Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 134 : Động tình

A Sơ cởi ngoại bào dùng sức lắc lắc, cát chui ra từ tay áo và vạt áo khá nhiều, ngay cả áo trong cũng bị dính cát, nàng cũng không thể cởi quần mã giũ nên đành mặc ngoại bào lại. Sau đó đến đứng dưới bóng râm, xõa tóc, lắc lắc đầu cho cát rơi xuống. Không có gương nên tùy tiền vén tóc ra sau rồi đưa phủ lại áo choàng lên kiếm cho Mục Than ‘Cảm ơn” Mục Thanh nhận áo, mặt vẫn đen thui nhưng vừa nhìn thấy A Sơ thì không khỏi thất thần. A Sơ thấy ánh mắt của hắn, trong lòng mừng thầm, tiến lên gần hắn, Mục Thanh phục hồi tinh thần, thối lui hai bước. A Sơ lại lấn tới, Mục Thanh sợ tới mức suýt nữa ngã ngồi, cảnh cáo “ngươi đừng nên tới gần ta” A Sơ chống nạnh nói “sao?tại sao không cho ta tới gần ngươi? Có phải ta tới gần ngươi, ngươi sẽ có cảm giác? Khẩn trương, sợ hãi?” nói xong hạ cấm chú khiến Mục Thanh không thể động đậy. Mục Thanh phát giác mình không thể nhúc nhích, căm giận nói “ngươi ti bỉ” A Sơ thản nhiên gật đầu “dù sao ngươi cũng cho rằng ta là yêu, ta ti bỉ thì có là gì, ta còn sẽ đánh lén nữa” Nàng cúi đầu, mái tóc tỏa ra mùi hương đặc biệt làm cho người ta tâm ngứa. Nhìn nàng tiến tới tùng bước nhưng mình lại không thể quay đầu đi đâu, Mục Thanh đành gắt gao nhìn nàng chằm chằm “ngươi muốn gì?” A Sơ ấn hắn ngồi xuống tảng đá, đối mặt với hắn, hai mắt chớp chớp “ta muốn nhìn xem ngươi tột cùng có cảm giác gì với ta” Nói tới hai chữ cảm giác, trong lòng Mục Thanh bỗng nhiên thấy kỳ lạ, cố gắng kiềm nén cảm xúc nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn người trước mặt. A Sơ thấy biểu tình kích động của hắn, âm thầm mừng rỡ, ôn nhu hỏi “ngươi đang trốn tránh ta, vì sao không dám nhìn thẳng vào ta?” Nghe vậy, Mục Thanh ra sức chớp mắt, nhìn thẳng, khi bắt gặp ánh mắt của nàng thì hơi run run, cố mở to mắt, ra vẻ mình không có trốn tránh. A Sơ mỉm cười, lấy tốc độ sét đánh mà ôm lấy mặt hắn, áp môi lên môi hắn. Nhẹ hôn một cái rồi lại lui ra, chăm chú nhìn biến hóa trên mặt hắn cũng âm thầm thu hồi cấm chú trên người hắn. Hắn trợn mắt, kinh ngạc nhìn nàng. Ánh mắt không tự chủ hạ xuống, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng. Không biết đây là cảm giác gì, chỉ thấy như có một luồng điện chạy trong cơ thể, làm cho hắn nhịn không được mà hoảng hốt, phát run. Nàng…nàng lại lấy môi mình áp lên môi hắn, đây là sư phụ vẫn hay nói là da thịt chi thân sao? Da thịt chi thân! Không thể! Hắn là người tu đạo! Hắn cụp mắt xuống, nhưng cảm giác trên cánh môi vẫn còn, còn có hương thơm cảu nàng. Cảm giác ấm áp trên môi vẫn luôn quanh quẩn trong đầu, muốn quên lại không thể. Hắn đột nhiên cảm thấy phiền não, dòng khí cường đại lưu chuyển toàn thân, cả người nóng lên. Mục Thanh vội mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ đang tươi cười kề sát mình, thần sắc hơi lay động rồi xoay lưng lại. “Vừa rồi trong lòng ngươi nghĩ gì, ta hiểu rất rõ”. Thanh âm của người phía sau rất vui vẻ “ngươi nghĩ tới ta, nhớ tới nụ hôn vừa rồi của ta” Không phải, hắn