Thương Thiên Phách Huyết

Chương 298 : Lựa chọn (hạ)

- Lão phu hôm nay tìm nhị vị, chính là hướng Hứa đại tướng quân cầu khẩn một chuyện. Qua nửa ngày, Lộ Đỉnh Thịnh rốt cục phá vỡ không khí nặng nề. - Lão tướng quân có việc cứ việc phân phó. Trong nháy mắt Hứa Hải Phong hiện lên vô số ý niệm trong đầu, nhưng chỉ chớp mắt đã quyết định, vô luận lão này đưa ra điều kiện gì, chỉ cần hắn có năng lực làm được, sẽ lập tức đáp ứng. Năng lực nhà họ Lộ tại Tây Bắc tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của bất luận kẻ nào, vị trí ông vua không ngai ở đại tây bắc ở mấy chục năm không ngã, đủ để chứng minh năng lực của hắn. Nhân vật như vậy, tuyệt đối không được phép trở thành địch nhân. - Tốt, lão phu nói thẳng vậy. Lộ Đỉnh Thịnh buông chén rượu xuống, sắc mặt của hắn có vẻ ngưng trọng vô cùng: - Trận chiến ở Thái Nguyên, không biết nhị vị nghĩ như thế nào? Trao đổi ánh mắt một chút, này hai người rất ăn ý hợp tác đồng thời cười, Hứa Hải Phong cất cao giọng nói: - Nhiều nhất là năm thành thắng lợi. Tinh quang trong mắt Lộ Đỉnh Thịnh chợt lóe, ngữ khí của hắn có vẻ có chút chần chờ: - Thái Nguyên là nơi có ngàn dặm bình nguyên, là địa hình người Hung Nô thích tác chiến nhất, không biết nhị vị vì sao đối với Trình gia có tin tưởng như thế? Hứa Hải Phong nhẹ nhàng lắc đầu, chưa trả lời câu hỏi của hắn, mà là hỏi ngược lại: - Như vậy theo lão tướng quân thấy, lại là như thế nào? Lộ Đỉnh Thịnh tay vuốt chòm râu, thật lâu sau, nói: - Có năm thành. Hứa Hải Phong trong lòng cả kinh, nếu lấy địa hình luận, người Hung Nô thật sự là chiếm cứ tiện nghi lớn lao, kỵ binh của bọn họ tại Thái Nguyên sẽ phát huy ra ưu thế cùng với sức chiến đấu lớn nhất. Cùng so sánh, vô luận là tư binh Trình gia, hay quân sĩ còn sót lại của ba đại quân đoàn kia, đều rõ ràng kém hơn Kim Lang Quân của Hung Nô. Trong tình hình chung. Thắng lợi rõ ràng nghiêng về phía người Hung Nô. Chẳng qua, ở trong tay Trình gia lại nắm một vương bài, một vương bài đủ để thay đổi toàn bộ cuộc chiến. Nếu là vận dụng xảo diệu, đủ để tạo thành thiệt hại nặng khó có thể tưởng tượng cho người Hung Nô. Chính là bởi vì có bảo vật này. Cho nên hắn mới có thể nghĩ đến song phương có kết cục năm ăn năm thua. Nhưng mà, Lộ Đỉnh Thịnh cũng không biết việc này, vì sao lại khẳng định như thế, điều này kiến hắn không hiểu chút nào. Không ai biết, lúc này trong lòng vị lão nhân kiến thức rộng rãi cũng đang ngờ vực khó hiểu. Hứa Hải Phong mặc dù không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng là chỉ cần nghe hắn khẳng định mà lại không chút do dự trả lời như thế, có thể thấy hắn đối với Trình gia tin tưởng mười phần. Chính là một câu nói như vậy, Lộ Đỉnh Thịnh đã xác định, đám người Hứa Hải Phong khẳng định có chuyện gì gạt mình. Hoặc là nói mạng lưới tình báo của mình, khẳng định có chuyện gì