Thương tiến tửu

Chương 23 : mưa trút

Gió mạnh tập kích qua bụi cỏ của bãi săn, vào khoảnh khắc ánh lửa bùng lên, tiếng lưỡi đao va chạm cũng bất ngờ vang. Bữa tiệc hỗn loạn hết, Hải Lương Nghi bò dậy, không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên xô vào người Phan Như Quý, quát lên: “Thiến tặc! Không được hại chủ ta!” Lý Kiến Hằng run lẩy bẩy trên ngựa, nhìn ánh đao bóng kiếm đó, ôm chặt cổ con ngựa, nhắm tịt mắt gào khóc: “Sách An! Sách An cứu ta!” Tiêu Trì Dã đạp mạnh Kỷ Lôi, không quay đầu mà trở tay cho một đao, đâm Cẩm y vệ có ý đồ đánh lén sau lưng một cái lạnh thấu tim. Máu nóng tóe lên nửa người hắn, hắn rút đao Lang Lệ ra, tiến lên hai bước, sau đó chém quân sĩ tám đại doanh xông tới lăn ra đất. Thần Dương đã xoay mình lên ngựa, xách Lý Kiến Hằng dậy, gào với cận vệ của Sở vương: “Theo ta bảo vệ thái tử điện hạ, phá vòng vây hướng đông!” Ngựa còn chưa chạy, Kỷ Lôi đã lạnh giọng nói: “Ngăn hắn lại– “ Kỷ Lôi chưa nói xong, chỉ thấy một đao đang bổ thẳng tới. Hắn giơ ngang đao cản, sau một lúc, hai tay bị ghìm nặng xuống, bị Tiêu Trì Dã đập cho một đao làm hai cánh tay vừa đau vừa tê. Cổ họng Kỷ Lôi lạc tiếng, dưới chân bị trọng lực đẩy lảo đảo, ngạc nhiên nhìn về phía trước. Tiêu nhị! “Ngươi giả vờ bất tài.” Kỷ Lôi đột nhiên cúi thân bước, cứng nhắc nâng tay lên, tức giận quát, “Ông đây nhìn lầm rồi!” Tiêu Trì Dã lách bên tạt gió, hắn nghiêng đầu né tránh, lưỡi đao quét xiên, mang một mảng máu tóe bên phải, lại tiếp tục xông vào Kỷ Lôi. Lãng Đào Tuyết Khâm vọt vào, húc đổ bàn, kéo theo khăn trải bàn phi qua lửa trại. Chỉ phút chốc thế lửa bùng lên, thiêu cháy cả lều bạt và cỏ khô. Tiêu Trì Dã nhảy lên lưng Lãng Đào Tuyết Khâm trong chớp nhoáng sượt qua vai, dùng đao vỗ mông ngựa dưới thân Sở vương, trầm giọng nói: “Đi!” “Bảo vệ hoàng thượng!” Tiết Tu Trác sải bước nhanh, kéo Hải Lương Nghi, “Hải các lão! Chúng ta bảo vệ hoàng thượng đi thôi!” Hàm Đức đế thở dốc mãi, môi bạc mặt trắng. Tiết Tu Trác quỳ thân vác Hàm Đức đế lên, cùng với các văn thần chạy tránh lửa. Hề Cố An muốn đuổi theo, Hoa Tư Khiêm lại chỉ thẳng vào Sở vương, nói: “Số mệnh hoàng thượng đã định, giết hay không giết đều không cần thiết nữa. Thế nhưng tối nay nhất định Sở vương phải chết! Nếu hắn chạy thoát, ngươi và ta đều mắc tội tặc đảng! Kỷ Lôi, triệu tập Cẩm y vệ, liên hợp hai ngàn thủ bị quân Thuyên Thành, bao vây bãi săn, phải giết chết Sở vương! Hề Cố An, cấp tốc về đô! Lệnh tám đại doanh giữ nghiêm Khuất Đô!” Lão nói đến đây lại trấn định hẳn. “Chúng ta có hoàng tự trong tay, lại có thái hậu tọa trấn. Chỉ cần Khuất Đô không loạn, Sở vương bỏ mình, dù là Thích Trúc Âm cũng không thể làm xằng! Về phần Tiêu gia, về sau có đầy cơ hội xử lý!” Mùi máu trên người Tiêu Trì Dã tanh nồng, hắn mím chặt viền môi. Đoạn đường này hắn nhất quyết đi qua, ai dám chặn đường, đao Lang Lệ lập tức cho đầu một nơi thân một nẻo, bất luận phe nào! Dạ dày Lý Kiến Hằng nhộn