Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát
Chương 22
Chiếc xe của James Khải Huân vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, càng tăng thêm cho màn lửa kia thêm phần bỏng rát, linh kiện văng tứ tung kèm theo khói đen mù mịt.
James và Tư Mạn bị lăn đi một góc, chờ cho màn nổ kia qua đi. Mò mẫm một hồi mới có thể bò dậy.
“Vừa muốn giết tôi, vừa muốn cứu tôi. Cô thật mâu thuẫn.” Vừa khó khăn đứng dậy vừa nói. James Khải Huân thật không hiểu pha hành động vừa rồi của cô. Cô hoàn toàn có khả năng rời khỏi đó bảo toàn tính mạng, vậy mà lại cố gắng cứu hắn ra mới cùng thoát chết.
Cô gái này....
“Tôi không giúp không công.” Tư Mạn đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo. Vẻ mặt bình thản, cứ như rằng một màn mạo hiểm vừa nãy không có cô tham gia. Sự bình thản này vô thức như khiến cô phát sáng, đôi mắt xanh của James Khải Huân bỗng chốc tập trung về cô.
Thật lâu. Thật sâu.
“Tôi sẵn sàng đáp ứng cô.” Đã cứu hắn một mạng, sao hắn có thể vô ơn không trả công.
“Hãy giữ bí mật thân phận của tôi.”
Tư Mạn chỉ nói một câu, rồi quay mặt bỏ đi, không chờ cho James đáp lời, một mạch tiến về chiếc xe jeep đang đậu ở đó không xa.
Lúc cô đi được vài bước, giọng nói của James lại vang tới: “Tại sao lại là Nghiêm gia?”
Bước chân Tư Mạn thoáng khựng lại, ngoảnh nửa mặt về phía James, môi đỏ khẽ dãn ra một nụ cười:
“Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.”
Nói rồi lại quay đầu bước về phía xe Jeep, không hề nhìn thấy đôi mắt xanh rung động đằng sau.
“Còn có gan cứu người?” Tư Mạn vừa mở cửa xe, đã nhìn thấy bóng dáng to lớn của Nghiêm Trạch ngồi bên trong, giọng nói trầm trầm đều đều cất lên dọa lá gan cô khép lại.
Tư Mạn nghệt người, cô quên mất chuyện Nghiêm Trạch giao cô xử lý James, thay vì diệt trừ hắn, cô lại cứu hắn một mạng. Đây chẳng phải là muốn đắc tội Nghiêm Trạch sao?
“Chủ thượng....sự thực tôi suốt đời ăn chay niệm phật, không thể giết người, càng không thể thấy chết mà không cứu.”
Hắc Miêu quăng cho Tư Mạn một cái lườm sắc bén.
Ngụy biện hay lắm.
Tư Mạn không thèm bỏ Hắc Miêu vào mắt, chỉ len lén nhìn về phía Nghiêm Trạch. Lần này làm trái lời hắn, không biết hắn sẽ trừng phạt cô ra sao.
Nghiêm Trạch không nói gì, chỉ vươn bay tay to lớn về phía cô, đôi mắt sâu như động không đáy kia dọa cho cô run rẩy không nói nên lời.
Chỉ là bàn tay vừa chạm vào cằm cô, mắt Tư Mạn liền lóe lên một ánh sáng đỏ rực. Không chút chần chừ, cô liền bật người vào bên trong xe, ngồi lên đùi Nghiêm Trạch, ôm đầu hắn kéo xuống.
“Đoàng!!!”
Tiếng súng vang lên kèm theo khói xa vạn dặm nhắm thẳng về phía xe jeep. Đương lúc kinh hãi chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Hắc Miêu. Cửa xe chống đạn lập tức được đóng lại. Một loạt đạn xuất phát từ súng bắng tỉa cách đoàn xe Nghiêm gia ba trăm thước liên tục nả đạn.
Đoàn xe Nghiêm gia lập tức về thế phòng thủ, một loạt hướng về phía kẻ địch mà nhắm bắn, đưa xe jeep trong thế tường an toàn.
