Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 92 : Không bằng đồng sinh cộng tử

Nghiên cứu Lưu Vân thuật hai ngày, A Sơ vẫn không thấy có gì ảo diệu, lại không tiện hỏi người ngoài, đành phải mang sách đến thỉnh giáo Mộ Khanh.  Mộ Khanh đang ngồi trong sân, đắc ý dào dạt, câu đầu tiên hỏi “ngươi cảm thấy Yêu Hoa thế nào?” A Sơ đau đầu nói “Yêu Hoa trời sinh yêu hoặc, nhưng không phải là ly trà của ta.” Mộ Khanh tươi cười, lúc này mới nói “luyện chế cam lộ cần có tinh hoa, mà chế được tinh hoa thì trước tiên phải luyện Lưu Vân pháp thuật tầng thứ nhất” A Sơ lập tức gật đầu “cái này ta biết, mấu chốt là luyện tầng thứ nhất như thế nào? Bên trong có nhiều từ ta xem không hiểu” Hắn không nói tiếp, khép sách lại “ta giải sách cho ngươi, ngươi báo đáp ta thế nào?” sách để trên đùi, hai mắt lóe sáng nhìn nàng. Chẳng lẽ hắn nhanh như vậy đã muốn Cửu Cẩm lấy thân báo đáp? Nghĩ vậy, A Sơ vừa tức vừa thẹn, tay nắm vạt áo không nói tiếng nào. Người trước mặt bật cười “ngươi đừng nghĩ nhiều, yêu cầu của ta là ngươi có thể theo bồi bên ta nhiều hơn” Yêu cầu của Mộ Khanh không khó, dù sao thì nghe hắn giải thích Lưu Vân pháp thuật cũng phải ở bên cạnh hắn, A Sơ lập tức đáp ứng. Không ngờ A Sơ lại đáp ứng, Mộ Khanh rất kinh ngạc, thừa cơ đề nghị “hay là đêm nay chúng ta đến Tử Kinh nhai ngắm Thiên hà đi? Đang thời điểm Thái Thượng Lão Quân đổ xỉ than, từ nhân gian nhìn lên, bầu trời đẹp không sao tả xiết” Đến Tử Kinh nhai xem sao? Nàng và Mộ Khanh cũng từng đến đó, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thiên hà, mà lần đầu tiên của Mộ Khanh…chắc là cùng với Cửu Cẩm? A Sơ giận tái mặt, không đáp.  Thấy nàng do dự, Mộ Khanh đem Lưu Vân pháp thuật bỏ vào ống tay áo ‘dù sao cuốn sách này ngươi xem cũng không hiểu, chi bằng đưa ta đi” Cái này sao có thể được! Còn không biết Hoặc Quân khi nào thì mới bằng lòng để nàng ra ngoài, nếu nàng không luyện được cam lộ bàn đào, không biết sẽ bị trừng phạt thế nào, nàng không thể chết không rõ ràng ở trong trí nhớ được. A Sơ vội vàng đáp ứng, Mộ Khanh mới chậm rãi lấy cuốn sách ra, bắt đầu mở trang thứ nhất ra giảng giải. Gió thổ nhè nhẹ, mùi hoa tràn ngập, giống như ngày nàng trở lại Đông Lăng điện. Khi đó, Mộ Khanh và nàng cũng ngồi dưới cây đại thụ như thế này, nàng ngâm nga tâm pháp, sai một chữ liền bị đánh roi vào lòng bàn tay. Mộ Khanh đánh cũng không đau, cho nên nàng cũng không để trong lòng, cho đến một ngày Mộ Khanh giam nàng trong một căn phòng tối đen suốt ba ngày ba đêm. Sau khi đi ra, sai một chữ bị đánh một roi đổi thành sai một chữ phải vô phòng tối một ngày. Từ đó về sau nàng không dám chậm trễ, dụng tâm học chữ, cuối cùng học thuộc toàn bộ pháp thuật. Cái trán hơn đau, A Sơ lấy lại tinh thần, Mộ Khanh tay cầm roi “những gì ta nói vừa rồi có nhớ kỹ chưa?” A Sơ nhìn cây roi trong tay hắn, có chút chua xót. Mộ Khanh nói “từ giờ trở đi, tiên tử sai một từ sẽ đánh một cái vào lòng bàn tay” A Sơ xoa xoa cái trán, gật đầu, chăm chú nghe hắn giảng giải. Sắc trời dần tối, Mộ Khanh tuyên bố ngày mai tiếp tục, chỉnh sửa xiêm y chuẩn bị đến Tử Kinh nhai. Hắn còn tìm cho A Sơ một kiện áo choàng rất lớn, dài phết đất, A Sơ sợ làm dơ, Mộ Khanh đã ôm nàng cỡi mây mà đi.  