Tước lục đài hồng diệp, mỹ lệ hệt như trong truyền thuyết. Vậy mà ta không có lòng dạ nào thưởng thức – Ngôn Thù vẫn chưa thấy tới. Ba ngày đầu ta cố gắng bận rộn không nghĩ ngợi, nhưng rồi ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu... Mỗi ngày theo mỗi ngày ra đi, mắt nhìn hồng diệp rơi rụng, mộ chôn quần áo, di vật của mẹ cũng dần hoàn tất, cái kịch bản "ngạc nhiên", "kinh hỉ" của hắn lại chậm chạp chẳng thấy đâu, ta bắt đầu lo âu, ngày nào cũng kéo tay áo Khúc quản gia hỏi: "Tiểu vương gia hôm nay sẽ đến chứ?" "Sẽ." Lần nào Khúc quản gia đều trả lời như thế. Một lần hai lần, ta vô cùng tin tưởng, ba lượt bốn lần, ta chẳng còn tin. Rốt cục, ngày thứ ba mươi ta quyết định dọn dẹp đồ, hồi phủ. Khúc quản gia lại ngăn cản ta: "Vương phi muốn làm gì?" "Đương nhiên là hồi phủ." "Vương phi cố gắng chờ chút nữa?" "Còn chờ gì? Lá cây đều rụng hết, cho dù chàng đến cũng chẳng còn ngắm được hồng diệp. Không được, ta muốn hồi phủ..." Ta phất tay áo đi thẳng về xe ngựa, Khúc quản gia sâu kín mà nói một câu: "Phu nhân... có lẽ cũng hy vọng Vương phi ở lại với người thêm chút nữa" Ta một chân rõ ràng đã bước lên xe, chân kia lại như đóng đinh trở lại mặt đất. Dám đem mẹ ra uy hiếp ta... Xem như ngươi lợi hại! Ta quả nhiên cảm giác không có sai — người quản gia này tuyệt đối không phải dễ đối phó. Vì thế ta cũng đành tiếp tục ở lại biệt uyển ở Tước Lục đài mà đợi, mỗi ngày nhàm chán đến độ vặt lá cây chơi, càng nhàm chán lại càng nhớ mong. Tương hận bất như triều hữu tín, tương tư thủy giác hải phi thâm Lời cổ nhân thật đúng với ta. Ngôn Thù, rút cuộc là bận việc gì? Vì lẽ gì còn chưa đến? Ngôn Thù, ngươi không giữ lời nói, ta không thèm mặc đủ áo ấm, mỗi ngày ăn ăn ăn, ăn đến nôn. Như thế, cũng không làm ngươi quan tâm sao? Ngôn Thù trứng thúi! Ta xiêu xiêu vẹo vẹo đâm chọc vài chữ trên lụa thêu, sau đó mệt mỏi thiếp đi. Trong giấc mớ thấy một đám lớn sương trắng giăng mờ, thấp thoáng thấp thoáng trong sương một bóng người đi lại, đến gần đến gần, cuối cùng thấy rõ mặt, đúng là Ngôn Thù. Ta vui sướng vội chạy đến với hắn. Nhưng mà, hắn nhìn thấy ta lại bảo: "Nương tử, ta đại nạn tới rồi, hiện tại đã hóa tiên phi thăng, tái kiến..." Ta cả kinh, vội vàng kêu: "Không muốn không muốn! Không cần a — " Bỗng nhiên bừng tỉnh, mới biết là mộng, chân tay rã rời, toát mồ hôi lãnh, thật may mắn, may mắn chỉ là ta đang nằm mơ. Muốn trở mình, tiếp tục ngủ thình lình có tiếng ồn ào bên ngoài vọng đến. Ta hỏi: "Có việc gì sao?" Gian ngoài yên ắng, không có người đáp. Ta đành tự xuống giường khoác áo, mở cửa ra ngoài, sân viện nho nhỏ chẳng có ai, âm thanh vang lên chính từ cửa lớn, hóa ra mấy nha hoàn đều chạy tới đấy, đứng bên cạnh còn có Khúc quản gia, khi tất cả quay lại thấy ta tới đều kinh hoảng. Ta vẫn bực mình, một bóng đen đẩy người nha hoàn ra chạy đến ôm thắt lưng ta, đồng thời, một giọng nói quen thuộc ảm đạm thê lương vang lên— "Ma Y! Ma Y! Van cầu ngươi, cứu cứu cha! Mau cứu cứu cha! Ma Y, van cầu ngươi —s" Ta sững người ngơ ngẩn một chút sau mới nhìn xuống người kia, mỹ nhân tóc mây ngang lưng – mày ngài mạn lục, mới giật mình gọi một tiếng : «Phải tứ tỷ không ?