Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 12 : Tịch thu sách vở

Qua chuyện của Lục Kiều, A Sơ bắt đầu chú ý tới ngôn hành cử chỉ của mình, không thể tùy hứng như trước kia nữa, như vậy không chỉ làm người ta chán ghét mà còn liên lụy tới người khác. Lần này sau khí trở về, mỗi ngày A Sơ đều đi vòng quanh Đông Lăng điện, thấy có tiên tỳ nào cần hỗ trợ là đến giúp. Các tiên tỳ lúc đầu đều nghiêm mặt cự tuyệt nhưng nàng thuyết phục mãi, cuối cùng cũng đỏ mặt để nàng hỗ trợ, sau đó còn nói lời cảm tạ nàng. Có tiên tỳ bệnh, không giặt quần áo được, nàng liền làm giúp; có tiên tỳ vừa nấu nước vừa xào rau, A Sơ liền giúp trông coi lửa; có tiên tỳ mệt mỏi vì múc mười thùng nước liền, nàng cũng lại giúp. Còn có rất nhiều chuyện khác, có khi cả người toàn thân đau nhức nhưng nhận được nhiều lời cảm ơn, trong lòng A Sơ rất vui vẻ, hưng phấn hơn nữa thái độ mọi người đối với nàng cũng thay đổi, tươi cười trở nên ôn nhu, tự nhiên hơn Trước kia A Sơ muốn mượn sách của Nguyễn Nguyễn đều phải đến phòng nàng, bây giờ thì Nguyễn Nguyễn đã chủ động đến phòng A Sơ,chọn cho nàng loại thích hợp rồi cùng nhau thảo luận về khúc mắc tình cảm của nam nữ trong đó, có khi tới khuya liền lăn ra ngủ, hôm sau mới trởi về. A Sơ cũng cảm thấy mình so với trước kia vui vẻ, thoải mái hơn nhiều. Hôm nay nàng vừa từ bên ngoài về liền giúp tiên tỳ Thúy Trúc làm chổi, bàn tay bị ngứa lại bị xây xát rất đau, ngâm nước lạnh xong mới đến bên cửa sổ đọc cuốn truyện hôm qua Nguyễn Nguyễn mới giới thiệu “Đây là cái gì?” quá tập trung tinh thần nên A Sơ không chú ý có một bàn tay từ phía sau đoạt lấy cuốn sách trong tay nàng. A Sơ giật mình, nhảy dựng lên thì thấy người tới là Mộ Khan, nhất lời sợ tới mức hai tai đỏ hồng. Cuốn sách này viết về tình yêu, nàng đã thấy mấy tiên tỳ vụng trộm xem. Trước kia khi ở Dao Trì tu luyện, nàng cũng từng thấy Thất tiên nữ túm tụm lại đọc mấy cuốn sách như vậy, nếu để nam tiên nhìn thấy loại sách như vậy, chắc chắn sẽ xấu hổ đến cực điểm. Mà Mộ Khanh lúc này đang nhìn vào cuốn sách, không biết hắn có nhìn thấy hình vẽ bên trong hay không, chính là tình cảnh nam tử và nữ tử gặp nhau. Nàng cũng từng tưởng tượng, khát khao tình cảnh như vậy, tiếc là chưa gặp được. A Sơ toát mồ hôi lạnh, muốn lấy lại sách nhưng Mộ Khanh to cao, nàng làm cách nào cũng không đoạt lại được. Sắc mặt Mộ Khanh dần dần trầm lại, nhìn nàng một cái rồi lại nhìn cuốn sách, sau đó nhét nó vào tay áo, trừng mắt lớn tiếng nói với nàng “xem mấy thứ vô dụng này làm gì” Có thể do gấp, không biết lấy dũng khí từ đâu mà A Sơ chỉ tay vào mũi hắn hét lại “ngươi không xem thứ này, không làm ra chuyện này sao?’ Sắc mặt Mộ Khanh trắng bệch, hạ giọng, cắn răng nói “chưa làm qua” Nói cũng phải, hắn ngộ tính cao như vậy, có lẽ không cần xem, không cần học cũng có thể lĩnh hội nhưng A Sơ vẫn không từ bỏ mà hỏi “ngươi đã không có cảm tình bao lâu rồi?” “Hơn năm vạn năm rồi” hắn vuốt đầu nàng, trong mắt bao hàm thâm ý, thở dài “nay ngươi cũng đã bốn vạn tuổi” A Sơ đếm ngón tay, năm vạn năm, sớm hơn mình đến Đông Lăng điện một năm. Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ Khanh, trong đầu xuất hiện ý niệm đáng sợ: nàng không phải là con gái riêng của hắn chứ? Khi nàng hỏi Mộ Khanh vấn đề này, sắc mặt hắn đen như đít nồi. A Sơ thấy tình hình không ổn, sợ Mộ Khanh sẽ đi vào phòng liền lập tức chạy trốn cũng chuẩn bị lát nữa tới xin lỗi Nguyễn Nguyễn. Nguyễn Nguyễn biết Mộ Khanh đã tịch thu cuốn sách thì sợ hãi không thôi, sau khi nghe nói A Sơ không có khai nàng ra mới thở phào nhẹ nhõm, bảo nàng lần sau chú ý một chút. A Sơ vội vàng đáp ứng, sau đó ngồi xuống cùng nàng thảo luận tình tiết trong sách, mãi cho đến khi ánh tà dương chiếu xuống, Nguyễn Nguyễn phải đi tưới cây mới dừng lại A Sơ một mình đi dạo từ hậu viện đến tiền việc, lại từ tiền đến sườn uyển, đột nhiên phát hiện trong rừng trúc trước mặt có hai người ngồi đối diện nhau, nhìn kỹ thì ra là Mộ Khanh và Thương Thuật. Tò mò muốn biết bọn họ đang nói gì, nàng liền niệm quyết ẩn thân sau núi giả lắng nghe, Mộ Khanh hỏi “tiên bao nhiêu tuổi thì sẽ nảy sinh tình cảm?” Ánh mắt Thương Thuật không rời khỏi bàn cờ, không chút để ý nói “ngươi nói là A Sơ sao? Bốn vạn tuổi, cũng nên biết rồi” nói xong hạ xuống một viên cờ, ngăn thế công của Mộ Khanh. Mộ Khanh kỳ nghệ rất cao, không ngờ hôm nay lại thua Thương Thuật, thấy sắp thua, hắn còn nói “ân, hôm qua nàng xem tiểu hoàng thư” Ánh mắt Thương Thuật sáng ngời, mặt lộ ra vẻ nhiều chuyện. Cùng lúc đó, A Sơ trong lòng ngoan mắng: phi phi! Mộ Khanh thối, dám vu khống ta. Đó đâu phải là tiểu hoàng thư, trong đó chỉ viết chuyện tình yêu nam nữ, không có chút “thịt’ nào nha. Thương Thuật vẫn hưng trí bừng bừng nhìn mặt Mộ Khanh, tựa hồ như muốn từ đó tìm ra chút manh mối “haha, vậy nàng có..có tỏ vẻ gì với ngươi hay không? Xem tiểu hoàng thư, vẫn nên có chút…phản ứng gì chứ?’ Thương Thuật đáng khinh. Mộ Khanh ngẩng đầu cười một cái: “Nàng còn không dám.” “Thì ra là vì nàng không dám” Thương Thuật không hảo ý nói, biểu tình không chút lỗ mãng mà còn rất thực sự. Mộ Khanh buông quân cờ trong tay, bình tĩnh nhìn hắn, tựa hồ như chờ hắn nói gì. Thương Thuật uống một hớp trà mới giở giọng trách mắt “ta nói, ngươi đã dưỡng bốn vạn năm rồi, cũng nên buông tay cho nàng tự lập đi, đừng như gà mẹ trông chừng làm cho nàng trở thành gà ngốc không từng trải” Mộ Khanh nhíu mi, không đồng ý “ra ngoài có gì tốt chứ. Tình cảm sâu đến không thể quên, có người dù chết cũng không nguyện buông tay, có được mấy người có thể chân chính từ bỏ chứ” Thương Thuật cười lạnh “ngươi làm sao biết nàng không bỏ xuống được? nói không chừng nàng là người vô tâm vô phế” thấy vẻ mặt Mộ Khan lạnh xuống liền xua tay “nói giỡn thôi. Ngươi trăm ngàn lần đừng động thủ nha. Ta là muốn nói, không trải qua sao biết được yêu có khổ sở, có ngọt ngào. Không trải qua những thứ đó, không thể xem là nhân sinh hoàn mỹ. Yêu một người đúng là lúc đầu có ngây thơ sau mới có thể thành thục, ổn trọng, thế này mới có thể tìm được người cam tâm tình nguyện cả đời” Hai hàng lông mày của Mộ Khanh dần giãn ra, trên mặt vẫn còn chút nghi hoặc “cho nên ngươi thấy ta nên để nàng ra ngoài, yêu đương một lần” Thương Thuật do dự đánh giá phản ứng của Mộ Khanh, gật đầu nói ‘đại khái là..” “Không được!” Mộ Khanh quả quyết cự tuyệt đứng lên. Thương Thuật thở dài, một mình yên lặng thu dọn bàn cờ. Nghe xong những lời này, A Sơ trong lòng cảm thán, cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu. Mộ Khanh bắt gặp nàng xem sách, nghĩ rằng nàng động phàm tâm là thật nhưng hắn và Thương Thuật không nên nghĩ như vậy, làm cho nàng thật đau đầu. Thật ra, nàng đúng là có nghĩ tới một tình yêu oanh oanh liệt liệt, dù không có kết quả tốt cũng có thể đem tất cả cảm xúc khi sâu vào lòng hoặc giống như Ngọc Cẩm, thoải mái thích một người, tuy rằng người nàng thích là Mộ Khanh. Nhưng mà ngày hôm sau, Mộ Khanh cùng A Sơ nói tới một chuyện, chuyện này làm cho nàng hoài nghi những gì chứng kiến ở rừng trúc chỉ là một giấc mộng.