Thương tiến tửu

Chương 144 : nguyệt quế

Tiêu Trì Dã cố gắng chạy về đây nhanh hết mức, nghỉ ngơi một đêm, sau đêm nay đến giờ tý là phải lên ngựa quay lại rồi. Cuộc sống hiện giờ của hắn được sắp xếp kín kẽ, hai ngày này là dốc hết tâm tư dành ra, để không làm lỡ vận chuyển quân nhu nơi giao chiến nên đã phi không ngừng nghỉ tám, chín ngày, chỉ vì muốn gặp Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng ai ngờ sẽ tức giận thế chứ? Tiêu Trì Dã đỡ trụ Mãnh, buộc lại dây xích chân đã tháo ra cho Mãnh, chọc Mãnh đập cánh cáu kỉnh. Tiêu Trì Dã cũng cáu kỉnh, hắn phiền, hắn còn càng nghĩ càng tức giận. Kỷ Cương mang theo lồng chim sắt tản bộ trở về, nhìn thấy Tiêu Trì Dã thì nhất thời ngạc nhiên một phen, do dự một lúc xong vẫn đi vào. Tiêu Trì Dã hành lễ với sư phụ. Hắn cao thế này, đứng ngay bên khiến Kỷ Cương phải ngửa đầu nhìn hắn. “Chiến sự phía bắc căng thẳng, ” Kỷ Cương chuyển lồng chim qua, nói, “chắc sư phụ ngươi đánh rất vất vả.” Tiêu Trì Dã treo lồng chim lên, nói: “Đúng là vất vả. Sư phụ nhớ đến người, thi thoảng cũng có nhắc tới.” Kỷ Cương chắp tay sau lưng nói: “Ta không đánh giặc, không giúp được gì cả. Ngươi vội về như vậy, là có chuyện quan trọng muốn xử lý sao?” Tiêu Trì Dã nghĩ thầm còn chưa xử lý đây, ngoài miệng thì đáp: “Chỗ trống bãi săn Bắc Nguyên giao cho ta rồi, Cấm quân dự định trú tại nơi đó, ta về hỏi Lan Chu về tiến trình một chút, chờ đến thời điểm phù hợp sẽ xếp người qua đây.” Kỷ Cương biết những việc này đều là thứ bọn họ cần bàn bạc cụ thể, ông gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Tiêu Trì Dã hiếm khi gặp Kỷ Cương, nhân dịp này liền nói: “Trên đường đi Trà Châu có phải Lan Chu bị bệnh hay không? Sư phụ, y kén chọn, lúc ở nhà có người quan tâm để ý, mỗi món còn lựa ăn một chút, bị bệnh cũng chịu uống thuốc. Vừa ra ngoài làm việc, xung quanh đều nghe lời y, không ai theo dõi y nữa, y liền dám bỏ bê.” Kỷ Cương vừa nghe việc này liền nhớ ra, nói: “Hôm qua ta còn muốn bảo nó đây!” “Y đánh lạc hướng người rồi, ” Cuối cùng Tiêu Trì Dã không làm khó Mãnh nữa, hắn nhấc cánh tay thả Mãnh đi, “y chột dạ, y bảo đảm không dám nói cho người biết.” Kỷ Cương gật đầu xong lại cảm thấy không đúng, hỏi: “Chột dạ cái gì, Xuyên nhi mà có chuyện gạt ta sao?” “Đúng vậy, ” Tiêu Trì Dã hơi nhíu giữa chân mày, nói, “tay trái của y bị rạch một vết lớn như vậy, đường về lại dài, trên đường không được thay thuốc chuyên cần. Đêm qua lúc ta xem, lòng bàn tay cũng bị mồ hôi ướt ngấm hỏng rồi.” Kỷ Cương biến sắc, vội vã hỏi: “Nó ở đâu rồi?” “Ngủ rồi, ” Tiêu Trì Dã ngưng chốc lát, nói tiếp, “đêm qua ngủ muộn, cũng mệt mỏi vô cùng, sáng nay dậy liền uể oải. Sau này vẫn phải cần sư phụ quan sát, tránh để y không xem thân thể mình là chuyện gì lớn lao. Ta ở Ly Bắc rất xa, nhiều chuyện cũng chỉ có thể theo như trong thư y viết, nếu như y muốn giấu ta, ta liền chẳng biết chuyện gì cả.” Kỷ Cương đứng thẳng người, nói: “Ta phải theo dõi nó thay thuốc.” Nghĩ lại liền than thở, “Ngày trước trong chùa không nuôi dưỡng nổi, mời đại phu cũng chẳng có tác dụng, không nhìn ra được nguyên cớ. Thân thể của nó không thể so với người khác được, thời gian càng lâu, càng phải lo lắng chăm sóc. Ngươi cũng biết đấy, lúc nó vào đô đầu tiên là chịu cực hình của chiếu ngục, rồi bị đánh đình trượng, lại thêm một