đó không thể phát hiện được. Bất quá, sống lâu thành tinh. Nếu bọn họ không nói, tự nhiên cũng sẽ không chủ động hỏi. - Lão phu khẳng định như thế, chính là vì hai người. - Ý của ngài là… - Trình Huyền Phong Trình đại ca cùng với Cổ Đạo Nhiêm Cổ đại soái. Lão nhân nhẹ giọng nói. - Hai người bọn họ thì sao? Tương Khổng Minh ngồi một bên lặng lẽ không lên tiếng đột nhiên hỏi. - Lão phu chính là tín nhiệm ánh mắt Trình đại ca cùng với trí tuệ của Cổ đại soái thôi. Lão nhân nhìn hắn một cái, nhàn nhạt giải thích. - Ba mươi năm trước. Cổ Đạo Nhiêm bất quá gã bách phu trưởng trong tư binh của Trình gia, thiên phú của hắn, ở trên tu hành võ đạo cũng chỉ bình thường thôi. Trong Trình gia. Người chói mắt hơn so với hắn chỗ nào cũng có. Nhưng mà, chính là lúc này, hắn gặp Trình đại ca. Trong thanh âm lão tướng quân có vô hạn ký ức, tựa hồ suy nghĩ tới những tao ngộ mà mình gặp được: - Chính bởi vì tuệ nhãn Trình đại ca nhận biết anh hùng, mới cho hắn một cơ hội chứng minh bản thân. Mà quả thật Cổ Đạo Nhiêm cũng không phụ sở vọng của Trình đại ca, từ một gã bách phu trưởng từng bước thăng chức, cho đến khi danh chấn thiên hạ, quan cao cực phẩm. - Hai người bọn họ, ta tin được. Cuối cùng lão tướng quân nói như vậy. Nguyên lai ở trong cảm nhận của vị lão tướng quân. Địa vị của hai người này trọng yếu như vậy. Cơ hồ đã nặng tới mức có thể ảnh hưởng tới phán đoán cùng với tin tưởng của hắn. Hứa Hải Phong thở dài: - Ngài nói nhiều như vậy, không biết có dụng ý gì? Lão tướng quân duỗi tay giơ chén rượu lên, nhìn nước rượu bên trong hơi có vẻ đục ngầu, nói: - Lão phu đang đợi, kết quả trận chiến ở Thái Nguyên. Hai người Hứa, Tương lập tức hiểu được ý tứ của hắn. Kết quả cuộc chiến ở Thái Nguyên, cũng không vẻn vẹn là việc của Trình gia cùng với Hung Nô, mà ngay cả Ngoạ Long thành phía xa ngoài ngàn dặm, cũng sâu chịu ảnh hưởng. Một trận chiến này, nếu người Hung Nô đắc thắng, thì Đại Hán gặp nguy. Nhưng mà, nếu thắng lợi là một phương Trình gia, như vậy chỉ sợ ngày hôm sau, Lộ Đỉnh Thịnh sẽ đem người hướng tới Trình Huyền Phong tuyên thệ nguyện trung thành. Thanh danh Trình gia sẽ truyền khắp Đại Hán, bọn họ sẽ dễ dàng tiếp thu tất cả lãnh địa bị người Hung Nô chiếm lĩnh. Trình gia, không thể không thành đệ nhất thiên hạ gia. Đến lúc đó, chỉ cần Lưu Chính Đình ngoài ý muốn bỏ mình, như vậy thiên hạ thật sự sẽ phải đổi chủ. Chẳng qua, không ngờ Lộ Đỉnh Thịnh lại ở trước mặt bọn họ quang minh chính đại nói ra vấn đề này, thật sự là ngoài dự liệu của bọn họ. Đối với bọn hắn mà nói, Trình gia là một uy hiếp lớn không thua gì người Hung Nô, lần này Lộ Đỉnh Thịnh tồn hại tâm tư, lẽ nào không sợ mình có lòng cảnh giới sao. Giống như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng hai người bọn họ, Lộ Đỉnh Thịnh cười nói: - Hai vị cũng từng gặp qua tiểu tôn Lộ Thông Châu, các ngươi thấy hắn thế nào? - Lộ môn hổ tử (1), tiền đồ không thể hạn lượng. Hứa Hải Phong nghiêm mặt nói. - Đứa cháu này của lão phu, từ trước đến nay cố chấp, mà hiện giờ quần hùng xưng bá, hắn thấy có lợi thế, nhưng không phải Hung Nô cùng với Trình gia. Trong lòng Hứa Hải Phong có chút hiểu ra, nói: - Như vậy Lộ huynh hẳn đã xem trọng một nhà?