Nha hoàn ôm tầng tầng lớp lớn đồ cổ chất đống trong một góc khuê phòng, Phương Uyển Chi ngồi rất lâu không mở miệng. Thân phận của Lan Khanh quả thật làm cho nàng khiếp sợ. Đầu óc của nàng không tệ, cũng đoán được thân phận phi phú tức quý sau lưng hắn, nhưng không ngờ lại cao quý đến vậy Về phần tính toán của Phương Chính, là cha ruột của nàng, nàng có thể không biết ông đang tính kế gì sao? Phương Uyển Chi cảm thấy, cha nàng đề cao nàng quá rồi. Thân phận Lan Khanh như vậy, quý nữ vương hầu chưa chắc đã cho hầu hạ, huống hồ là nàng. Lần trước khi Trần vương Lưu Lễ đến, hiển nhiên là cũng có ý đưa vài phòng thiếp thất tặng cho hắn. Mà ngay cả Trần vương Lan Khanh còn từ chối, sao cần để ý đến nữ nhi thương nhân? Còn nữa, hình như hắn đã có chính thất phu nhân, lại còn khá hung dữ, có lẽ nàng ta hay khóc lóc om sòm như vậy, cho nên hắn mới không cưới nữa. Lại nghĩ đến mấy lời đồn đại về Liên lão các trên phố, nàng tặc lưỡi. Tính tình đó có vẻ không giống với hắn, một vị quan tham ô, sao có thể là người buộc dây trên cổ Vương Thủ Tài để ngắm, cuối cùng mèo chạy mất mình lại ngồi ngốc cả buổi chiều. Đầu Phương Uyển Chi giờ như một đống bùn nhão nhoét, đầy những suy nghĩ rối loạn. không cách nào làm rõ được. Nhưng mà làm rõ rồi thì sao? Nàng có quan hệ gì với Lan Khanh đâu, cùng lắm thì khá hơn khách qua đường một chút, cũng không phải sẽ dính vào nhau liên tục. Thắp ngọn đèn trước bàn đọc sách, Thanh Liễu cầm lấy nửa cuốn thoại bản mà nàng cố công lôi từ đống lửa ra, vừa ngáp vừa lật từng tờ. Phương Uyển Chi nhìn nàng một lát, chản nản nói: “Mai lại xem, buổi tối đọc hư mắt. Toàn là chuyện tài tử giai nhân không đâu, trong thiên hạ sao có nhiều chuyện về phú gia công tử và nha đầu nghèo như vậy được”. Mắt Thanh Liễu đã hồng hết lên, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục lật thêm trang nữa, giọng buồn ngủ nói: “Nhìn xem hai chương cuối đã. Tiểu thư, tình yêu thực ra như giẫm phân chó vậy, cứ vô tình giẫm phải, ai mà biết mình có gặp may được hay không?” Hiếm khi Phương Uyển Chi nghe nàng ấy nói được mấy lời nho nhã mà nội hàm thô tục đến thế, mà vậy mới giống phong cách của Thanh Liễu, nàng cuốn chăn ngã xuống giường. “Không muốn ta đốt luôn nửa quyển kia thì ngoan ngoãn đi ngủ đi”. Giẫm phân chó? Phân chó tốt lắm sao mà phải giẫm? Phương Uyển Chi vẫn luôn là người vô cùng dễ ngủ, mà người dễ ngủ đều có một bệnh chung, đó là không tim không phổi, ít khi để tâm vào mấy chuyện vụn vặt. Cho nên sau một đêm ngủ say, Phương đại cô nương tâm tình thật tốt dẫn theo nha hoàn giám thị Thanh Trúc mà Phương Chính đưa đến ra ngoài, vui cười như cũ. Trong chiếc xe ngựa đung đưa, Thanh Trúc sợ đến trắng xanh mặt mày. Kể từ khi bò lên giường Phương Chính, có lẽ lâu rồi nàng ta không được ngồi chiếc xe nào đơn sơ đến vậy. Phương Uyển Chi đưa tay thay nàng lau mồ hôi, thuận tiện lấy món đồ mà Phương Chính đưa đang được nàng ta ôm chặt. Là một cái chén đất bể, bên ngoài nhìn thì khá cổ, nhưng cũng không đẹp lắm. Nghe đâu Phương Chính nói giá tiền món này không ít hơn mười vạn lượng. Cả đường đi nàng cứ nhìn nó mỉm cười, cảm giác như mình là một tên ăn mày chạy tới Ngọc trần phụng uyển, tứ chi kiện toàn mà vẫn phải cười cười mong đối phương bố thí. Lần trước Lan