cước kia của ngươi… cái chân kia đạp quá ác độc! Nếu không có nhóm người quen cũ ở Cẩm y vệ âm thầm giúp đỡ, Xuyên nhi đã sớm không xong rồi. Khi đó nó suy nhược vô cùng, lại để che giấu tai mắt người mà uống thuốc, bây giờ ta ngày đêm lo lắng, chính vì sợ.” Tiêu Trì Dã trầm mặc một lúc, bỗng nhiên vén bào quỳ xuống. Hắn nghiêm túc chỉnh tề chống tay xuống đất, dập đầu với Kỷ Cương. Kỷ Cương nhất thời kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?” Tiêu Trì Dã giữ nguyên tư thế, mặt hướng xuống đất nói: “Sáu năm trước ngựa ta qua Trung Bác, hận Thẩm Vệ nhất, khinh thường lão bỏ thành mà chạy, lại nghi kỵ thái hậu nâng đỡ tay sai, cho nên đã đạp Lan Chu một cước ở Khuất Đô. Sư phụ nói không sai, lúc đó ta đạp tàn nhẫn, là bởi muốn đòi mạng y.” Kỷ Cương nhất thời ngưng nghẹn, lại sợ Thẩm Trạch Xuyên trong phòng nghe thấy, liền quay đầu đi chỗ khác, nặng nề than một tiếng. Tiêu Trì Dã trầm lặng giây lát, nói tiếp: “Lan Chu bây giờ thân thể ôm bệnh, đây là lỗi của ta. Đại phu Trung Bác không chữa được, ta đã mời Nhất Đăng đại sư rồi, đợi đến sau thu năm nay chiến sự hòa hoãn, sư phụ ta cũng phải đến bắt mạch. Dù cho Lan Chu hết sức khó nuôi, ta cũng phải nuôi. Nhưng bây giờ ta ở Ly Bắc xa xôi, hành binh đưa lương thực không thể trì hoãn, không được gặp y liền không an tâm. Chuyện như Trà Châu lần này, nhiều thì không được, ta tại Trung Bác vừa không có thân quyến cũng không có bạn tốt, chỉ mỗi sư phụ có thể giao gửi. Sư phụ, Lan Chu chẳng mấy chốc đã đột nhiên gặp nạn, thích giấu diếm tâm sự, có thương tích có đau đớn cũng không nói, nhưng y xem người như phụ thân, chỉ cần người ở bên cạnh y, y sẽ phải bận tâm một chút. Ta không có thỉnh cầu nào khác, chỉ cầu người hãy mắng y vài lần, cho y biết sai biết đau —— nếu lần sau y tiếp tục làm chuyện như vậy, người cứ quất Tiêu Sách An ta!” Kỷ Cương kinh ngạc ngây tại chỗ, cảm thấy lời này không bình thường, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói được không bình thường ở đâu. Ông nhìn về phía cửa sổ, trong rèm trúc có tiếng chén trà khẽ vỡ, cứ như vậy một hồi, cũng không còn động tĩnh gì nữa. * * * Ếch xanh trong bể nước đã bị tóm hết, qua bữa cơm tối, trong viện rất yên tĩnh. Tiêu Trì Dã ăn xong liền đi tắm. Lãng Đào Tuyết Khâm và Mãnh đều đã được cho ăn no. Thẩm Trạch Xuyên đứng dưới hiên vuốt hoa nguyệt quế mới trồng, trong đình viện không có bóng ai khác. Giữa buổi chiều tà, trên bàn nhỏ dưới hiên sắp chút trà và điểm tâm. Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống, ngắm ánh tịch dương xa xa đến xuất thần. Tiêu Trì Dã ướt nước đi ra, lúc lau khô tóc đứng ở sau lưng Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên đang nắm hoa nguyệt quế, y quay đầu lại. Tiêu Trì Dã cúi đầu hôn Thẩm Trạch Xuyên. Ánh tà dương màu vỏ quýt, đất trời an tĩnh, đến cơn gió cũng thật thức thời, lưu giữ lại một góc đình viện này cho riêng hai người họ. Thẩm Trạch Xuyên bỗng xoay người lại, nhào vào Tiêu Trì Dã đẩy tới bên trong. Tiêu Trì Dã hơi dựa vào khung cửa, ôm người thật chặt, đặt chóp mũi lên má Thẩm Trạch Xuyên, nói dữ: “Ngươi đè lên vết thương của ta rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nhét hoa nguyệt quế đã nát vào túi Tiêu Trì Dã, nói: “Ta sờ chút xem nào.” Tiêu Trì Dã không cho xem, bắt lấy đôi cổ tay Thẩm Trạch Xuyên, kéo