“Chủ thượng, chủ thượng. Ngài có sao không!!!” Hắc Miêu nhìn về phía sau, chỉ thấy Tư Mạn ôm chặt đầu Nghiêm Trạch nằm xuống ghế, Nghiêm Trạch vòng tay ôm lấy Tư Mạn rồi cứng đờ.
“Bối Tư Mạn.” Lúc này Nghiêm Trạch mới lên tiếng, hắn gỡ tay cô ra khỏi đầu hắn.
Hắc Miêu vừa nhìn thấy Nghiêm Trạch bình yên vô sự đáng nhẽ ra phải vui mừng, chỉ là vừa chạm mặt vào khuôn mặt lạnh tanh của Nghiêm Trạch liền kinh ngạc.
Mày kiếm của Nghiêm Trạch nhíu chặt, ánh mắt thẫm lại tràn đầy sát khí. Và ngữ điệu trong giọng nói khi gọi tên Tư Mạn rõ ràng hai chữ.
‘Lo lắng.’
Một màn kia xảy ra quá đột ngột, Hắc Miêu cũng nhìn ra, người nhạy cảm như Nghiêm Trạch lại có lúc phân tâm để bị đột kích mới rơi vào tình huống nguy hiểm như vừa nãy đều là do Tư Mạn gây ra.
Tư Mạn buông tay ra khỏi người Nghiêm Trạch, dùng đôi mắt đen lánh kia nhìn thật sâu vào mắt Nghiêm Trạch. Mặc kệ bên ngoài mưa đạn xối xả, chém chém giết giết. Bên trong này như chỉ có cô và hắn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trượt trên hàng lông mày của hắn. Giọng nói nhỏ nhẹ, trầm thấp của cô vang lên:
“Hôm nay tôi cứu hai người. Liệu phật tổ có cứu tôi được không?” Nói rồi liền gục đầu xuống vai Nghiêm Trạch. Hơi thở trở nên yếu ớt, mắt lim dim như chực nhắm lại.
Ánh mắt Nghiêm Trạch càng trở nên nghiêm trọng, lúc bàn tay hắn rời khỏi vai cô, chỉ có một dòng máu ướt đẫm. Hắn sớm đã nhìn ra, vai cô bị trúng đạn.
Là vì cứu hắn.
“Hừ, phật tổ không cứu được cô. Chỉ có tôi mới cứu được cô.” Nghiêm Trạch lạnh lùng buông một câu, để cô an vị nằm trên đùi hắn, xé toạt áo cô ra, lộ ra viên đạn cắm sâu vào bả vai trần kia.
“Miêu! Qua đây xử lý”
Hắc Miêu vâng một tiếng liền về phía sau, kiểm tra vết đạn. Nơi vết thương hở, máu tuôn ra như suối. Màu đen nhức mắt và mùi tanh của nó đủ để khiến người bình thường nhận biết mực độ nghiêm trọng của vết thương này.
“Vết đạn đi quá sâu, không thể xử lý ở nơi này. Cô ta cần được phẩu thuật gấp.” Giọng nói Hắc Miêu lộ vẻ khẩn trương. Hắn biết lúc này rời đi có chút khó khăn. Bên ngoài là đoàn cảnh sát và FBI ứng cứu đoàn xe dẫn độ. Số lượng sớm đã áp đảo Nghiêm gia. Địa điểm này lại là hẻm núi, nếu nói thuận lợi để trốn thoát cũng chẳng có gì sai nhưng ngược lại cũng là vấn đề lớn.
Nghiêm Trạch nghe vậy, liền nhẹ nhàng đặt Tư Mạn nằm sấp xuống ghế, để Hắc Miêu tiện bề xử lý, còn hắn bước lên ghế lái. Nổ máy.
Tiếng động cơ như tập trung hết mọi sự chú ý. Cả hai bên dừng bắn nhìn về phía chiếc xe jeep được đoàn xe bảo vệ phía sau không ngừng vang lên tiếng ‘brừm’ như thách thức.
