Thượng thư đại nhân, biến! Chương 09: Không tắt thở thì đứng dậy đi Căn nhà tranh ở Ngọc Trần Phụng Uyển vốn không có chút thể diện nào, ngoài tấm biển bằng gỗ tử đàn và hai con sư tử đá bên ngoài ra thì đây hoàn toàn là một viện xá nông gia. Nhưng mà ít người biết được, trong túp lều kia, phía sau tấm bình phong lại bày đầy các vật phẩm vô giá. Thực ra Liên Dụ đúng là keo kiệt, nhưng hắn chỉ keo kiệt với người khác, còn với mình, hắn cực kì trân trọng bản thân. Một bàn trà thơm, nước long tuyền được dẫn từ bên ngoài vào để châm trà, gian nhà phía sau bình phong bát tiên, đồ vật không món nào không đáng giá ngàn lượng bạc. Hắn là người thích đồ cổ, độ si mê không hề kém so với mê bạc vàng. Bởi vậy trước khi Bì Bì xuất môn, hắn quay đầu nhìn Liên Dụ đang xếp bằng dưới cây đèn cầy, ghép mấy mảnh vụn sứ lại với nhau, hắn nghĩ, Phương đại cô nương lần này phải đổ máu rồi. Lúc này sắc trời đã tối, tâm đèn cầy được kéo ra thật dài, rơi lẻ tẻ như hoa nến. Không thể nhìn rõ vẻ mặt Liên đại nhân đang loay hoay quay lưng về phía ánh nến kia, nhưng từ bóng lưng cũng cảm nhận được sát khí hủy thiên diệt địa. Phương đại cô nương đã tỉnh từ sớm, nàng giả chết im lặng nằm trên giường. Mặt Lan Khanh, gò má năm trăm lượng, cả mặt một ngàn, toàn thân một vạn. Nàng lại nghĩ, sao trong lúc hỗn loạn lại ném cái bình sứ Thương Chu được chứ. Nếu như có thể, nàng thực sự mong rằng có thể tắt thở luôn đi. Nếu không nàng thực sự không biết phải nói với cha mình ra sao, một cái chén sứ tấc vàng. Lan Khanh cúi đầu chống cằm, không thèm quay đầu nói: “Không tắt thở thì tự đứng lên”. Giọng nói có phần mệt mỏi, người không có óc cũng biết tâm tình hắn tệ thế nào. Đức hạnh của Lan Khanh công tử không có gì đặc sắc, nhưng hắn cũng rất chú trọng tu dưỡng, chỉ trong một ngày mà nói tục hai lần, quả nhiên là giận không nhỏ. Phương Uyển Chi run rẩy, không dám mè nheo gì lập tức rì rì bò qua. Cũng không dám tới gần hắn, nàng đứng cách một khoảng không xa, giả vờ ngây ngốc. “Lan gia à, ta ngủ hơi lâu, giờ sắc trời đã tối, ở lại nhất định sẽ khiến lão nhân gia ngài không vui, ta không làm phiền nữa, ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi”. Đương nhiên nàng cũng không muốn ở lại, hay phải nói là, nàng sợ đứng bên cạnh cái tên động không đáy này. Tính tình Lan Khanh nếu cũng dịu dàng như khuôn mặt hắn thì khắp nơi nơi đều xuân về hoa nở rồi. Liên gia không thèm nâng mắt nhìn nàng, nâng bảo bối mình vừa xếp thành một tòa núi nhỏ: “Muốn trốn nợ à? Cô đổ thừa qua ta?” Với Lan Khanh việc này không khác nào hủy hoại thanh danh của hắn, Phương đại cô nương trầm mặc. Dù sao hắn không biết xấu hổ nàng cũng sớm biết rồi. Hơn nữa món đồ sứ này đúng là nàng phá hỏng, nàng không còn gì để nói. Phương Uyển Chi không dám hé răng, chân bước một bước nhỏ sang bên cửa, tay che lên trái tim nói: “Ta hôm nay bị kinh hãi quá, giờ tim vẫn còn đau đấy”. Câu nói này đúng là thật lòng, nàng bị dọa, chuyện như thế cô nương nào mà không run sợ chứ. Còn về phần tim đau… Còn muốn trả đũa? Lan Khanh ngẩng đầu liếc nàng một cái, thấy trên mặt nàng còn