không có nghĩ. Mục Thanh quay đầu lại, trừng mắt nhìn A Sơ “ngươi hãy tự trọng. Ta với ngươi không cùng đường, đừng làm loạn” A Sơ cong môi cười “nhưng mà hiện giờ chúng ta đang chung trên một chiếc thuyền, ngươi lại luôn quấy nhiễu ta ah”. Nàng lấy trong lòng ra một cái kim vỏ sò. Từ sau có được nó, nàng đã đem một ít trí nhớ thông qua giấc mơ mà rót vào trong vỏ sò. Nàng hai tay cầm lấy kim vỏ sò giống như đang cầm trân bảo, nói với Mục Thanh “Mục Thanh, kim vỏ sò này chứa một bí mật, ngươi giúp ta giữ được không? Sau khi rời khỏi Sa thành, ta sẽ rời khỏi ngươi còn ngươi có thể tiếp tục tu đạo. Nếu ngươi muốn biết bí mật này thì tới tìm ta, phía đông nam có một thiên cảnh, ta ở đó” Mục Thanh nhíu nhíu mày, cự tuyệt: “Ta không muốn.” A Sơ: “Coi như làm lưu kỷ niệm.” Mục Thanh đưa mắt nhìn về phía trước, thanh âm trong trẻo, lạnh lùng “cái này đối với ta chẳng có ý nghĩa gì” A Sơ nhét kim vỏ sò vào vạt áo hắn “sẽ có, một ngày nào đó ngươi sẽ mang theo nó tới tìm ta” Cảm giác trước ngực lạnh lẽo, Mục Thanh cả kinh đưa tay lấy ra nhưng A Sơ đang ở trước mặt, không tiện vén áo mà tìm nên đành phải để yên, dự tính tìm cơ hội trả lại. “Đi thôi, chúng ta đi tìm đường ra” A Sơ kéo tay Mục Thanh. Mục Thanh không lên tiếng, đứng lên tìm kiếm phương hướng. Chỉ thấy bốn phía đều là cát vàng, không nhìn ra phương hắn, tùy tiện mà đi về phía trước. Cát vàng trải dài mệnh mông, quần áo của A Sơ lại dính đầy cát bụi, trên đầu Mục Thanh cũng đầy cát, một được đi thẳng về phía trước, vừa nghĩ làm sao để tìm được lối ra, một phần bị bí mật trong kim vỏ sò làm tò mò. Kim vỏ sò nằm trong vạt áo hắn chứa bí mật gì? Nếu là bí mật của hắn vì sao còn muốn giao cho hắn bảo quản, hắn cự tuyệt mà nàng cứ khư khư cố chấp, chẳng lẽ không sợ hắn quăng bỏ kim vỏ sò sao? Nghĩ tới đây, Mục Thanh lại thấy do dự. Hắn vừa hiếu kỳ, muốn biết bí mật chứa trong đó, mong rằng không phải là nàng đùa giỡn hắn. Nhưng hắn lại cũng không muốn biết, bí mật của nàng liên quan gì tới hắn, cần gì phải nghĩ nhiều. Mục Thanh có chút không hiểu bản thân, trước giờ hắn luôn quyết đoán sao hôm nay trở nên do dự như vậy. “Nơi này có hồ nước sạch, cuối cùng có thể tắm sạch cát trên người”. Đang lúc xuất thần, một tiếng reo lên đã làm hắn phục hồi tin thần, thấy A Sơ đang đứng trước một cồn cát nhỏ, cười hì hì vẫy tay với hắn “Mục Thanh, mau tới bên này” Mục Thanh đi nhanh lên trước, nhìn thấy một hồ nước trong suốt nằm dưới cồn cát, bên cành có nhiều cây ít lá. Hoàng phong nổi lên cuồ cuộn, A Sơ hưng phấn chạy xuống, làm cát bay tứ tung. Mục Thanh vừa lau cát trên mặt vừa đi theo nàng. A Sơ múc nước khoát lên mặt, cảm giác thoải mái vô cùng, rửa một hồi quay đầu thấy khuôn mặt trắng nõn của Mục Thanh vẫn dính đầy cát. Vì thế lấy khăn tay thấm nước, nhẹ nhàng chà lau cho hắn. Mục Thanh quay đầu né tránh, A Sơ hừ một cái, nhét khăn tay vào tay hắn. Mục Thanh cầm khăn ngẩn người, cuối cùng vẫn dùng nó lau mặt, sau đó giặt sạch rồi trả lại cho A Sơ. A Sơ nhúng hai chân trần vào nước, đề nghị hắn “trên