Gió muộn hơi se lạnh, Liên các lão dần tản đi mùi rượu trên người, đột nhiên lại có một vấn đề đáng sợ. Hình như là, hắn bắt đầu nghĩ đến nữ nhân. Trước mắt là đền thờ quen thuộc, tấm ván gỗ nhiều lần hắn muốn gỡ xuống kia. Hắn kinh ngạc ngước đầu nhìn, hóa ra trong lúc vô thức, mình lại đi đến Vạn Lại thôn. Hồ Già sơn cách thượng kinh không xa, Liên đại nhân lại tập võ từ nhỏ, đi vậy cũng không biết mệt mỏi, trong tiềm thức lại cảm thấy mình là một công tử gia thế khó lường, đi nhiều thế cũng nên được nghỉ ngơi rồi. Hắn lảo đảo đi về Ngọc trần phụng uyển, định nghỉ lại tại đó. Nhưng lúc nhìn thấy Phương Uyển Chi đang tựa vào cửa ngủ say, hắn cứ nghĩ mình sinh ảo giác. Còn cực kì khinh bỉ hành vi này của mình. Hắn nghĩ đến nữ nhân, cũng không nên nghĩ đến người đàn bà chanh chua này chứ. Hắn dụi dụi con mắt, thấy nàng vẫn còn ở đó. Hóa ra không phải là mình bỉ ổi, đột nhiên hắn lại thấy vui vẻ, mang theo một thân đầy mùi rượu ngồi bên cạnh nàng, song song, thỉnh thoảng lại quét mắt nhìn sang. Lại đẩy mấy cái, người này ngủ như heo vậy, Liên Dụ tiến lại gần sát. Tướng mạo của Phương Uyển Chi, dù nhắm mắt hắn cũng nhớ được rõ ràng. Mi như núi xa, mắt to, giữa lông mày là một nốt ruồi chu sa, cười rộ lên khiến người ta rất thích. Sống mũi có chỗ thấp xuống, không bằng những mỹ nhân người ta muốn tặng cho hắn, cằm cũng không tính là nhọn, tròn như trái táo. Miệng hơi nhỏ, môi đỏ thắm, hắn còn nhớ hương vị đôi môi đó, mềm mà mịn. Nghĩ như vậy, hầu kết lại nhúc nhích một cái. Hắn nghiêng đầu lại gần thêm, đẩy nàng một cái, vẫn không tỉnh, hắn lại nghĩ có thể nàng bị bệnh. Liên Dụ đưa tay sờ lên trán nàng, không nóng, bàn tay lại không muốn thu về. Dưới lòng bàn tay, da thịt trơn mịn như vậy, không giống với da thô thịt béo của Bì Bì, hắn lướt từ hàng mi của nàng, ngón cái bất giác vuốt ve trên đôi môi đỏ thắm đang hé mở, xúc cảm giống như trong kí ức. Liên Dụ cũng không biết vì sao mình lại tiến gần hơn, đến khi hắn phản ứng kịp, đôi môi đã chạm lên làn môi đỏ thắm đó. Trong giây phút môi chạm vào nhau, bởi vì môi nàng khẽ mở nên càng trở nên phù hợp. Hắn nghe được tiếng tim mình thình thịch, đầu lưỡi lướt qua cánh môi nàng, mút một chút rồi buông ra, thực tủy tri vị. Liên Dụ hai mươi bảy tuổi, tất cả tình cảm đều đặt lên đạo quan trường, không có đầu óc tìm tòi nghiên cứu những rối loạn do nụ hôn này biểu thị cho điều gì. Hắn chỉ thấy nóng, vừa rời khỏi Phương Uyển Chi thì thở phào một hơi, miệng khô lưỡi đắng. Hắn quy tất cả cho việc lâu ngày không có nữ nhân và say rượu khiến đầu óc không tỉnh táo. Cứ miên man như thế một lúc lâu, trong lòng Liên Dụ trở nên thư thái hơn nhiều, hắn nhẹ nhõm thở dài một hơn lại giật nảy mình khi nhìn thấy Bì Bì đang ngồi xổm giữa hắn và Phương Uyển Chi. Liên Dụ vội hít một hơi lạnh. Bì Bì nói: “Đại nhân, ta nhìn thấy, ngài hôn trộm cô nương người ta.” Liên các lão cứng cổ mím môi, quyết định chối đến cùng: “Ta không có.” Bì Bì duy trì vẻ mặt đưa đám, vô cùng nghiêm túc nói: “Ta nhìn thấy hết.” Liên Dụ nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Bì Bì, đột nhiên rất muốn móc chúng ra. Say rượu gió thổi đã lâu khó tránh khỏi đau đầu, Liên Dụ có hơi choáng váng, cả người cũng say