Tiếp theo đó, chiếc xe Jeep với tốc lực cực đại rồ ga, phóng như một tên lửa về phía đoàn người dẫn độ. Cứ như thể một mẻ hốt gọn đám người kia. Như một con sói hoang đơn độc, chiếc xe jeep tàn khốc quét thẳng, đâm sầm vào xe cảnh sát khiến những chiếc xe không kịp trở tay bị hất văng ra xa rồi đâm sầm xuống mặt đất.
Tiếng súng liên thanh vang lên, một lòng nhắm bắn vào chiếc xe jeep cuồng ngạo đang một thân một mình muốn mở đường thoát thân kia.
Nhưng những đường đạn kia đều trở nên vô ích khi lớp bọc thép kia hoàn toàn không bỏ đạn vào trong đầu. Phía đằng sau còn được xe Nghiêm gia hỗ trợ, không ngừng nhận phải pháo đạn từ vũ khí hạng nặng.
Màn đánh giáp lá cà này quả nhiên át được quân đội đông đảo của đoàn dẫn độ. Căn bản họ không thể ngờ, một chúa quân ngạo mạn đi trước, càn quét địch sẽ khiến cho thế trận lật ngược dễ dàng như thế này.
Và chỉ chưa đầy vài phút, đoàn xe Nghiêm gia vừa nãy còn nằm ở thế kìm kẹp đã hoàn toàn được giải thoát. Chiếc xe Jeep dẫn đầu, đâm thẳng mọi nẻo đường đất đá, chọn một con đường nhanh nhất trở về, mặc kệ đám người dẫn độ trơ trọi đứng nhìn mà không thể làm gì hơn.
Chỉ thấp thoáng nghe thấy đám người Nghiêm gia hò reo:
“Chủ thượng thật tuyệt vời.”
Bên trong xe Jeep, Nghiêm Trạch vẫn tiếp tục tăng tốc, đôi mắt chỉ chốc chốc lướt qua gương chiếu hậu, quan sát khuôn mặt Tư Mạn đang ngày càng trắng bệch phía sau.
“Chỉ e không kịp. Cô ta mất quá nhiều máu, ý thức đang mất dần.” Hắc Miêu sau một màn sơ cứu, vẫn chẳng thể giải quyết giữa tình hình không thể tiến hành phẫu thuật này.
Đôi bàn tay Nghiêm Trạch bỗng nổi lên gân xanh, mày nhíu chặt.
“Lên lái xe!!!” Nghiêm Trạch gầm lên, dường như sự bất an đã cắn sâu vào hắn, khiến hắn lúc này lại rơi vào trạng thái tức giận.
Hắc Miêu không hai lời, lập tức đổi vị trí cho Nghiêm Trạch, không hề giảm tốc lức mà tiếp tục nhấn ga lao về phía trước. Hắn ý thức rõ, người phụ nữ này đã không đơn giản nữa rồi.
Nghiêm Trạch đặt Tư Mạn lên đùi, đưa tay áp lấy vết thương trên vai cô, giữ cho máu ngừng chảy. Áp khuôn mặt đang mê man của cô vào sát gương mặt hắn. Nói thật chậm, nhỏ từng lời vao tai cô:
“Diêm Vương không dám chứa em đâu. Ông ta sẽ phải trả giá nếu dám mang em đi khỏi tay tôi. Nghe rõ chưa?”
Lời nói này quả nhiên có tác dụng, mi mắt Tư Mạn liền động đậy, khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Cô mơ màng nhìn thấy khuôn mặt kia còn dữ dằn hơn cả quỷ vương, sắc lạnh nhìn cô, không cho cô tiếp tục nhắm mắt.
Cô cười, nụ cười mỏi mệt: “Anh....lo cho...tôi?”
“Em đã cứu tôi.” Nghiêm Trạch đáp, hắn nhìn cô yếu ớt thở, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Khóe môi Tư Mạn lại cong lên một nụ cười. Nhưng nụ cười này chua chát.
