Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 80 : Vấn đề ngủ

“Yêu cầu gì?”nếu có thể thì cái gì cũng đáp ứng, nhưng nếu nàng đòi đi, kiên quyết sẽ không đồng ý. A Sơ nói “Thề với trời, nếu ngươi lại dùng vũ lực với ta, thì…thì chết không được tử tế. Phải dùng huyết thệ như vậy mới có hiệu lực” Thì ra là thế. Mộ Khanh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng thấy áy náy. Nếu không phải thực sự sợ hãi chuyện lần đó, nàng sẽ không yêu cầu hắn dùng huyết thệ. “Lần đó đánh ngươi là ta không đúng, lúc đó giận quá mất khôn, ta rất hận ngươi, rất giận ngươi nên đánh mất cả lý trí, là lỗi của ta”. Nói xong cắn ngón tay, vẽ lên bàn tay một phù đồ phức tạp, giơ ba ngón tay thề “Mộ Khanh ta thề với trời, nếu lại dùng vũ lực với A Sơ, trời tru đất diệt, chết không tử tế. Xin trời làm chứng” Dứt lời, lòng bàn tay lòe ra hồng quang, trong chốc lát đã biến mất, nhìn lại, huyết phù trong lòng bàn tay đã biến mất. Mộ Khanh xòe tay ra, nói cho A Sơ biết vết máu đã in sâu, lời thề bắt đầu có hiệu lực, nếu vi phạm sẽ bị trời tru đất diệt A Sơ nhìn bàn tay trắng nõn của hắn, trong lòng không hiểu sao có chút thương cảm, thậm chí còn thấy hối hận vì bắt Mộ Khanh thề. Kiềm chế tâm trạng, đưa ra yêu cầu “trước tiên ngươi cởi bỏ tiên lực cho ta đi, mấy ngày nay ngủ riêng” “Vì sao? có thể giải phong nhưng vì sao lại ngủ riêng, ngươi đã là thê tử của ta. Đây là hai yêu cầu nha” Mộ Khanh bất mãn la lên. “Vậy ngủ riêng” dù sao có hắn, nàng cũng không cần dùng tới tiên lực nhưng vẫn kiên trì với việc ngủ riêng “ta…ta chưa chuẩn bị tâm lý để làm vợ, ta còn có chút sợ hãi, khẩn trương. Ngươi…ngươi không thể ép ta” “Không được, ta phải nhìn ngươi.” Mộ Khanh kiên quyết lắc đầu. “Ngươi đặt một tiểu tháp ở bên cạnh rồi ngươi ngủ ở đó đi” A Sơ đưa ra giải pháp “Không được!”  “Một khi đã như vậy, ta trở về ngủ.” “Không được.” “Ta ngủ tiểu tháp, được chưa?’ A Sơ tay chống nạnh, kiên quyết lập trường thấy Mộ Khanh không lên tiếng, có chút căng thẳng “ngươi, sao ngươi không nói gì?” Chống cằm tự hỏi một lát, Mộ Khanh bỗng đưa tay chỉ vào tiểu cách gian ở phía sau điện “ta nhớ ở đằng sau có một tiểu tháp cũ, vốn dùng để đem ra ngoài nằm phơi nắng, ngươi có thể tạm thời ngủ ở đó” A Sơ trợn tròn mắt “chẳng lẽ ngươi sẽ không ngăn cản ta?” “Ta không thể ép ngươi” Được rồi! A Sơ vỗ đùi, chuyển tiểu tháp ra ngoài, lau chùi xong đem chăn đệm để lên “Tốt lắm sao?” người ở trên tháp lớn hỏi A Sơ tiến vào ổ chăn: “Tốt lắm.” Dứt lời. Ánh nến đã bị một làn gió thổi tắt, trong phòng rơi vào bóng đêm. Nửa đêm, A Sơ mơ màng tỉnh lại, cảm giác như trên tháp có thêm vật gì đó, đưa tay sờ thử thấy ấm ấm, co giãn, hình như là thân người. A Sơ đột nhiên tỉnh ngộ. Này… Có lầm hay không, có giường lớn ấm áp dễ chịu lại không ngủ, cứ thích chen lấn với nàng trên cái tháp nhỏ xíu này. Hai tay còn quấn quanh hông nàng, dựa sát vào lưng nàng, vì vậy cho nên nàng có thể cảm giác được nhịp tim trầm ổn và cơ bắp cường tráng, ấm áp của hắn. Sau khi tỉnh lại, A Sơ duỗi chân tay muốn đứng lên đi chỗ khác ngủ, nào ngờ mông nhỏ đột nhiên bị đánh một cái, thanh âm nam tử trầm thấp vang lên “lại nhúc nhích sẽ té đó” ‘Chật quá” A Sơ quyệt cái miệng nhỏ nhắn oán giận, tư thế nằm nghiêng thật khó chịu, bả vai bị đè nặng, không nhúc nhích thì thôi, vừa động một cái đã tê rần. A Sơ không để ý xoay người, lập tức té xuống may có Mộ Khanh ôm nàng quấn vào trong chăn, hai người hết buồn ngủ.  “Đã nói ngươi đừng nhúc nhích rồi, vừa rồi đã tính nhường chỗ cho ngươi xoay người” Mộ Khanh ôm nàng đứng dậy, bước đi “Ngươi không nằm chung thì đâu có việc gì, ta không qua bên kia, ta không ngủ cùng ngươi” nhận ra hắn đi về phía giường lớn, A Sơ ra sức giãy dụa, nghĩ tới ba ngày hắn nói sẽ giúp Lam Oanh trả thù việc nàng vặt lông ngực nàng ta, đột nhiên A Sơ thấy lạnh toàn thân. Hắn đặt nàng lên giường lớn, đắp chăn cẩn thận, còn hắn ngồi bên giường một lát rồi đi đến đem tiểu tháp kê sát vào giường lớn. Lẳng lặng nhìn thân hình nằm trên giường lớn, trong lòng như có một đóa hoa nhỏ nở rộ, sâu kín mà thơm ngát, điềm tĩnh lại thoải mái. Sáng sớm hôm sau, Mộ Khanh và Đại A Chiết đã ngồi trong viện, lúc A Sơ đến, bọn họ đang uống trà, bày ra vẻ mặt thối y như nhau. Mộ Khanh nhìn thấy nàng, mỉm cười đi tới. Đại A Chiết nhìn thấy nàng, muốn nói lại thôi. A Sơ đoán Đại A Chiết có gì đó muốn nói với nàng nhưng ngại Mộ Khanh nên không tiện mở miệng, chắc là lại muốn nàng rời đi, cũng không biết nàng đoán đúng không nhưng nhìn biểu tình của Đại A Chiết, nàng nghĩ chắc thế rồi. Không muốn để Đại A Chiết hiểu lầm, cũng không muốn Mộ Khanh hiểu lầm, A Sơ quyết định ngậm miệng không hỏi tới, để cho hai tên này nghẹn chết luôn. Đến thời gian ước định, Mộ Khanh thu hồi kết giới quanh Thiên cảnh, vừa mở ra đã thấy trên không xuất hiện một đám tường vân thật to, bên trên là Thái Thượng Lão Quân. Lão Quân nhìn thấy Đại A Chiết, hốc mắt phiếm hồng. Đại A Chiết quỳ xuống, cúi đầu “sư phụ” Lão Quân bước xuống nâng hắn dậy, vỗ lưng hắn trấn an “cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, ngươi bình an vô sự là tốt rồi, cùng ta về Thiên giới đi” Đại A Chiết nhìn cánh tay phải của mình, áy náy nói “Sư phụ, ta bị mất một tay, sợ là…không thể luyện đan cho ngươi” Lão Quân nhướng mày “lấy cớ, mất một tay liền không thể ăn cơm, uống nước sao? chỉ cần ngươi có lòng, khó khăn nào có thể quật ngã được ngươi?’ Đại A Chiết lộ vẻ quẫn bách, không nói thêm nữa. Thái Thượng Lão Quân coi như hắn đồng ý, đi đến cảm tạ Mộ Khanh “may mà còn có ngươi, nếu không ta cũng không biết đi đâu mà tìm hắn” Mộ Khanh cười một cái, nói “Có thể giúp lão quân tìm được đồ đệ, ta cũng cao hứng.” A Sơ nhìn hai người, trong lòng thầm nghĩ: mấy người này diễn thật giỏi. Một người biết rõ ai đã phong tỏa tin tức, một người biết ám toán hủy bỏ tiên thuật nhưng ngoài mặt lại làm như không có gì, đúng là giả mù sa mưa. Thái Thượng Lão Quân mỉm cười chuyển đề tài “lần này ta đến còn có một chuyện, đó là mời ngươi quay về Thiên giới, tiếp tục làm quân sư?” “Nga?” Mộ Khanh ra vẻ kinh ngạc, cũng không biết có thực sự kinh ngạc hay cố kiềm chế sự mừng rỡ trong lòng, sắc mặt thản nhiên, khiêm tốn nói “hai lần đại chiến, ta đều làm ảnh hưởng tới Thiên giới, thực không thể đảm nhiệm” Thái Thượng Lão Quân nghe vậy thở dài, cố gắng khuyên bảo “tiên thần trọng tình đúng là không phải chuyện tốt, trọng tình mới trọng thiên hạ. Hiện giớ Hoặc Quân bắt đầu triển khai