Thượng Tiên Ngươi Thật Hư
Chương 99 : Ma biến
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Hoặc Quân quay đầu, một ma nhân sắc mặt trắng bệch, hoang mang chạy vào bẩm báo “Ma quân, mưa to ở Ma giới khẩu, nước đã tràn vào trong”
Trời mưa? Đúng rồi! Nghe được tin tức này, A Sơ trong lòng trở nên vui vẻ. Yêu ma pháp thuật cao tới đâu, hoàn cảnh ác liệt cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định với bọn họ, để cho mưa to tràn vào Ma giới khẩu cũng là một cách tốt.
Ma giới không có mưa, Hoặc Quân nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa đã đến trước cửa, chỉ chốc lát nữa sẽ tiến vào. Ma nhân chạy tới chạy lui, cả người ướt đẫm, hai chân ngâm trong nước đến mức trắng bệch sưng phù, vì thân thể không thoải mái, có không ít ma nhân bắt đầu nóng nảy
“Ma quân hay chúng ta trực tiếp đánh giết xông ra ngoài đi” một ma nhân nói
“Thiên giới ti bỉ, cố ý dâng nước để ép chúng ta rời khỏi Ma giới, không biết bên ngoài có bao nhiêu thiên la địa võng đang chờ chúng ta ah. Cứ ở lại Ma giới, có gì khác thường, lập tức bẩm báo”. Không ngờ Thiên giới lại ra chiêu này, Hoặc Quân có chút phát sầu lại muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng toàn thân ướt át khiến các ma nhân nôn nóng khó chịu, nhiều người bắt đầu dùng pháp thuật hong khô thân thể, cũng không có ít người muốn tìm cách ngăn mưa. Nhưng mưa ở Ma giới khẩu vẫn không ngừng, nước tràn vào càng lúc càng nhanh, chốc lát sau đã chảy đến dưới chân Hoặc Quân, dần dần thấm ướt cả giày của hắn.
Lát sau lại có một ma nhân vào bẩm báo “Ma quân, trong mưa có tiêu ma phấn, rất nhiều ma nhân có tình trạng trúng độc”
“Cái gì!” Hoặc Quân giận dữ, không để ý tới thiên la địa võng gì nữa, nghiến răng nói “tập trung quân đội, giết kẻ gây mưa” nói xong, hắn che ngực, lăng lăng nhìn màn mưa. Tiêu ma phấn.
Ma quân rất nhanh đã tấn công về phía giới khẩu, Hoặc Quân nôn nóng bất an đi qua đi lại, nước dưới chân ngày càng cao, hắn nhìn mặt nước mà ảo não, vung một quyền đánh vỡ cái bàn.
A Sơ nằm trên giường đá không dính một giọt nước mưa, chỉ lo lắng cho Mộ Khanh ở trong lồng sắt. Lúc này hắn ngồi dựa vào thành lồng, quần áo tùy ý phủ lên người ngấm nước, sắc mặt trắng bệch. Nhìn thấy Hoặc Quân vừa nôn nóng tức giận vừa nghi hoặc khó hiểu, cười nhạo nói “hừ, hừ, chắc ngươi còn chưa biết phải không? Vũ thần đi đến đâu, mưa đến đó. Cảm xúc của hắn càng kịch liệt, mưa càng lớn. Ngươi sai người ra ngoài đánh nhau với hắn chẳng phải thúc đẩy nước tràn vào Ma giới nhanh hơn sao?”
Như đáp lại lời Mộ Khanh, mưa rơi càng lúc càng to, xâm nhập vào trong Ma giới. A Sơ mừng như điên, Vũ thần đã vào được.
Hoặc Quân đi tới bên cửa bị một đạo phủ quang đánh trở lại. Thương Thuật cầm thần phủ đứng trong mưa, phía sau Vũ thần vừa tới. Vũ thần nhẹ xoay chuyển thần ô, những giọt nước mưa lập tức hóa thành những cây băng châm, thẳng tiến tấn công Hoặc Quân.
Thừa dịp lúc bọn họ giao thủ, Thương Thuật lập tức vào phòng, trước tiên nhìn thấy A Sơ và Cửu Cẩm, vung búa chặt đứt thiết liên trên người A Sơ.
Cởi bỏ trói buộc, A Sơ vội vàng nói “Thương Thuật, mau mở bên này đi, trước tiên đưa Cửu Cẩm ra ngoài đã”
Thương Thuật gật đầu,vung búa lên, thiết liên trên người Cửu Cẩm bị chặt đứng, hắn ôm lấy nàng. Hai đạo hàn quang đột nhiên đánh tới, Thương Thuật buộc lòng phải né tránh, người trong lòng liền bị đoạt lấy. Hoặc Quân ôm Cửu Cẩm, ánh mắt thâm thúy. Thương Thuật vung bua lên,Hoặc Quân tránh đông tránh tây. Vũ thần lo lắng gây thươn tích cho Mộ Khanh và A Sơ nên chỉ đứng bên ngoài giúp Thương Thuật, tuy nhiên vẫn không đánh trúng Hoặc Quân. Hai mắt Hoặc Quân đột nhiên sáng lên, hắn né tránh một cái, hai tay giơ cao, thân thể nhào về phía dòng dung nham đang nóng chảy.