người dính đầy cát không thoải mái lắm, ta muốn tắm một cái. Ta ở trong hồ lập một bình chướng, ngươi sẽ không nhìn thấy ta, ta cũng không thấy ngươi. Mọi người tắm rửa sạch sẽ một chút rồi mới tiếp tục lên đường” Trên người dính đầy cát đúng là không thoải mái lắm, tuy tắm xong cũng sẽ dính cát trở lại nhưng dù sao vẫn hơn chưa tắm rửa. Mục Thanh gật đầu, đứng qua một bên, đột nhiên nhớ ra gì đó, kêu lên “trên người ngươi có thương tích, đừng nên xuống nước” “Ta có thể dùng cách thuật che miệng vết thương lại, sẽ không bị dính nước”. A Sơ cười cười hỏi tiếp “ngươi đang quan tâm ta sao?” Mục Thanh sắc mặt cứng đờ “ta tùy tiện nói thôi, ngươi đã có cách thì tự mà lo liệu đi” A Sơ lập tức tạo bình chướng, quả thật hai người không ai nhìn thấy đối phương. Mục Thanh cởi bỏ y bào, kim vỏ sò rơi trên mặt đất, dính đầy cát. Mục Thanh giật mình, vội cúi người cầm lên, người liền ngã xuống hồ nước. A Sơ nghe tiếng động, vội thò đầu nhìn thử. Chỉ thấy trong hồ nước có một mỹ nam quần áo ướt đẫm, vạt áo hé mở để lộ dáng người hoàn mỹ, tóc còn nhỏ nước, có vài giọt còn nhỏ trúng ngực. Hắn chậm rãi đi lên bờ, đặt kim vỏ sò lên cát, thở dài nhẹ nhõm, sau đó xuống nước bắt đầu cởi xiêm y, dáng người hoàn mỹ dần dần hiện lộ. Cảnh tượng như vậy làm A Sơ trong lòng càng động, hai chân không nghe lệnh mà chạy về phía bên hắn. Mục Thanh không thấy A Sơ nhảy vào phần hồ của mình, chỉ nghe được âm thanh, cẩn thận nhìn chung quanh một cái. Sau lưng đột nhiên bọt nước bắn tung tóe, Mục Thanh cả người cứng nhắc, hô hấp cũng đình chỉ. Bọt nước hạ xuống, tạo ra từng đợt gợn sóng, Mục Thanh ngơ ngác nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện, có chút hoảng hốt. Lúc này làn da của nàng càng thêm trắng nõn, có chút ửng hồng giống như hoa đào đầu xuân nở trong tuyết. Mái tóc đen và xiêm y ẩm ướt dính chặt lộ ra dáng người uyển chuyển, nàng nổi nửa người trên mặt nước, để lộ cảnh xuân hờ hững… Tình cảnh dụ hoặc như vậy, đây là lần đầu tiên Mục Thanh mới thấy, đầu ong lên, cả người khô nóng, ánh mắt không thể dời khỏi thân hình xinh đẹp của nàng, còn cảm thấy hiếu kỳ. Hắn chưa từng chạm qua nữ nhân, đương nhiên chưa từng biết nữ nhân trưởng thành như thế nào. Ánh mắt của hắn không tự chủ dừng lại trên xương quai xanh xinh đẹp của A Sơ, trái tim đập loạn nhịp. A Sơ lau bọt nước trên mặt “nước chỗ ta không ấm bằng bên này, chỗ ngươi có ánh mặt trời nhiều hơn nên cũng ấm hơn” Mục Thanh muốn cự tuyệt hoặc là mình chuyển sang bên kia tắm nhưng lại chỉ há hốc mồm, cổ họng như bị cái gì đó chận lại, không phát ra tiếng, hai chân mềm nhũn, rũ xuống. A Sơ cả kinh, tiến lên đỡ hắn, thân thể cũng vì thế xích lại gần hơn. Mục Thanh cúi đầu, nhìn nàng không chuyển mắt cũng không biết mình bị làm sao, giống như mình không phải là mình, không biết mình muốn gì, chỉ muốn nhìn nàng, nhìn đến không chớp mắt, nhìn mãi không chán. Ánh mắt của hắn thâm thúy, giống y như ánh mắt hắn nhìn nàng khi còn ở Thiên giới. A Sơ trong lòng vừa động, đưa môi dán lên. Mục Thanh đơ người nhưng không