tấn công, ngươi cũng biết chúng ta nhiều lần thảo luận, tuy có biện pháp nhưng cũng không tinh tế. Nhị Lang Chân Quân thường xuyên thở dài, dù ngày thường hay khắc khẩu với ngươi nhưng một khi xảy ra chuyện vẫn phối hợp ăn ý với ngươi, nay thiếu ngươi, ta thấy sĩ khí của hắn cũng yếu đi, cả ngày mặt cau mày có” A Sơ tiến lên nói với Mộ Khanh “thì ra trong lòng Nhị Lang Thần vẫn nhớ tới ngươi” Mộ Khanh trừng mắt liếc nàng một cái, A Sơ phẫn nộ lảng tránh. Mộ Khanh nói với Lão Quân “chuyện đại chiến, ta nguyện cống hiến sức lực. Lão Quân về Thiên giới trước đi, ngày khác ta sẽ hồi Đông Lăng điện” Lão quân nhìn quanh, tiếp tục nói “Thương Nhiên Thiên cảnh không có lấy một tiên tỳ, lạnh lẽo vắng vẻ, chẳng phải ủy khuất cho ngươi lắm sao, hay là ta xin Thiên đế cho một số người ở Đông Lăng điện đến đây?” Mộ Khanh “Ta đang lo việc này, nếu Lão Quân có thể hỗ trợ làm thỏa đáng thật sự là đa tạ. Ta thì không sao, chỉ sợ A Sơ mệt .” Cảm giác Mộ Khanh lời này rất thâm ý, A Sơ vội nói “ta cũng không sao” Mộ Khanh hiểu rõ: “Nga? Kia…” A Sơ nghĩ nghĩ lại nói “hay là cứ gọi vài người đi, một mình ta tưới hoa cũng rất nhàm chán” Mộ Khanh mím môi mỉm cười không nói lời nào, Thái Thượng Lão Quân sáng tỏ gật đầu, lôi kéo Đại A Chiết bước lên mây “ta cáo từ trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày nữa sẽ đưa tiên tỳ tới cho ngươi” Mộ Khanh hướng hắn chắp tay cáo biệt “Làm phiền.” Vân đoàn đã bay xa, Đại A Chiết vẫn ngoái đầu nhìn lại, cho đến khi biến mất trên tầng trời cao. A Sơ yên lặng vẫy tay, mong ước hắn sau khi về Thiên giới sẽ sống vui vẻ, luyện ra tiên đan thật tốt. Một bàn tay to ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ánh mắt ê ẩm nhìn nàng chằm chằm. A Sơ bĩu môi với hắn rồi chạy về Thương Nhiên điện. A Sơ ở trong điện hồi lâu cũng không thấy Mộ Khanh quay về, nghi hoặc ra ngoài tìm kiếm lại thấy hắn đang cầm bình tưới nước. A Sơ đi tới, thấy hắn rất nghiêm túc, vì thế học bộ dáng của Nguyễn Nguyễn mà lên lớp hắn “haiz, bên kia nhiều nước quá, lá cây củng phải tưới nếu không sẽ bị úa vàng. Còn bên kia nữa, cây cao tới đâu cũng phải tưới, mỗi một chiếc lá đều phải dính nước” Mộ Khanh cầm bình nhìn nàng, ánh mắt bỗng niên sang lên, A Sơ cảm thấy không ổn, xoay người tính chạy nhưng cánh tay hắn đã ôm lấy eo nàng, nhún người bay lên chạc cây trên cao. “Như thế nào lại lên cây !để ta xuống” A Sơ che mắt không dám nhìn bên dưới.Lúc trước nàng có leo cây một lần nhưng cây đó không cao lắm. Lúc trước hắn cũng đưa nàng lên chạc cây, khi đó hắn nói là hóng gió. Nhưng cây đại thụ này rất cao, gió thổi ào ào, lá cây rơi xào xạt, thật có tư vị…mất hồn đến lệ rơi đầy mặt. Mộ Khanh cầm bình tưới từng cái lá cây “một lá, hai lá, ba lá, bốn lá…hình như đếm lộn rồi. Một lá, hai lá, ba lá, bốn lá, năm lá…đây là lá thứ năm hay là thứ tư?” A Sơ che mặt hỏi “Ngươi học toán không giỏi sao?” Mộ Khanh vừa tưới nước vừa đáp “trước đây ta không thích học số học lắm, tuy không biết số học có ý nghĩa gì nhưng thoạt nhìn hình như rất lợi hại. Hoàn hảo, ta cũng miễn cường học xong” A Sơ bĩu môi “Vậy mà ngươi lại đếm lá cây không xong?” “Ta cũng không thường đếm lá cây lắm” A Sơ vẻ mặt đau khổ, ôm thân cây vẫn không nhúc nhích.