“Cửu Cẩm!” A Sơ kinh hô, cũng nghe được tiếng hít thở của Mộ Khanh. Nếu tiên thân của Cửu Cẩm bị hủy ở Ma giới như vậy nàng cũng đừng mong rời khỏi đây. Nghĩ tới đây, nàng lập tức nhào tới, ngón tay vừa chạm vào da thịt mềm mại thì ngực đã bị trúng một chưởng. Bị trúng một kích của Hoặc Quân, A Sơ vô lực đành trơ mắt nhìn thân thể của Cửu Cẩm rơi vào dòng nham thạch nóng chảy.
“Ma quân, Nhị Lang Thần đang xông vào’ ma nhân vừa dứt lời, một đạo lệ quang hiện lên, thân thể nháy mắt bị đạo quang này hòa tan, ngay cả vết máu cũng không có mộ giọt. Đảo mắt nhìn đã thấy một đạo thanh quang bay ra ngoài, Nhị Lang Thần đã cứu được Mộ Khanh ra ngoài.
Nhị Lang Thần quan tâm hỏi “Mộ Thượng Tiên, ngươi có khỏe không?”
Sắc mặt trắng bệch, Mộ Khanh gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi A Sơ. Thương Thuật đi tới cạnh A Sơ, kiểm tra vết thương trên người nàng, thấy Hoặc Quân đang đối diện với người ngoài cửa liền tính mang người rời đi, nào ngờ vừa bước được một bước, Hoặc Quân không quay đầu lại đã phát ra một đoàn hắc khí, đánh mạnh vào ngực Thương Thuật, khiến hắn phun ra máu đen, ngất đi.
A Sơ nằm trên mặt đất, vừa rồi trúng một chưởng khiến toàn thân như tan rã nhưng nhìn thấy Mộ Khanh và Nhị Lang Thần đứng ngoài cửa, sắc mặt liền an tâm.
Lý Thiên Vương vừa tới liền niệm pháp chú, Linh Lung bảo tháp không biết từ chỗ nào quay về trên tay hắn. Tứ Đại Thiên Vương tay cầm pháp vật dàn trận. Ánh mắt như chim ưng nhìn ra ngoài cửa, Hoặc Quân khẽ cười nói “phô trương thật lớn, khiến cho người ta thụ sủng nhược kinh nha”
Lý Thiên Vương quát lớn “Hoặc Quân, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đầu hàng đi, nếu không hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi”
Hai tròng mắt ngăm đen của Hoặc Quân đột nhiên đỏ sậm, ma khí tràn ngập mãnh liệt quanh thân, làm cho người ta thở không nổi. Tứ Đại Thiên Vương cầm chắc pháp bảo, Hoặc Quân a một tiếng, ma khí ngưng tụ thành năm sáu đoàn bắn thẳng về phía bọn họ. Nhị Lang Thần xuất phương thiên họa kích, đồng tâm hiệp lực cùng Tứ Đại Thiên Vương đánh vỡ ma cầu, ma khí cường đại bắn ngược lại, Hoặc Quân tránh không kịp, bị thương đến thổ huyết.
Nhân cơ hội này, Lý Thiên Vương ám niệm pháp chú, Linh Lung bảo tháp bay lên không, chậm rãi phóng to ra, hút Hoặc Quân vào trong, nổi lên tam muội chân hỏa. Chỉ chốc lát sau, Hoặc Quân bắt đầu phản kích, thanh âm va chạm từ trong tháp truyền ra, càng lúc càng kịch liệt. Lý Thiên Vương đầu đầ mồ hôi, môi mấp máy rất nhanh, lửa trong tháp càng cháy mạnh, va chạm cũng càng lúc càng lớn. Bảo tháp đột nhiên lóe kim quang, lăn một vòng trở lại trên tay Lý Thiên Vương. Lý Thiên Vương lảo đảo, thở gấp.
Trên nền đá màu đen, Hoặc Quân một thân hắc y, làn da ửng đó, có mấy chỗ bị chảy máu, lảo đảo đứng lên, động một bước máu lại chảy nhiều hơn.
Mọi người âm thầm thở dài, Hoặc Quân bị trọng thương, trận đại chiến này sắp chấm dứt rồi.
Nhưng mà, trong mắt Hoặc Quân không có kinh sợ, diễm khí tràn ngập quanh thân, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Khanh cũng bị trọng thương “ngươi không cho ta sống, ta cũng sẽ không để ngươi được thoải mái”
Bất an dâng trào, Mộ Khanh há hốc mồm. Hoặc Quân chế trụ gáy của A Sơ, ngón tay vặn bung miệng nàng, áp môi của mình lên. Nhất thời, một luồn hắc khí từ trong cơ thể hắn chảy vào người A Sơ, bốn phía nổi lên gió xoáy màu đen cuồn cuộn, rồi lớn dần. Hắc khí càng tiến sâu vào trong người A Sơ, cuối cùng mặt nàng biến thành màu đen. Nhị Lang Thần ngăn Mộ Khanh đang liều mạng nhào về phía trước, giơ cao phương thiên họa kích đâm vào trong gió đen. Họa kích xoay tròn trong gió đen hai vòng, mặc kệ Nhị Lang Thần chỉ huy thế nào cũng không thể tới gần hai người bên trong, nháy mắt, hắc phong ngừng lại, phương thiên họa kích bị bắn ra.