che tấm vải trắng, sợ hãi rụt rè như vội về chịu tang thì đứng dậy bực bội kéo nó xuống. “Cô có biết ta đau không?” Dưới ánh nến mờ ảo, công tử Lan Khanh mặt mày như ngọc nhíu chặt mày, sắc mặt thực sự không tính là tốt. Phương Uyển Chi vốn cũng không nghĩ hắn có thể giận đến thế, nhưng bị người khác nhăn mày như vậy cũng là lần đầu nàng gặp phải. Ngón tay dưới ống tay áo giật giật, che mắt, sợ hắn đòi thêm tiền xem mặt. Có điều nàng không biết là, Lan công tử sở dĩ giận như thế, không chỉ vì nàng đập phá đồ đạc của hắn, mà vì đồ của Thương Chu rất khó tìm, trong mắt hắn, nếu bạc có thể giải quyết được thì không sao, nhưng nếu không mới phải sốt ruột. Tiểu gia ngày thường thích chiếm chút tiện nghi, nhưng đều là trong khuôn khổ cho phép. Từ lúc sinh ra lão Vương gia đã giáo dục theo kiểu tính kế người khác, tính thành quen, không bẫy người ta lại thấy nhân sinh đơn điệu. Liên Dụ không nói lời nào, trong đầu Phương Uyển Chi càng không nắm chắc. Trong lòng nàng càng không rõ, càng phải tìm cách chạy. Đôi mắt đen lúng liếng xoay vòng, “bịch” một tiếng ngồi phịch xuống, nàng gào thét. Đây là lần đầu tiên nàng dùng kế có một không hai mà nhị nương dạy, già mồm giả bộ, giọng hét có phần run rẩy, hất khăn vung vẩy, khóc lóc om sòm. Phải tranh thủ diễn tiết mục đáng thương, phối thêm chút hương vị kêu oan nữa. Nước mắt cứ thế giàn giụa chảy ra, ai nhìn thấy cũng không thể nhắm mắt. Sau khi Bì Bì trở lại thấy Liên Dụ đang ngồi trước bàn cầm bình thuốc nhỏ, không biết có phải suy nghĩ dùng bình đó giết chết Phương Uyển Chi không. Hắn chưa thấy nữ nhân nào có thể khóc lóc om sòm như thế, nếu trước kia còn tán thưởng nàng hòa ái thì giờ cũng bị màn khóc thét này giết chết triệt để. Nàng nói: “Nương ơi, sao nương không gả cho người nào khá một chút? Ta là một cô nương hai mươi, không tính trẻ cũng không tính tàn, khó khăn lắm mới đến đây mà ngay cả nước giếng cũng phải mua ba lượng bạc. Cha thì tai to mặt lớn, nhìn thì xa xỉ mà thực ra nghèo kiết xác. Nhà thì không có gì, phú hộ gì chỉ để cho mắt người nhìn thôi, ngài muốn ngân phiếu à? Hôm nay để ta chết ở đây đi, ngài gọi hắc bạch vô thường đến kéo ta đi đi”. Phối hợp với đoạn kêu khóc này còn đặt thêm một con đao nhỏ nơi cổ tay. Lan Khanh nhìn qua, đây là dao Phương Uyển Chi dùng để gọt trái táo, trông rất cùn, trên bề mặt còn có gỉ, không biết có phải gọt táo nhiều quá không. Căn nhà tranh không lớn vì tiếng la hét mà ầm ĩ như chợ. Lan Khanh vùi mình trong đống vụn sứ, thỉnh thoảng nhìn bình thuốc trong tay, thực sự có ý muốn đánh chết nàng. Sau khi Bì Bì vào nhà lại nghe có tiếng gõ cửa, hắn nghĩ không lẽ đến lão đánh xe cũng nghe được tiếng giương cung bạt kiếm trong nhà. Nếu là bình thường hắn cũng không có tâm tình đi hòa giải, nhưng hôm nay thực sự không được, bởi vì Trần Vương Lưu Lễ không biết từ lúc nào tìm đến đây, nhìn thấy Bì Bì thì cười nói: “Chỗ này của hai người bản vương tìm không dễ đâu”. Nhìn gương mặt nửa cười nửa không kia, trong lòng Bì Bì hốt hoảng, trên mặt lại không có cảm xúc gì. Hắn cúi xuống hành lễ, vấn an: “Thỉnh an vương gia”.