Khanh còn cười nàng, xin cơm sao không mang chén. Giờ nàng cầm chén đến, không biết hắn có thể như trước kia, tiếp tục trêu chọc nàng nữa không. Ngày xuân nắng ấm vô cùng thoải mái, khi Phương Uyển Chi bước vào, Lan Khanh còn đang ôm Vương Thủ Tài phơi nắng trong viện. Cái sập tinh xảo kia có vẻ vừa được mang tới hôm nay, một người một mèo làm ổ, cái thần thái bại hoại kia cũng giống nhau như đúc. Chắc là còn nhớ rõ cái đánh hôm qua, Vương Thủ Tài làm như không muốn gặp Phương Uyển Chi, hai móng mèo đưa lên che đầu, quay lại đối mặt với Lan Khanh, chừa lại cho nàng một cái mông nục nịch và cái đuôi nhúc nhích, rõ ràng là vô cùng bất mãn với mình. Với tất cả đức hạnh của Vương Thủ Tài, Lan Khanh đều thích, hắn đưa tay vuốt ve lưng nó rồi cười vui vẻ với Phương Uyển Chi, trên đầu còn đeo cây trâm bạch ngọc hôm qua nàng tặng. Vô cùng hả hê nói: “Không chào đón cô kìa. Sao không vào đi, đứng đực ở cửa làm gì?” Lúc này Phương Uyển Chi mới phát hiện mình đứng trước cửa hồi lâu. Nàng thoáng giật mình, đột nhiên không biết phải dùng vẻ mặt gì khi đối diện với Lan Khanh, hoặc là nói, phải dùng vẻ mặt nào “hầu hạ” hắn. Thanh Trúc bên cạnh liên tục ho khan vài tiếng, nàng cười quay đầu nhìn nha hoàn kia một cái, chọc chọc vào cổ nàng hỏi: “Ho gà à?” Nàng làm theo những điều Phương Chính dặn, không có nghĩa là nàng đồng tình với ông, cũng không có nghĩa là phải coi sắc mặt một nha đầu bò lên giường chủ tử. Sắc mặt Thanh Trúc trở nên khó coi, Phương Uyển Chi cũng không tốt hơn là bao. Có một số việc không như nàng mong muốn, nhưng nàng muốn sống, thì phải trả cho Phương phủ, trả miếng cơm kia cho cha nàng. Liên Dụ là tinh trong đám người, không cần nói gì, chỉ nhìn bát sứ trong tay nàng là hiểu rõ. Hắn ôm Vương Thủ Tài ngồi dậy: “Cha cô bảo cô đưa tới.” Không phải là câu hỏi. “A “. Phương Uyển Chi cầm chén sứ đi về phía trước hai bước, đến gần bên cạnh Lan Khanh, trên mặt bày ra dáng vẻ tươi cười nịnh bợ. “Thỉnh an Liên đại nhân, vài ngày trước tiểu nữ không biết thân phận của ngài, nên đã nói lời mạo phạm, trong lòng thực sự rất băn khoăn, ngài kiến thức rộng, có thể bỏ qua cho nha đầu không biết lễ nghi, đừng chấp nhất với ta nhé. Chút lễ vật này là gia phụ cố ý bảo ta mang tới bồi tội, biểu lộ chút kính ý, mong ngài nhận cho”. Những lời này trên đường đi nàng đã luyện vô số lần, cực kì nhuần nhuyễn, nhưng khi nói ra, nàng vẫn thấy trong lòng không thoải mái, thực sự rất không thoải mái. Phương Uyển Chi thấy Lan Khanh nhíu mi, không nói lấy, cũng không từ chối, cứ để nàng bưng như vậy, lặng lặng quan sát nàng như nô tài. Vẻ mặt ấy không có chút giận vui, có lẽ có trào phúng, nhưng không biểu hiện ra ngoài. “Giữ lại nuôi mèo đi”. Hắn cong khóe miệng lên, lúc đi qua người nàng, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn đến. Sau khi vẽ tranh hai người đều không nói thêm gì nữa. Lan Khanh không nói, Phương Uyển Chi cũng không biết nên tán gẫu với quan lớn triều đình cái gì. Bát quái ở Vạn Lại thôn đã nói xong, nàng nghĩ hắn cũng không muốn nghe, nàng cũng không có gan nói tiếp. Nàng phải thừa nhận, cho dù mình không tim không phổi, nhưng từ sau khi biết thân phận Lan Khanh như thế, nàng cũng không thế qua lại bình thường, không biết lớn nhỏ như trước kia nữa rồi.