Hoặc Quân đắc ý dào dạt nhìn thành quả của mình, chậm rãi vòng ra sau A Sơ.
A Sơ che ngực, hắc khí trên mặt đã xâm nhập vào trái tim, cơn đau tâm tê phế liệt từ trái tim truyền tới toàn thân, lực lượng cường đại lưu chuyển trong cơ thể, giống như tùy thời đều có thể phá tan cơ thể nàng.
“A!” A Sơ quát to một tiếng bay lên trời, hắc phong âm lãnh cũng theo động tác của nàng mà phát ra. Một thân mình kiên cố dán sau lưng nàng, cánh tay như sắt cố trụ thân thể nàng, nóng cháy trong ngực lúc này lại trở nên lạnh lẽo, thanh âm mị hoặc trầm thấp bên tai “nhớ kỹ, ngươi là ma, thay ta giết sạch bọn chúng”
Hai mắt trong suốt toát ra huyết quang, khuôn mặt trắng bệch như chết lộ ra vẻ sầu thảm. A Sơ cúi đầu, ánh mắt chằm chằm nhìn hai tay trước ngực, đưa tay nắm lấy. Móng tay màu đen mọc nhanh như cỏ sau cơn mưa mùa xuân, đâm sâu vào da thịt. Hoặc Quân bị đau nhưng không phản kháng, hai mắt thô bạo nhìn sắc mặt của Mộ Khanh, nhếch miệng cười lạnh.
Tâm trí của A Sơ hoàn toàn bị ma chướng khống chế, móng tay thật dài xuyên thấu vào cánh tay Hoặc Quân, đột nhiên nàng rút tay, huyết nhục mơ hồ cũng lập tức theo xương cánh tay xuất hiện. Hoặc Quân độ ma khí cho A Sơ, gần như đã mất hết pháp lực, lập tức ngã nhào bên vách đá, dưới chân là dòng nham thạch nóng chảy. Hắn cười nhu hòa, nhìn Mộ Khanh một cái, chớp mắt nham thạch phun lên đến mấy trượng, chỗ cũ đã không còn bóng người.
Thình lình xảy ra biến hóa, mọi người giật mình nhìn dòng nham thạch nóng chảy cho đến khi nó bình ổn lại, Ma chủ Hoặc Quân đã chết thật sao?
Nhưng toàn bộ sức mạnh của hắn đang ở trên người A Sơ.
Móng tay màu đen dính đầy máu, rơi đầy trên làn váy màu xanh, giống như không thể ngừng lại. A Sơ bay lên giữa không trung, hai mắt đỏ sậm vô thần, như lửa lại như máu. Nàng không động đậy, giống như một ngôi tượng phong phạm, tĩnh lặng tới múc ngay cả hô hấp cũng không tồn tại
Mùi hương gay mũi khiến người ta khó chịu. Thương Thuật tỉnh lại, ngực rất đau, ngẩng đầu nhìn thấy A Sơ nhập ma ở giữa không trung, vô cùng hoảng sợ. Mọi người thì thần sắc phức tạp, nhất là Mộ Khanh, sắc mặt đen như đít nồi, gắt gao nhìn chằm chằm người người giữa không trung…
Thương Thuật lúc này nghĩ ra được một kế, lặng lẽ vẫy tay, nháy mắt ra hiệu với người ngoài cửa, sau đó lấy ra một ngân châm. Mọi người nhất thời hiểu ý, Nhị Lang Thần cũng gật đầu rồi không dấu vết xích ra một khoảng.
Thần kinh mẫn cảm cảm nhận được sự thay đổi nhỏ này, mái tóc dài màu đen tung bay, A Sơ hai tay nắm chặt, ngón tay giao nhau tạo thành hai luồng khí, áp bức mọi người
Tứ Đại Thiên Vương lập tức ngăn cản, Nhị Lang Thần vung phương thiên họa kích, đánh tan dòng khí đen. A Sơ nhập ma vung song chưởng lên, dòng khí đen vừa tán đi ngưng kết lại lần nữa, từ trên cao ép xuống, A Sơ điểm mũi chân bay đi.
Chính là lúc phòng bị của nàng giảm bớt, Thương Thuật lập tức phóng ra năm cây định hồn châm.
“A!” Năm huyệt vị bị châm xâm nhập, năm dòng khí xông vào huyết mạch, giống như băng, chậm rãi ngưng kết. A Sơ thất thanh la lên, từ giữa không trung vô lực ngã xống, run rẩy trên mặt đất, tựa hồ như đang đấu tranh gì đó. Hai mắt đỏ sậm lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng còn toát ra đồng tử thanh nhu.
Truyện khác cùng thể loại
217 chương
41 chương
98 chương