Ánh mắt Lão nhân chuyển qua trên mặt Hứa Hải Phong, dừng ở hai mắt của hắn, trầm giọng nói: - Hắn xem trọng, đúng là ngươi -- Hứa đại tướng quân. Hứa Hải Phong cùng hắn thản nhiên đối diện, nghiêm nét mặt nói: - Cảm tạ thịnh tình của Lộ huynh. Lão nhân thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: - Người trẻ tuổi có cái nhìn của riêng họ, hiện giờ lão phu còn sống mấy ngày tàn, còn có thể khuyên nhủ hắn, nhưng qua vài năm tiếp theo, chính là thiên hạ của hắn. Trong lời nói của Lộ Đỉnh Thịnh tràn ngập một cỗ bi ai thương cảm, tại thời khắc này, bất quá hắn cũng chỉ là một lão nhân bình thường mà thôi. Vô luận ngươi xuất thân cao quý vạn phần, hay chỉ là một gã không danh tiếng. Đều không tránh được tử vong tiến đến, khác biệt duy nhất chính là hoặc lúc còn trẻ hoặc lúc tuổi đã già. - Trận chiến Thái Nguyên, nếu Trình gia thắng, tự nhiên không cần nhắc lại. Nhưng mà. nếu Trình gia bị thua, lão phu sẽ tức khắc thoái ẩn, việc trong tộc, toàn bộ giao cho tiểu tôn, từ đó không hề nhúng tay. Lời nói của Lão tướng quân thậm chí có một tia vang vọng, có thể thấy được lúc này trong lòng hắn có chút kích động. - Tốt... Hứa Hải Phong nhìn hắn, chậm rãi nói: - Ý tứ của ngài, Hứa mỗ hiểu được, nếu là có thể tương trợ Lộ huynh, ngày sau Hứa mỗ quyết không dám làm việc bội bạc. - Có được một câu này của tướng quân. Lão phu vô cùng cảm kích. Lộ Đỉnh Thành như trút được gánh nặng mà cười, ngay ở bên trong xe hướng Hứa Hải Phong vái thật sâu.※※※※Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, Tương Khổng Minh đột nhiên cười lạnh nói: - Lão đầu này thật ra tính toán. Hắn làm như vậy là chuẩn bị hai đường, vô luận tình thế biến hóa như thế nào, đều có một con đường lui. Hắc hắc... có lòng dạ khác thì đáng giết a. - Nga? - Cáo già này, sớm đã nhìn ra khí số Lưu gia đã hết, trong Hán tộc. Có hi vọng nhòm ngó ngôi báu Trung Nguyên, chỉ có hai nhà, không phải Trình gia. Thì là chúng ta. Hắn lựa chọn nói lúc này, đúng là hai mặt đều tốt, hừ... Không hổ là lão quái vật sống hơn tám mươi năm. Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: - Không quản hắn nói như thế nào, chung quy cũng là một cái tin tức tốt. Nhà họ Lộ này có hai vạn hùng binh, quả thật là tinh nhuệ chi sư. Trong ngữ khí của hắn tràn ngập tự tin, giống như hai vạn người này đã là vật ở trong túi của mình. - Ân, chủ công, lúc này. Lại phải phiền ngài đích thân xuất mã mới được. Tương Khổng Minh gật đầu nói. Hơi hơi cười, mặc dù Hứa Hải