Xuống tới thế gian, bầu trời trên cao trở nên sáng ngời dị thường, gió đêm thổi nhẹ, mang theo chút lo lắng. Mộ Khanh cởi bỏ dây lưng áo choàng và đội mũ lên đầu A Sơ “gió mặc dù nhẹ nhưng thổi nhiều cũng sẽ bị đau đầu, đội lên sẽ tốt hơn. Nếu cảm thấy lạnh thì siết chặt dây lưng lại” A Sơ đội mũ, cảm thấy thoải mái hơn nhiều nhưng cảnh đẹp như vậy, lại có mỹ nam ở bên, đáng tiếc lại không có rượu ngon món ngon, thật đáng tiếc. A Sơ ngồi trên tảng đá tiếc nuối “nếu có một bình rượu hoa đào thì tốt hơn” Mộ Khanh ngẩng đầu nhìn sao, hai má đỏ ửng “ngươi cũng biết ta không uống rượu, nếu uống vào, ngươi sẽ làm sao?’ A Sơ đùa giỡn “ta sẽ để ngươi ở lại Tử Kinh nhai, trở về một mình” Khi đi, hắn mặc thêm một kiện áo choàng, lúc này lại thấy nóng, liền cởi ra “nếu ta say, chỉ sợ ngươi có muốn chợ cũng không được.” Sau đó ý thức được mình lỡ lời, Mộ Khanh gục đầu xuống nói “không uống rượu đã say, đừng nghe ta nói hồ đồ” A Sơ xua tay cười cười, tỏ vẻ không quan trọng. Tử Kinh nhai không khác gì năm vạn năm sau, trên đầu là thiên hà sáng chói mắt, nhớ tới lúc đó Mộ Khanh kể chuyện xưa cho nàng nghe. A Sơ hỏi “ngươi có biết chuyện xưa của Tử Kin nhai không?” Mộ Khanh lắc đầu “Ta không biết, ngươi nói một chút.” A Sơ đem chuyện thiên thần và nữ tử kể lại cho hắn nghe, Mộ Khanh đưa mắt nhìn Kinh Tử nhai, thở dài thật sâu “nếu ta là thiên thần, nhất định sẽ vì nữ nhân mình yêu mà cố gắng sống sót. Cho dù chỉ còn một hơi, ta cũng muốn thấy mặt nàng lần cuối. Nếu ta không thể làm bạn cả đời với nàng, như vậy ta hi vọng nàng sẽ không vì vậy mà hiểu lầm cả đời, chờ đợi cả đời” A Sơ cười cười nói “Trên chiến trường sinh tử khó dò, Diêm Vương muốn bắt ngươi canh ba, ngươi không thể kéo dài tới canh năm, vậy phải làm sao?” Hắn không biết khi hắn đến Ma giới, nàng đã sợ hãi biết bao nhiêu, sợ không còn được gặp lại hắn, sợ tình yêu và oán hận không có chỗ ký thác, sợ Tư Mệnh tâm ngoan, không cho hắn được quay về… Mộ Khanh nhăn mi suy nghĩ “nếu vậy thì nên quý trọng thời gian ở cùng nhau” hắn quay sang nhìn nàng thật sâu “Cửu Cẩm, ta rất quý trọng” Lửa nóng trong mắt hắn làm ha má nàng phiếm hồng, A Sơ cúi đầu nhỏ giọng “ngươi quý trọng là chuyện của ngươi, nói với ta làm gì” Hắn cũng cúi đầu, tay đặt lên vai nàng “Cửu Cẩm, ta…” Phía sau vang lên thanh âm phá vỡ sự ái muội, A Sơ sợ tới mức té xuống tảng đá, Mộ Khanh dìu nàng dậy, quay đầu nhìn phía sau. Chỉ thấy một nam nữ áo trắng, túc mục uy nghiêm,bên dưới áo choàng thò ra cái đuôi hồ ly, chính là Yêu Hoa. Yêu Hoa phẫn nộ cắm cây quạt vào đai lưng, phẫn nộ quát to “Cửu Cẩm, mấy ngày trước ngươi còn biểu đạt tình cảm với ta, sao lúc này lại coi trọng hắn?” ngón tay chỉ vào Mộ Khanh, hai mắt hồ ly phát sánh xanh lè “nhất định là ngươi quyến rũ Cửu Cẩm, mới làm cho nàng thay lòng đổi dạ. Thật sự là vô liêm sỉ” Mộ Khanh chắn trước người A Sơ, hất mặt cảnh cáo “nàng không có thích ngươi, sau này đừng quấn quýt lấy nàng nữa” Yêu Hoa vung tay, một cây roi màu hồng xuất hiện, nghiến răng nói “gia.phu.dâm.phụ” dứt lới vung roi lên.  