khướt. Vị rượu hoa quế giữa răng môi lan tỏa, dường như còn pha chút vị ngọt khác. Hắn đặt hai cánh tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Phương Uyển Chi một lát, chớp mắt mấy cái, lại nhìn thêm một lát rồi bỏ chạy trối chết. Bì Bì đứng giữa gió đêm, nhìn bóng lưng người kia đang lảo đảo, tâm tình khá tốt. Sáng sớm ngày kế, Lan Khanh hiếm khi dậy thật sớm, hắn buồn ngủ ngồi ở trên giường ngẩn người. Bì Bì bưng chậu nước rửa mặt bước vào, như tên trộm cười với hắn, thấy hắn tức giận thì trừng mắt mấy cái. Hắn nói: “Nhìn gì? Sao lần này đi lâu vậy, chăn đệm của ta cũng không ai dọn.” Bì Bì hiếm khi có chuyện vui, chợt nhíu mày. “Không có người dọn sao? Nhưng tối qua chăn đệm thấy rất chỉnh tề mà.” Lan Khanh tựa đầu sang một bên nhìn mặt trời mọc. “Bà tử xếp.” “Bà tử xếp?” Bì Bì cao giọng, trên mặt lại lộ vẻ không đứng đắn. “Bà tử xếp chăn xong còn ngủ ngoài cửa kìa, ngài không ra nhìn xem à?” “Sao ngươi không đưa nàng về nhà?” Lan Khanh lập tức quay đầu lại khiển trách một câu, nhấc chân chạy ra ngoài phòng, đi vài bước mới nhận ra Bì Bì trêu chọc. Hắn trừng mắt trợn ngược nói một câu: “Là bà tử xếp thật.” Ngoài cửa phòng Phương Uyển Chi cứ vậy ngủ một đêm, Bì Bì dùng mấy tấm ván gỗ dựng lên chắn gió, còn đắp thêm tấm chăn bông dày. Ngày xuân trời cũng không lạnh lắm. Bì Bì cợt nhả nói với Liên Dụ: “Phương đại cô nương ngủ thật là say, gọi cách nào cũng không tỉnh, nếu đường đột ôm cô nương người ta về thì không tốt. Nửa đêm cũng không thể đưa về Phương phủ được, sợ người nhà nàng nghĩ nhiều nên thôi cứ để đó. Hơn nữa chỗ chúng ta có hai phòng, nếu ôm vào thì phải vào phòng ngài hay phòng ta đây?” Lan Khanh thấy hắn bày ra vẻ xem náo nhiệt thì không thèm chấp nhặt với hắn, nghĩ đến chuyện tối qua, tự nhiên lại có chút thẹn thùng. Hắn vênh mặt hất hàm sai khiến: “Ta muốn ăn bánh bột ngô với sữa đậu nành, ngươi đi mua cho ta”. Bì Bì toét miệng nhận lệnh, để lại vài ánh mắt sâu xa, miệng còn không biết đang ngâm nga giai điệu gì cứ thế đi xa. Bì Bì đi xa rồi Lan Khanh cũng không thấy tự tại hơn là bao. Theo thường lệ, hắn thử xem trán nàng ra sao, thấy không nóng lên mới yên lòng. Phương Uyển Chi ngủ rất say, từ trên giường rơi xuống vẫn ngủ như thường. Nàng ngủ rất tốt, nhưng cũng không ngủ nướng, đến giờ Mẹo không ai gọi cũng sẽ tự dậy. Thanh Liễu vẫn hay trêu chọc nàng: Nô tì nghe nói làm quan cũng là giờ Mẹo vào triều, tiểu thư có thời gian nghỉ ngơi và làm việc đúng là thích hợp đó. Lúc này vừa đúng giờ Mẹo, Phương Uyển Chi mơ màng mở mắt, nhìn thấy Lan công tử một thân trường sam đứng trước người nàng từ trên cao nhìn xuống. Hình như hắn cũng vừa mới dậy, đầu tóc chưa buộc, chỉ khoác một chiếc áo choàng, có bộ dạng thần tiên. Nàng nhóp nhép khóe miệng hai cái mới phản ứng kịp, còn chưa mở miệng chào hỏi đã thấy hắn hừ mũi nói một câu: “Xin cơm sao không chuẩn bị cái chén?” Thái độ có vẻ không tốt, ngữ khí cũng không được khá lắm. Hai người ước chừng đã hai tháng không gặp mặt, Phương Uyển Chi tỉnh táo lại mới nhớ đến mục đích mình tới đây. Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, ôm Vương Thủ Tài còn ngủ say trong lòng ra. “Đây là mèo nhà ai hả, con trai ngài ngài cũng không quản à?”