né tránh, cứ để mặc nàng. Lá gan của A Sơ lớn dần, dùng lưỡi tách răng hắn, thần tốc tiến vào. Cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp, Mục Thanh nhắm mắt lại, chủ động quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, triền miên không dứt. Lâu lắm không được hắn yêu thương, Mục Thanh vừa hôn trả đã khiến A Sơ cả người khô nóng, cảm giác tê dại khó chịu, hai tay vòng lên cổ hắn, thân thể dính sát vào hắn, lén mở mắt nhìn hai má hắn đỏ bừng, hô hấp thô suyễn. Nàng động tình rồi. Mục Thanh dù sao cũng là nam nhân, dù lạnh lùng thế nào thì cũng động tình với nữ nhân. Mục Thanh nhắm nghiền mắt, cảm giác kích động dần dần bình ổn, chỉ còn lại sự vui sướng vô hạn. Cảm giác quá mức tốt đẹp vừa muốn dừng lại muốn thăm dò. Hắn toàn tâm chú ý đến hai cánh môi mềm mại cùng cái lưỡi thơm tho của nàng, cảm thụ sự ẩm ướt và mềm mại của nàng. Cả đầu chỉ chờ mong và muốn trải nghiệm cảm giác này, không kìm hãm được mà xoa quần áo ẩm ướt phía sau lưng, hắn nhíu mày, từ bên hông đưa tay sờ vào. Làn da mềm mịn trơn bóng tiếp xúc với lòng bàn tay, cả người thư sướng, hắn thử vuốt ve thăm dò cái lưng trơn bóng của nàng, đặc biệt tò mò với thân thể nàng, vì thế dời tay về phái trước, run run chạm lên vật tròn mềm mại. Thì ra là loại cảm giác này, mềm mại lại co giãn. Cảm giác tốt lắm. Hắn dùng sức xoa, lớn mật dùng sức nhiều hơn. Đôi môi anh đào phát ra tiếng dụ hoặc, làm cho ý nghĩ của hắn thêm nóng. Thân thể trướng đau, thầm muốn dán sát hơn vào nàng, dùng nàng để an ủi bản thân. A Sơ cảm thấy toàn thân không còn chút khí lực, gắt gao kéo đầu hắn sát vào mình, hai chân cũng vòng lên. Mục Thanh hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác khẩn trương và thoải mái, khi chân nàng vừa vòng lên eo hắn, hắn đã chủ động đưa tay ôm đùi nàng. Mục Thanh cả người nóng cháy, chủ động cởi bỏ quần áo của nàng và của chính mình, bắt đầu chủ động hôn nàng, chủ động âu yếm nàng, tình cảm nguyên thủy bừng bừng nổi lên trong nháy mắt. Mọi cảm giác giống như bị giam cầm trong một cái hộp, hắn không biết nên phóng thích thế nào, chỉ biết ra sức hôn, dùng sức sờ, dùng sức vuốt ve… Bị Mục Thanh đốt lửa khắp nơi, A Sơ không nhịn được nữa, cắn cắn tai hắn, hữu khí vô lực hỏi “rất khó chịu sao? có muốn ta nói cho ngươi bước kế tiếp không?” Mục Thanh toàn thân đỏ lên, tình dục tràn ngập trong mắt, thanh âm của nàng lọt vào tai như khuếch trương cảm giác tê ngứa làm hắn phát cuồng, hắn không đáp mà dùng sức hôn đôi môi hồng của nàng, ra sức cắn cắn mút mút. Đây là câu trả lời tốt nhất. A Sơ càng dán sát hắn, dùng chân nhẹ nhàng cọ cọ nóng cháy của hắn. Mục Thanh cả người chấn động, giống như không chịu nổi sự dụ dỗ này, bất an vặn vẹo. A Sơ theo thắt lưng hắn, hạ quyết tâm dùng sức ngồi xuống, bên tai lập tức vang lên tiếng rên rỉ thô cuồng. A Sơ không có khí lực, mềm mại dán trên người hắn, chậm rãi vặn vẹo, tựa hồ như tìm ra được điểm đột phá, Mục Thanh nhấc mông lên, lửa điện bắn ra tung tóe, sấm vang chớp giật… Lý trí của Mục Thanh hoàn toàn bị tình dục