Mộ Khanh tiến lên, bắt lấy roi của hắn. Hai người nắm hai đầu roi, xoay tròn. Yêu Hoa vung tay trái lên, trong tay xuất hiện ba đạo ngân quang, Mộ Khanh nghiêng người tránh được, từng bước công kích, đánh một quyền trúng mũi của Yêu Hoa. Yêu Hoa xoa mũi, hai mắt đỏ lên, tay phải vung lên. Mộ Khanh phi thân thối lui, mu bàn tay xuất hiện một vết máu thật dài, khi đặt chân xuống không chú ý dậm trúng vỏ hạch đào, thân mình lảo đảo, té xuống nhai “Mộ Khanh!” A Sơ vội tiến lên giữ chặ hắn “ngươi mau dùng tiên pháp đi lên đi, ta duy trì không được lâu” Hắn lại không có động tác gì, đột nhiên hỏi “ngươi thích ta sao?” “Ta…” Thích không? Nên để Cửu Cẩm nói thích sao? Người dưới nhai hai mắt đột nhiên phát sáng, có thể sánh với ánh sao trên trời, tự tin cười “ngươi thích ta” “Đừng, đừng nói nữa, mau lên đây.” A Sơ khẽ cắn môi, ý muốn kéo hắn lên. Yêu Hoa ở bên cạnh cũng choáng váng, không ngờ một chiêu của mình đã khiến Mộ Khanh ngã xuống nhai, hắn tức giận nhưng cũng không muốn mạng của Mộ Khanh. Phục hồi tinh thần lại, hắn cũng chạy tới giúp A Sơ, Mộ Khanh nhìn thấy Yêu Hoa, ánh mắt chớp động, đưa tay túm lấy A Sơ, dùng sức kéo. “A!” Theo thét chói tai, hai thân thể cùng rơi xuống dưới Tử Kinh nhai. A Sơ sợ đến phát run, liên tục gọi mây nhưng không có tác dụng, chỉ đành ôm chặt người bên cạnh. Tốc độ rơi chậm dần, gió bên tai cũng ngừng, A Sơ run run mở mắt ra, phát hiện bao quanh hai người là những đóa hoa màu tím, hương hoa tử kinh phiêu đãng, mang theo vị trúc thản nhiên. Đưa tay chạm thử, đóa hoa mềm mại rơi vào lòng bàn tay, phát ra ánh sáng màu tím. Một bàn tay to ấm áp nắm lấy tay nàng, thanh âm hàm chứa ý cười của hắn ở bên tai “sinh ly tử biệt, không bằng đồng sinh cộng tử” Sinh ly tử biệt, không bằng đồng sinh cộng tử. Nhưng cuối cùng Cửu Cẩm vẫn rời khỏi, Mộ Khanh cũng không cùng đến hoàng tuyền. Hắn nói hắn luyến tiếc trí nhớ của kiếp này, cho nên một mình giữ lấy.Nếu nàng là Cửu Cẩm, hắn chờ nàng suốt năm vạn năm là để làm cho Cửu Cẩm sống lại sao? Nghĩ tới đây, Cửu Cẩm rùng mình, muốn thối lui. Bàn tay to của hắn căng thẳng, ôm lấy thắt lưng nàng, ánh mắt thâm thúy. Dưới chân là mặt đất, bên người là hoa Tử kinh còn chưa tản ra, đối diện ánh mắt của hắn, A Sơ có chút kích động, cúi đầu dùng sức đẩy hắn ra. Mộ Khanh dường như không cam lòng, do dự một lát rồi buông tay, hoa Tử kinh cũng tản đi. Ánh mắt của hắn sáng ngời, A Sơ cúi đầu nhìn mũi chân mình “thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về. Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi” Mộ Khanh giữ chặt nàng, thanh âm có chút thê lương “vừa rồi ta đến Thiên giới, dựa theo phân phó ta phải tẩy trừ phàn trần trên người, Ngươi mạo muội xâm nhập, nhìn ta không nói còn đem quần áo của ta bỏ vào trong nước, hại ta lỏa thân đợi nửa ngày, ngươi mới mang y bào khác đến cho ta. Tuy ta là nam tử nhưng cũng chú trọng sự trong sạch của bản thân. Ngươi dùng hai mắt của ngươi hủy sự trong sạch của ta, lúc trước ngươi cũng hứa hẹn sẽ bồi thường cho ta, còn hẹn cùng ta chèo thuyền câu cá”. Hắn thở dài một hơi, đưa tay nắm tay nàng “mấy chuyện này, ngươi xoay người liền coi như quên hết, nếu ta không nhắc tới, e là ngươi cũng sẽ không đến tìm ta. Nếu ta không liều chết bám lây, chúng ta cũng sẽ không gặp mặt. Ngươi cảm thấy ta kiêu ngạo tự mãn, nam nân bị nữ nhân nhìn thấy thân hình thì đã sao, đâu có nghiêm trọng như nữ nhân bị nam nhân nhìn thấy. Nhưng ta để ý, dựa vào cái này mà đi theo ngươi”. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên “Cửu Cẩm, ta muốn ngươi khẳng định một lần, ngươi cũng thích ta, đúng không?”