Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát
Chương 46
Nghiêm Trạch chống tay xuống đất, ngưng vài giây nhìn Tư Mạn mềm như bún nằm dưới thân hắn, mồ hôi lấm tấm trên cánh tay lực lưỡng lộ rõ từng đường gân xanh. Đôi mắt hắn phủ một tầng sương, từ từ chiêm ngưỡng dáng vẻ yêu mị của Tư Mạn khi chỉ còn vài mảnh vải mỏng manh che thân.
“Nghiêm....Trạch.” Mắt Tư Mạn mở hé, thều thào như mèo nhỏ gọi tên hắn, bàn tay nhỏ như rắn vòng lên cổ hắn ôm lấy.
Khóe miệng Nghiêm Trạch hơi nhếch lên, lòng rung động không nén một tiếng cười thoảng qua như gió. Hắn cúi đầu, lần nữa níu lấy lưỡi cô. Ngón tay nhanh nhẹn chạm vào quần lót của cô, muốn một lần chiếm lấy.
Hơi thở Tư Mạn trở nên nặng nhọc, đầu óc quay cuồng không thể phân biệt ảo thực, cô chỉ cảm nhận được bàn tay nóng như lửa của hắn đang để lại dấu ấn của hắn trên từng tấc da thịt của cô.
Nghiêm Trạch chạm vào một chút, chỉ một chút nữa thôi là cả hai có thể tan vào nhau...
“Chủ thượng!!!!” Tiếng gọi gấp gáp từ xa vang vọng tới kèm theo tiếng bước chân vội vã: “Không xong rồi, Bối Tư Mạn đã biến mất, có thể cô ta đã bỏ......trốn.....???”
Vâng, chủ nhân của giọng nói kia chính là Hắc Miêu, người đã dày công bày ra thiên la địa võng ngày hôm nay nhưng lại tự chính tay mình phá hỏng nó.
Nghiêm Trạch nghe thấy tiếng gọi, nhanh như một cơn gió, lập tức lấy áo khoác của hắn phủ lên người Tư Mạn, không để ai có cơ hội nhìn thấy da thịt của cô.
Đúng lúc này Tư Mạn buông tay xuống, chìm thẳng vào giấc ngủ. Mặc kệ xung quanh mà say giấc nồng. Kết thúc sự cuồng nhiệt mặn nồng qua một bên.
Hắc Miêu, Hắc Báo cùng ba cảnh vệ lục tung Nghiêm gia không tìm thấy Tư Mạn, tưởng rằng phen này xong rồi nên vứt bỏ điều cấm kỵ mà chạy tới báo tin cho Nghiêm Trạch.
Nào ngờ vừa chạy đến nơi đã thấy một cảnh tượng kinh hãi này.
Nghiêm Trạch trần như nhộng đè lên người Tư Mạn đang được phủ một lớp áo khoác dày cộm, mái tóc cô xõa dài trên đất, đôi mắt nhắm ghiền, còn vương mùi ám muội. Xung quanh là một bãi chiến trường bao nhiêu là áo quần nhàu nát vứt lung tung.
Năm người vừa tới thiếu chút nữa phụt máu mũi. Đây rõ ràng là cảnh tượng cấm trẻ em mà.
Ba vị cảnh vệ vừa liếc qua Tư Mạn đang yêu mị nằm đó, lòng không khỏi có chút nhộn nhạo, lại bắt gặp đôi mắt sắc như lưỡi gươm của Nghiêm Trạch lập tức kinh hồn bạt vía, thu hồi ánh mắt cúi đầu chào một cái liền bỏ chạy lấy mạng.
“Cái....cài này....” Hắc Miêu, Hắc Báo hiểu ý liền liếc mắt lên trời nhìn ngang ngó dọc không dám nhìn Nghiêm Trạch cùng Tư Mạn, rõ ràng vui như mở cờ trong bụng, lại giả vờ không nhìn thấy gì nói: “Báo, thời tiết hôm nay mát mẻ quá, ở đây vắng vẻ không có ai, hay là chúng ta về phòng làm vài ly....”