Đầu cô nghiêng qua một bên, mắt nhắm ghiền.
“Bối Tư Mạn! Bối Tư Mạn!” Nghiêm Trạch gầm lên như một con thú. Liên tục gọi tên cô, bàn tay siết chặt lấy thân thể mềm nhũn của cô.
“Tới rồi, tới rồi. Ở đây có một bệnh viện nhỏ.” Giọng nói của Hắc Miêu cất lên như cứu rỗi cuộc đời của cô.
Nghiêm Trạch không nói thêm gì, chỉ bế xốc cô lên tay đạp tung cửa xông thẳng vào bệnh viện giữa ánh mắt kinh hoàng của chúng nhân. Ngay cả đám bác sĩ và y tá đang khám chữa bệnh cũng kinh hoàng nhìn một đoàn người mặt mày bặm trợn, máu me đầy người bước vào.
“Xin hãy trật tự. Đang còn rất nhiều bệnh nhân...”Một bác sĩ bước tới, nhìn Nghiêm Trạch đang bế Tư Mạn trên tay cũng đoán được tình hình, chỉ là đường đột xông vào, phá tan cửa nẻo như thế này không thể để yên được.
“Cút ngay!!!” Nghiêm Trạch gầm lên. Bước thẳng về phía phòng cấp cứu. Khiến cho tên bác sĩ kia kinh hồn lạc phách bổ nhào ra phia sau. Hắc Miêu theo sau, không buồn để bất cứ ai vào mắt, mà đoạt lấy áo phẫu thuật, khử trùng rồi tiến thẳng vào trong.
Người của Nghiêm gia một tay kéo thẳng đám người không liên quan ra ngoài, chỉ để lại bác sĩ và y tá.
“Chuyện....chuyện này là như thế nào. Sao...sao lại...” Một vị bác sĩ sợ hãi lên tiếng.
“Còn không mau cử người vào hỗ trợ ngài đệ tam!” Người của Nghiêm gia như bá chủ thiên hạ, hạ lệnh cho bác sĩ giỏi nhất vào hỗ trợ Hắc Miêu, còn lại đứng bên ngoài canh gác. Một con muỗi cũng không thể lọt.
Ở bên trong. Ngoại trừ Nghiêm Trạch đang như một pho tượng ác bá đứng đó quan sát Tư Mạn đang bất tỉnh, dọa cho đám bác sĩ hỗ trợ sợ mất mật, thở cũng không dám thở ra thì Hắc Miêu là bình tĩnh nhất.
Động tác nhanh nhẹn gọn gàng, từng thao tác đều cho thấy sự chuyên nghiệp, khiến cho đám bác sĩ như được mở mang tầm mắt. Không thể ngờ một bệnh nhân trong trạng thái nguy kịch như thế này vẫn có thể được bàn tay kia giải quyết như vậy.
Một màn nguy hiểm đã qua, đến lúc Hắc Miêu khâu lại vết thương, trong lúc đang xử lý, giọng nói của Nghiêm Trạch lần nữa vang lên, khiến bàn tay Hắc Miêu thoáng run rẩy:
“Một vết sẹo cũng không thể để lại. Trả lại cô ta lành lặn không xây xước cho tôi.”
Đám bác sĩ vã mồ hôi hột nhìn Hắc Miêu. Tình trạng này, cứu sống được đã là kỳ tích lắm rồi, còn đòi hỏi không xây xước. Quá lắm rồi.
“Vâng, thuộc hạ sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Hắc Miêu không chút nao núng, liền tiếp tục xử lý vết thương kia, trong lòng không khỏi thầm rủa Tư Mạn.
Nghiêm Trạch đưa bàn tay to lớn áp lên khuôn mặt nhợt nhạt đang nhắm nghiền của cô. Nhìn thật sâu vào khuôn mặt này. Ánh mắt kia như khắc thật sâu khoảnh khắc này.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
60 chương
21 chương
60 chương