Phong không nói lời nào, nhưng là từ trên người của hắn bỗng nhiên bộc phát ra chiến ý cường đại, cổ chiến ý dày đặc kia như thực chất mà ngay cả người không thông võ công như Tương Khổng Minh cũng có thể cảm nhận rõ ràng được. Sau một lúc lâu, Tương Khổng Minh đột nhiên thở dài thật sâu, lắc lắc quạt lông, vài luồng gió thổi qua vạt áo của hắn, mang theo một chút cảm giác mát mẻ, nhưng không mang đi khó chịu trong lòng hắn. - Làm sao vậy? Hứa Hải Phong kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, cùng hắn quen biết mấy năm, rất ít chứng kiến bộ dáng hắn than thở như vậy. Tương Khổng Minh lắc lắc đầu, chậm rãi, từ trong miệng hắn phun ra tên một người: - Cổ Đạo Nhiêm. - Cổ đại soái? Hắn làm sao vậy? Hứa Hải Phong hơn khó hiểu. Trên mặt Tương Khổng Minh hiện lên một tia sát cơ: - Người này không được giữ lại. Nghe xong Lộ Đỉnh Thịnh đánh giá Cổ Đạo Nhiêm, trong lòng Tương Khổng Minh nổi lên một tia hàn ý không hiểu. Nếu lấy tài học mà nói, lúc này quả thật trong thiên hạ không có người nào có thể so với Tương Khổng Minh. Nếu là mặt đối mặt nói chuyện với nhau, có kỳ công thuật đọc tâm Tương Khổng Minh tự nhiên cũng sẽ không kém hơn bất luận kẻ nào. Nhưng ở trên chiến trường, hắn là người mới quả thật không thể so sánh cùng với tay già đời từ tướng lãnh cấp thấp từng bước một đi lên như Cổ Đạo Nhiêm. Chính như trận chiến đêm qua, nếu hắn không phải nắm giữ trước nhất cử nhất động của Ban Khắc La Phu Đặc, cũng không có khả năng thiết lập bẩy rập hỏa công, càng không thể khéo léo cướp đại doanh quân địch, thu được một vô số đồ quân nhu. Trận chiến ấy, kỳ thật do hắn chỉ huy đại quân, mới là trận chiến đầu tiên trong đời. Vô luận là bố cục trước trận chiến, hay năng lực ứng biến, hắn đều cách Cổ Đạo Nhiêm tương đối xa. Điều này cùng trí tuệ không quan hệ, thuần túy là chênh lệch kinh nghiệm, cho dù là Tương Khổng Minh hắn cũng vô pháp ở trong thời gian ngắn có thể đuổi theo. Nếu ngày sau Hắc Kỳ Quân cùng Trình gia gặp nhau trên chiến trường, như vậy người này nhất định là uy hiếp lớn nhất. Tương Khổng Minh ngẩng đầu nhìn trời, hắn vẫn chưa mất đi tin tưởng, bởi vì mọi người sẽ tiến lên, ngay cả lúc này hắn không bằng Cổ Đạo Nhiêm, nhưng cũng không có nghĩa là về sau không thể vượt qua hắn. Huống chi... khóe miệng Tương Khổng Minh tràn ra một tia cười lạnh, dừng ở trong mắt Hứa Hải Phong, bỗng nhiên hắn lại nghĩ thông sự tình gì. - Cổ Đạo Nhiêm có lợi hại, bất quá cũng là một người bình thường mà thôi. Nụ cười trên mặt Tương Khổng Minh dần dần biến thành vẻ khinh thường: - Chúng ta dựa vào chính là Hắc Kỳ Quân, này -- lại là quân đội khủng bố vượt ra khỏi cực hạn nhân loại. Giờ khắc này, hắn tràn ngập tin tưởng, chỉ cần là Hắc Kỳ Quân phóng ngựa trên bình nguyên, thiên hạ không ai có thể kháng cự được, cho dù là Cổ Đạo Nhiêm cũng không được.