nhạo, lại bụm miệng không dám nôn mửa. Bốn mươi người còn lại xung quanh đều là thân binh của Tiêu Trì Dã, tuấn mã dưới thân chạy như bay không ngừng một khắc, Cẩm y vệ theo đuôi bám dai như đỉa. Trước khi cả đám chạy gấp đến rừng cây, Tiêu Trì Dã đột nhiên nói: “Tản ra!” Chỉ thấy bốn mươi người này đồng loạt trút bỏ trang phục thị vệ, bên trong đều giống kỵ trang của Lý Kiến Hằng như đúc. Sau đó đội ngũ rầm rầm tứ tán, từ các nơi khác nhau nhảy vào rừng cây. Mây mờ che trăng, lại thêm khoảng cách, trong bóng tối hoàn toàn không biết được Sở vương đã trốn đi đâu. Kỷ Lôi ghìm ngựa ngoài rừng cây, nghiêng đầu hung hăng phì nước bọt, nói: “Vây chặt bãi săn này! Đào ba thước đất mà tìm cho ta! Gặp phải Tiêu nhị, không thể đơn độc đánh cùng hắn, ít nhất bốn người thành đội, tấn công hắn!” Cành cây quất vào mặt, Lý Kiến Hằng bị đau không ngừng lấy cánh tay che mặt. Cận vệ xung quanh đã tản ra, bên cạnh hắn chỉ còn Tiêu Trì Dã và Thần Dương. “Xuống ngựa.” Tiêu Trì Dã tóm Lý Kiến Hằng quăng xuống, để Thần Dương đỡ lấy. Lý Kiến Hằng lăn đất bám khắp đầu, đau khổ nói: “Sách An, Sách An, ngươi muốn làm gì?” “Thái tử điện hạ đi theo ta.” Thần Dương kéo Lý Kiến Hằng dậy, “Phi ngựa trong rừng gây chú ý lắm! Cẩm y vệ giỏi bao vây lâu dài với ám sát nhất, cưỡi ngựa khác nào bia ngắm sống, không thể liều được!” “Ta không đi!” Lý Kiến Hằng nơm nớp lo sợ níu cánh tay lại, cầu khẩn, “Sách An, chỉ ngươi mới bảo vệ ta được thôi!” Tiêu Trì Dã nói: “Đánh ngất rồi vác đi!” Dứt lời không chờ Lý Kiến Hằng đáp lại đã quay đầu ngựa phi thẳng vào nơi sâu. * * * Trên bầu trời chớp lóe một cái, chiếu rọi bóng quỷ trùng điệp trong rừng âm u. Tiếng vó ngựa, tiếng rút đao, tiếng phi như bay đan xen dày đặc, nhưng lại không có tiếng nói chuyện. Mùi của trận mưa sắp trút trôi nổi trong bóng đêm. Tiêu Trì Dã không biết đã chạy bao lâu, Lãng Đào Tuyết Khâm dần dần ngừng lại. Xung quanh đột nhiên rơi vào tĩnh mịch. Giữa trời đổ vài hạt mưa, một giọt bay qua trước mắt Tiêu Trì Dã. Trong khoảng vắng lặng chỉ có tí tách này, bóng tối như có một con quái vật khổng lồ từ từ bò ra. Cẩm y vệ đếm không xuể hệt như một tấm lưới dày, mang sự đen kịt bức bách lan tràn tới chỗ Tiêu Trì Dã. Không có người hạ lệnh. Nước mưa trút xuống lộp độp, lưỡi đao Tú Xuân kia xé rách hạt nước, chỉ nháy mắt đã đến bên cổ Tiêu Trì Dã. Tiêu Trì Dã cúi đầu cũng là lúc đao Lang Lệ ra khỏi vỏ, sống đao “binh” kẹp cứng thế thu về của đao Tú Xuân, tiếp theo hắn lại nhấn đao Lang Lệ về trong vỏ, một tiếng kéo tước chói tai, lưỡi của đao Tú Xuân đao bị nứt ra, chủ nhân của nó cũng bị đạp trở về, ngã vào vũng nước mưa. Bốn phía đột nhiên vô số bóng người nhảy ra. Tiêu Trì Dã vỗ một chưởng lên lưng ngựa, cả người nhảy khỏi yên ngựa, đao Lang Lệ lại ra khỏi vỏ. Lần này ánh đao quét ngang, cắt rách da thịt một vòng. Máu bắn lên mặt, chảy xuống cằm Tiêu Trì Dã theo tiếng người ngã xuống. Tiêu Trì Dã trở về lưng ngựa, nhưng không ngồi