về phía mình. Thân thể hắn cường tráng, tiếp nhận Thẩm Trạch Xuyên chẳng chút nào vất vả, vẻn vẹn chỉ cần chống chân, đến cả ngồi cũng là bộ dáng phóng túng bất kham. Hai người dựa vào nhau, từ hoàng hôn cho đến trời tối. Kỳ thực nửa tháng này Tiêu Trì Dã không thoải mái. Sa Tam doanh được Cấm quân đánh gọn đã giao cho Quách Vi Lễ rồi. Lúc Quách Vi Lễ đến tiếp nhận có chạm mặt Cốt Tân, hai bên đều không vừa mắt nhau, binh sĩ bên dưới cũng nổi lên xung đột. Tiêu Trì Dã nuốt cơn giận này, ở lại Biên Bác doanh thay thế vị trí của Ô Tử Dư, nhưng vận chuyển vật tư còn khó hơn trong tưởng tượng. Hắn bị chủ tướng các đại doanh nơi giao chiến sai tới chỉ lui, lùi tới đại cảnh còn phải trình báo từ việc lớn tới việc nhỏ cho Tiêu Kí Minh, ra khỏi lều quân thì cần giao thiệp cùng thương nhân Lạc Hà quan đến Hòe Châu, thường phải uống rượu cả đêm, trời chưa sáng đã lên ngựa chạy tới trại khác rồi. Mà những việc này, dù một chuyện hắn cũng không định nói cho Thẩm Trạch Xuyên. Tiêu Trì Dã nhớ lại trường điệu của núi Hồng Nhạn, hắn không biết hát, chỉ có thể ngâm nga như chơi đùa. Thẩm Trạch Xuyên gối lên người hắn, siết vạt áo hắn, nhắm mắt ngủ thiếp đi trong mùi hương thanh dịu. Tiêu Trì Dã vòng tay qua Thẩm Trạch Xuyên, lúc hát khẽ trời đã không còn sớm nữa, vậy nên hắn bế người dậy, mang về phòng. Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên chưa buông, Tiêu Trì Dã cúi người thổi thổi khí vào lòng bàn tay y, ngồi xuống nhìn chốc lát, nói: “Ta còn giận lắm đấy.” Thẩm Trạch Xuyên hơi hé mắt ra, chọc vào má Tiêu Trì Dã, thấp giọng nói: “Đừng giận nữa.” “Ngươi thừa cơ gạt ta, ngươi là cái người…” Tiêu Trì Dã nhất thời nghẹn lời, “Nhị công tử dễ bị lừa thế à? Bắt nạt thiếu công tử ngây thơ ngươi được đó.” Thẩm Trạch Xuyên hơi trở mình lại nằm nhoài thân, đầu đối đầu cùng Tiêu Trì Dã. Con mẹ nó, ánh mắt này. Tiêu Trì Dã chỉ có thể nuốt giận vào bụng, nhéo má Thẩm Trạch Xuyên, khàn tiếng nói: “Ngươi lại ra sức làm nũng với ta, vô dụng, Thẩm Lan Chu. Lần tới ngươi còn đâm mình một đao, ta liền trực tiếp không còn ở Ly Bắc. Không còn ta nữa đâu, ngươi đã nhớ kỹ chưa?” Thẩm Trạch Xuyên ngoan ngoãn gật đầu. Tiêu Trì Dã ghé sát lại, đụng trán vào đầu Thẩm Trạch Xuyên một cái, nói: “Ta phải đi rồi.” Thẩm Trạch Xuyên không buông tay, y hỏi: “Lần sau khi nào mới về?” Tiêu Trì Dã không đáp được, ngón tay hắn xoa má Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Nhanh thôi, nhiều việc phải làm lắm, vào thu là thư thả rồi.” Giờ tý đã đến, Thẩm Trạch Xuyên buông ngón tay ra, nhìn Tiêu Trì Dã chăm chú. Tiêu Trì Dã chưa từng cảm thấy đứng lên khó như vậy, hắn cấp tốc buộc giáp tay lên, thả màn giường, cuối cùng rũ tay phết xuống chóp mũi Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngủ ngon, Lan Chu.” Lãng Đào Tuyết Khâm dựa màn đêm ra khỏi thành, Mãnh theo Tiêu Trì Dã bay lượn về hướng bắc. Thần Dương đã sớm đón ở giữa đường, Tiêu Trì Dã đến Biên Bác doanh cần ngủ mấy canh giờ, ngay sau đó đến nơi giao chiến phía bắc. Cùng lúc Tiêu Trì Dã rời khỏi Tì Châu, một con lừa đã tiến vào cảnh nội Trung Bác. Con lừa này đang chở một người, người này nằm sấp thân, không nhìn ra sống chết. Vài tiếng mèo kêu đói bụng truyền ra từ ống tay áo, người này khó nhọc mở mắt, nhìn thấy con đường đen đặc phía trước, lại nhắm mắt lại.