Đinh gia có kho lưu bãi bảo quản kiện hàng.”
Nghe giọng nói thanh mảnh, biết tiến biết lùi của cô, Nghiêm Trạch mới không có chút biểu cảm, hờ hững đáp: “Từ khi nào Nghiêm gia phải nhờ đến sự giúp đỡ của em?”
Nghiêm gia trước này làm ăn đều lường trước rủi ro, chuyện ngày hôm nay chắc chắn nằm trong tầm kiểm soát, chỉ là không hiểu đường đi nước bước của Nghiêm Trạch, cũng chẳng buồn chuyện cứu giúp Nghiêm gia gì đó. Cô chỉ là không muốn bị Đinh Cẩn và Sam xem thường mà thôi.
“Tôi muốn lấy lại danh dự của mình, không có ý định giúp đỡ Nghiêm gia.”
Nghe vẻ thẳng thắn của Tư Mạn, Nghiêm Trạch khẽ nhếch môi, lại lạnh lùng nói: “Được, tôi sẽ cho em cơ hội lấy lại danh dự. Nhưng...” Ngang đoạn, Tư Mạn đầu dây bỗng rùng mình, hình như sát khí có thể truyền qua vô tuyến mà đâm thẳng về phía cô. Giọng hắn trầm trầm dọa người:
“Chuyện em phá vỡ quy tắc, tùy ý đứng ra bàn chuyện với Đinh gia. Nên phạt!”
Da đầu Tư Mạn lập tức tê dại đi. Đây là lần đầu Nghiêm Trạch nói sẽ phạt cô. Hắn không phải sẽ lại dùng súng bắn khiến cô phải nhập viện cả tháng trời nữa chứ???
“Tôi....” Hoảng hốt có, lúng túng có, nhưng bỗng dưng Tư Mạn nhớ ra một chuyện, thuận miệng nói luôn: “Nghiêm chủ thượng, anh quên một điều rằng từ khi đưa tôi về, ngay cả danh phận tôi cũng chẳng có, như vậy tôi không thể xem là người của Nghiêm gia được, anh càng không thể vì thế mà nói tôi phá vỡ quy củ trách phạt tôi.”
Cảnh vệ đang đứng lùi bên cửa, nghe Tư Mạn gan hùm lớn giọng với Nghiêm Trạch, mặt lập tức vàng như nghệ, khẽ đưa tay quệt mồ hôi, thầm tự nhủ ‘mong cô sớm siêu thoát’.
Tư Mạn bên này nói xong mới thấy mình hồ đồ, lập tức ngậm chặt miệng không nói thêm điều gì nữa.
Đầu dây bên kia không đáp lời, tùy tiện tắt máy. Thế nhưng Tư Mạn cảm nhận rõ ràng sát khí kia cũng đủ giết chết cô.
Hồ đồ, cô quá hồ đồ rồi. Bao nhiêu người trên thế giới cô dám cãi lời, nhưng tuyệt đối không nên cãi lời Nghiêm Trạch mới phải. Tiêu tùng, tiêu tùng rồi.
Cô đã biết mình khắc khẩu với hắn mà, lần nói chuyện điện thoại này còn nhiều lời hơn bình thường đụng mặt, khéo khi ba ngày ở bên hắn cộng lại không bằng một cuộc nói chuyện điện thoại. Hắn mà trở về, lại chẳng phân thây cô ra chứ.
Nghĩ đoạn, mồ hôi đã tuôn đầy gáy. Nghĩ về Nghiêm Trạch như tự mình phác thảo ra một tử thần đang vác lưỡi hái muốn lấy mạng cô. Bỗng chốc xem Nghiêm phủ những ngày tá túc này giống như bảy tầng địa ngục, vô cùng sợ hãi muốn thoát khỏi.
Tự dọa mình một hồi cô mới chạy ra phòng khách. Thoáng thấy Đinh Cẩn vẫn còn ngồi đó chờ đợi. Không nghĩ ngợi mà tiến tới, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nói:
“Ông chủ Đinh, tôi đã có kho lưu bãi, bây giờ kiện hàng của anh có thể bảo quản rồi, nhưng tôi có một điều kiện.”
Đinh Cẩn nhìn người phụ nữ trước mặt, sắc mặt so với ba mươi phút trước gặp mặt có vẻ tệ hơn, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Nhanh như vậy đã có kho lưu bãi gần cửa khẩu?” Hắn nghi hoặc nói.
Tư Mạn vội vàng gật đầu: “Bây giờ tôi không nói xuông, quả thực có kho, đủ để chứa lượng hàng của Đinh gia. Bảo đảm an toàn, cũng đã có sẵn người trông coi.”
Đinh Cẩn đang đặt ly trà xuống, đứng dậy nhìn Tư Mạn với ánh mắt khó hiểu, vừa rồi hắn còn coi thường người phụ nữ này, bị chính hắn giáo huấn một trận, sao bây giờ đã có ích như vậy?
“Kho đó là của Nghiêm gia?” Đinh Cẩn dò xét hỏi.
“Không, là của tôi.” Cô đáp.
Đinh Cẩn ngạc nhiên, một cô gái trẻ sao có thể sở hữu một kho bãi có diện tích lớn đủ để lưu giữ kiện hàng của hắn?
“Nơi đó trước nay làm gì?”
Tư Mạn biết người làm ăn cẩn thận như Đinh Cẩn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, cho nên mới tỉ mỉ hỏi han thận trọng như vậy. Cô liền không ngại ngần, đưa cho hắn một danh thiếp đáp:
“Là xưởng sản xuất vật liệu của công ty tôi. Anh có thể tùy ý kiểm tra. Nếu không tin, hàng hóa của anh ở bên ngoài hư hỏng, tôi e là không thể giúp được nữa.” Tư Mạn nói hồi mới quay đầu cố ý bước đi chậm rãi như tỏ vẻ bất cần.
“Khoan.” Đinh Cẩn dò xét danh thiếp một chút, thấy rõ danh vị tổng giám đốc dưới cái tên Bối Tư Mạn liền nghi hoặc hỏi: “Cô Bối, điều kiện của cô là gì?”
Xem chừng Đinh Cẩn đã thỏa hiệp, Tư Mạn mới quay đầu đáp:
“Hãy đưa tôi đi cùng.”
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
70 chương
10 chương
196 chương
77 chương