hẳn, mà là tư thế ngồi xổm hơi thu đao. Tiếng hít thở, tiếng mưa táp. Trong màn đêm đen như che mắt người này, hắn đã dùng lỗ tai tới cực hạn rồi. Cẩm y vệ vừa mới trúng đao bị thương không lên tiếng, bước chân nhỏ dồn dập bao quanh không xa Tiêu Trì Dã lắm, lấy hắn làm trung tâm, tạo thành vòng vây không thể phá vỡ. Lúc này ai nóng ruột, sẽ để lộ sơ hở. Tiêu Trì Dã trầm mặc chờ đợi, vào lúc này Kiều Thiên Nhai trong bóng tối chính thức hiểu được hàm nghĩa của con sói cô độc. Hắn không vội không nóng nảy như vậy, dường như càng lâm vào hiểm cảnh, càng có thể bình tĩnh khó lường. Cây đao kia chính là răng nanh tối nay hắn để lộ ra. Kiều Thiên Nhai hiếm khi cảm nhận được nôn nóng, loại nôn nóng này bắt nguồn từ mệnh lệnh không thể giết Tiêu Trì Dã. Sói hổ thế này, giam giữ hắn, cản trở hắn, còn khó hơn là giết chết hắn. Bởi vì cơ hội đến gần người này thường chỉ có một lần, bắt hắn không nổi, thì sẽ bị hắn giết chết. Kiều Thiên Nhai nhắm chặt mắt, lúc mở ra lần nữa đã chỉ còn lại sự tàn nhẫn. Tiêu Trì Dã trở đao đón đỡ, quay người đá vào eo Kiều Thiên Nhai. Ba phía còn lại cùng hạ lưỡi đao xuống. Một tay hắn cản đao, nghiêng về bên trái nơi bị nhìn thấu âm mưu, lưỡi đao chém thẳng tới mặt. Một khuỷu tay Tiêu Trì Dã húc bên đao, mũi đao kia hơi lệch, cùng khuỷu tay hắn nện vào mặt đối phương, làm người lăn ra đất. Hắn rút đao Tú Xuân, đi ra một bước, sau một khắc chỉ thấy bóng dáng hắn chợt lóe, người đã lao tới, tay bổ vào phần lưng Tiêu Trì Dã. Kiều Thiên Nhai liền lập tức tiến tới. Mưa rào như trút, không có tiếng gào, chỉ nghe tiếng đao. Mặt mày Tiêu Trì Dã bị nước mưa xối rửa càng trông hung hãn, trong trùng vây không ngừng này hắn vẫn giữ sự mẫn tuệ đặc biệt, từng lần từng lần đẩy lùi tiến công do Kiều Thiên Nhai dẫn dắt, ở trong bóng tối như giẫm đuôi cọp như đi trên băng. Thế tiến công của Kiều Thiên Nhai càng ép càng chặt, bọn họ quả thực giỏi bao vây lâu dài. Con sói đơn độc đáng sợ ư? Chỉ cần vây quanh hắn, từng chút một tiêu hao nhẫn nại và bình tĩnh của hắn, không ngừng tiến công làm cho hắn uể oải, hắn nhất định sẽ lộ sơ hở! Mũi đao dồn dập từ từ ép khiến Tiêu Trì Dã không cách nào thở dốc, mưa lớn che đi một vài chi tiết nhỏ, ví như trong bóng tối có một cây nỏ đã được rút ra. Tiêu Trì Dã càng chiến càng hung. Máu dưới đao kia chảy dài không ngừng, nhưng Kiều Thiên Nhai lại đột nhiên phất tay mang đám bóng đen tản ra, lại lần nữa nhốt Tiêu Trì Dã vào cảnh yên tĩnh không tiếng người, làm loạn ý định chiến đấu mới dâng lên của hắn. Nước mưa trượt qua mu bàn tay, Tiêu Trì Dã lại không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa. Mưa rào xối hắn ướt sũng, Lãng Đào Tuyết Khâm hơi bồn chồn đạp móng. “Két két.” Âm thanh kéo nỏ nhỏ bé, Tiêu Trì Dã lại như nghe được tiếng vang đinh tai nhức óc. Hắn đột ngột thúc ngựa, Lãng Đào Tuyết Khâm phi ra ngoài, hắn lại lăn thân dưới ngựa. Trong chớp mắt, mũi tên ngắn “vút vút vút” liên tục thành