“Ừ ừ, ý hay. Mau đi thôi...” Hắc Báo như người máy, gật đầu lia lịa, liếc cũng không dám liếc qua bên kia dù chỉ một chút, nói rồi lập tức quay đầu lao như bay ra khỏi hậu hoa viên.
Hắc Miêu cười cười lập tức đuổi theo. Nhanh nhẹn ra bên ngoài, cho người nghiêm ngặt canh giữ, không để bất cứ ai có cơ hội vào làm phiền.
Hắc Báo vỗ vai Hắc Miêu, mắt rưng rưng: “Tâm nguyện bấy lâu đã có thể hoàn thành, tôi chết cũng nhắm mắt.”
“Phải, phải.” Hắc Miêu gật đầu đồng tình.
Thế nhưng cả hai vừa đứng bên ngoài canh cổng chưa được vài phút. Đã thấy Nghiêm Trạch trang phục nghiêm chỉnh bước ra ngoài, trên tay bế Tư Mạn đang được cuộn tròn trong lớp áo khoác như một cục thịt nằm mê man không biết gì. Ánh mắt hắn có chút nộ khí phóng vào Báo, Miêu.
Hắc Báo, Hắc Miêu dựng đứng tóc gáy, lập tức quỳ sụp xuống, cúi đầu kính cẩn:
“Thuộc hạ xin chịu phạt.”
Tội của hai vị này quá rõ ràng, thứ nhất là dám phá vỡ luật lệ, chạy vào hậu hoa viên. Thứ hai là cản trở quá trình thụ hưởng của chủ nhân.
Đáng chết, cực kỳ đáng chết.
Nghiêm Trạch hừ lạnh, không nói thêm điều gì mà bế Tư Mạn về phòng.
Hắc Báo đang cúi đầu vừa thấy Nghiêm Trạch đi khuất liền túm lấy cổ áo Hắc Miêu gầm gừ:
“Tôi đã bảo cậu là không được vào rồi cơ mà!!!”
Hắc Miêu bình thường hung dữ, lúc này lại vô cùng ân hận, cúi đầu: “Tôi nào có ngờ....”
“Chết tiệt.” Giữa lúc này giọng nói của Tạ Bân bất ngờ vang lên, lúc này chúng nhân mới phát hiện ra Tạ Bân từ trong bụi rậm dính đầy cỏ lá chui ra, mặt mày nhăn nhó đủ kẹp chết ruồi: “Chỉ một chút nữa thôi, sớm không đến, muộn không đến. Sao hai cậu cứ nhất định phải đến ngay lúc đó???”
“Tạ tiên sinh.....ngài..???” Hắc Miêu, Hắc Báo nghệch mặt ra một chút liền hiểu rõ vấn đề. Lập tức không phân biệt trên dưới chỉ thẳng mặt nói: “Không phải vì ngài nói Bối Tư Mạn bỏ trốn, hại bọn thuộc hạ đi tìm cô ta, mới xảy ra cớ sự này sao? Lại còn dám ở đây một mình xem cảnh xuân. Ngài được lắm!!!!”
“Ai bảo hai cậu ngờ nghệch để ta lừa.” Tạ Bân mặt dày vênh váo nói.
“Ngài.....” Hắc Báo vạch đen đầy mặt nói.
“Ta làm sao???”
Cứ như thế ngoài cổng hậu hoa viên, ba vị cao quý của Nghiêm gia nửa đêm đứng cãi nhau om xòm. Không hề hay biết Nghiêm Trạch đã đưa Tư Mạn về phòng ngủ, còn bản thân phải tự mình đi tắm xả nhiệt.
Lần đầu tiên trong đời Nghiêm Trạch hận không thể bắn chết mấy kẻ phá đám kia.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
167 chương
12 chương
21 chương
68 chương
48 chương