chiếm hữu, không còn nhớ cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân nữa, cũng quên mất mình phải tu tiên. Hắn chỉ muốn loại trừ mọi chướng ngại, tận tình hưởng thụ vui sướng, dần dần bị A Sơ lôi kéo vi phạm thanh quy. Mưa gió qua đi, bọn họ gắt gao ôm nhau. Mục Thanh nhắm mắt lại, giờ khắc này không muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. A Sơ dựa vào vai hắn, hai chân vẫn quấn quanh hắn, luyến tiếc buông ta, giống như không muốn phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp này. Gió vẫn thổi, cát vàng vẫn bay tung tóe, dính đầy lưng Mục Thanh, A Sơ nhẹ nhàng khoát nước chà lưng cho hắn. Cảm giác sau lưng mát mẻ, thân mình Mục Thanh run lên một cái rồi mở mắt, kéo A Sơ ra khỏi vai mình, hai mắt kinh ngạc nhìn nhau chằm chằm. A Sơ vòng quanh cổ hắn, kề môi lên trán hắn “đừng dùng ánh mắt khó tin đó nhìn ta. Những gì ngươi thấy đều là thật, chúng ta đã làm chuyện vợ chồng, là nam nhân, ngươi nên phụ trách” A Sơ nói một câu, sắc mặt Mục Thanh kinh ngạc một phần. Hắn ngơ ngác nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu nhìn thân thể mình lại nhìn hai chân nàng quấn quanh hông, cả người chấn động. Lập tức tách nàng ra khỏi mình, đưa tay tìm kiếm quần áo nhưng lại thấy xiêm y vừa ướt vừa dính cát. Hắn thở dài, cúi đầu nói “ta không thể cưới ngươi. Ta là người nhưng ngươi không phải, không hợp thiên lý” A Sơ từ sau ôm lấy hắn, ôn nhu nói “vi phạm thiên lý thì ngươi cũng đã làm rồi. Thành thân là cấp bậc lễ nghĩa quan trọng mà vợ chồng phải là, ngươi và ta cũng đã làm chuyện quan trọng nhất, bây giờ chỉ bổ sung cho đủ cấp bậc lễ nghĩa thôi” “Là ta hồ đồ” Hắn đày nàng ra, kiên quyết lắc đầu “ta đã làm chuyện đó với ngươi, đời này không thể quay về Mao Sơn, gặp lại sư phụ. Ta không thể cưới ngươi, chỉ có thể hoàn lại một mạng”. Dứt lời, gọi kiếm đưa tới trước mặt nàng “ta cam nguyện chết dưới kiếm của ngươi, bù lại sai lầm này” Hắn thà chết cũng không muốn cùng một chỗ với nàng. A Sơ thầm mắng Tư Mệnh và Nguyệt Lão cấu kết chơi nàng, tức giận đến phát run, chỉ tay mắng Mục Thanh “ngươi. Ăn sạch rồi lại không muốn phụ trách, ngươi cho là ta không dám giết ngươi sao?” Có thể do tức giận quá nên không chú ý, dướt chân trượt một cái, bị ngã. Mục Thanh lập tức vươn tay, kéo nàng lại. Lực đạo khá mạnh khiến nàng nhào vào ngực hắn, không ngờ hắn lại kéo nàng, điều này có nghĩa là gì? A Sơ lại thấy vui vẻ, mặt phiếm hồng, ẩn tình nhìn hắn. Hắn cũng giật mình, nhắm mắt nâng kiếm lên “đến đi” A Sơ giống như đang ở trên mây mà ngã xuống, nhìn bộ dáng đại nghĩa lẫm liệt của hắn, tự giễu bản thân. Nàng đẩy thanh kiếm kia ra, khẽ thở dài “ta luyến tiếc, là do ta tự tìm. Ta biết rõ..biết rõ ngươi..vậy mà còn…Ta không thể giết ngươi, hôn nay là do ta quyến rũ ngươi, ngươi không có sai. Ngươi có thể thoải mái quay về Mao Sơn, gặp lại sư phụ, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì”. Dừng lại một chút, nhìn hắn một cái rồi hỏi tiếp “ngươi thực sự muốn sống cả đời ở Mao Sơn, cả đời không cưới vợ sinh con”