hàng bay sát cùng nước bùn sau lưng hắn. Tiêu Trì Dã vuốt sạch nước mưa trên mặt, chỉ nghe bốn phương tám hướng đều là “két két”. Hắn lập tức bật người dậy chạy như bay. Tiếng bước chân làm người ta nóng nảy đó vẫn như hình với bóng! Cánh tay Tiêu Trì Dã đột nhiên bị mũi tên sượt qua, lúc máu toé ra có một trận tê ngứa. Thuốc tê! Bọn họ thật sự coi hắn là thú dữ để vây bắt! Phía trước địa thế trũng, Tiêu Trì Dã dùng hết sức bật lên, trực tiếp phi qua từ con kênh. Người vừa đáp đất, chếch bên đột nhiên có trận gió lạnh vút tới. Tiêu Trì Dã thuận thế lăn về phía trước, đao cũng chém qua chỗ hắn vừa mới đáp. Sát thủ còn chưa kịp rút đao về, cổ họng đã thít chặt, bị Tiêu Trì Dã nhấn vào trong nước bùn, kiên quyết bẻ gãy yết hầu. Mũi tên đóng lung tung trên thân cây khô bên cạnh, Tiêu Trì Dã còn chưa đứng dậy, sau lưng bỗng trúng phải một cước. Hắn không đề phòng sau lưng có người nên lăn mình vào bụi cỏ. Nhưng chỉ trong sơ sẩy ngắn ngủi này, hắn đã chống đất ổn định thân hình. Chờ Tiêu Trì Dã thấy rõ người phía trước, hắn liếm vết máu giữa kẽ răng, giống như gọi tình nhân: “Lan Chu à.” Thẩm Trạch Xuyên cũng một tay chống đất, giữa năm ngón kẹp lưỡi dao mỏng, ở trong mưa theo dõi hắn, nhào thẳng tới. Bàn tay Tiêu Trì Dã sát bên chuôi đao, không ngờ Thẩm Trạch Xuyên đã đến ngay trước mặt, một tay y đập đao Lang Lệ trở về, một tay nắm chặt vạt áo Tiêu Trì Dã, tiếp theo lật ngã hắn ra đất. Bùn lầy bắn tóe, cánh tay Tiêu Trì Dã quắc sau gáy Thẩm Trạch Xuyên, đao Lang Lệ lật qua bổ về phía Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên bỗng chốc đè ép, cùng Tiêu Trì Dã quay lại mặt đối mặt, trong nháy mắt hai người đối diện, cánh tay y húc lệch đao Lang Lệ. Máu từ lưỡi đao bắn lên mặt y, dọc theo cằm y hòa vào màn mưa, nhỏ tới mi tâm Tiêu Trì Dã. Cẩm y vệ phía sau ép sát từng bước, Thẩm Trạch Xuyên muốn nhấc thân dậy, Tiêu Trì Dã lại trượt bàn tay lên, nhấn giữ y, khiến y và mình gần như nghe được tiếng thở của nhau. Tiêu Trì Dã hơi thở dốc, hỏi: “Muốn cùng người ta chết chung chỗ thế cơ.” Thẩm Trạch Xuyên lại cúi đầu nói: “Trúng tên rồi, sói cũng chạy hết nổi. Động tác chậm đi nhiều như thế, không ổn rồi chứ gì?” Đầu ngón tay Tiêu Trì Dã giống như trêu chọc vuốt ve sau gáy Thẩm Trạch Xuyên. Ngón tay cái dùng lực trượt trên hầu kết của y. “Bẻ gãy một cái cổ thế này, vẫn được chán.” Trong bụi cỏ rì rào có bóng người chui ra, Thẩm Trạch Xuyên cũng không thèm nhìn, giơ tay quăng lưỡi dao, đối phương lập tức ngã xuống đất. Sát ý trong mắt y chưa lui, lại ngăn cái tay đang sờ linh tinh của Tiêu Trì Dã, kéo hắn trượt xuống sườn dốc. Kiều Thiên Nhai đến muộn mất một lúc, khi đến chỉ thấy hai khối thi thể. Hắn hơi lật nhìn một chút, lượm lưỡi dao chỗ cổ họng người chết, híp mắt nói: “Đây không giống như đồ của Tiêu nhị… Sao những sát thủ này vào được? Tiêu nhị là xích chó buộc Ly Bắc, tuyệt đối không thể chết được, mẹ kiếp đây không phải người cùng mục đích hả.”