Chưa được mấy ngày, tạo hình của Long Đằng Vương liền thay đổi. Duyệt Nhi ở bên dưới móng vuốt siêu bự không gì có thể so sánh của nó bện cỏ thành một chiếc giỏ lớn, sau đó liền nằm lên đấy, hết sức thoải mái, so với cái lưng thô ráp dày cứng của Long Đằng Vương thì đáng hưởng thụ hơn nhiều. Đưa tay cầm trái cây đặt bên trong giỏ, Duyệt Nhi hít sâu một hơi, thật thơm thật ngọt, “A” một tiếng mở to miệng cắn một miếng, không ngờ lại chua đến độ cả hàm đều ê ẩm, nhíu hàng mày thanh tú, Duyệt Nhi lẩm bẩm: “Chua quá, khác xa so với bàn đào của Vương Mẫu nương nương.” Nói rồi vung tay, trái cây bị ghét bỏ vẽ một đường cong duyên dáng, trực tiếp rơi từ giữa không trung xuống đất. Vu Sơn thấy trái cây bị ném trong ảo cảnh, hận không thể lao nhanh đến đó mà bắt lấy. Ngưng Nguyên Quả đó, là Ngưng Nguyên Quả mà Thủy Nguyên Cốc năm nghìn năm mới kết được một trái đó!!!!!! Duyệt Nhi có một đám thủ hạ là phi thú, nếu chỉ đơn thuần là mấy con thú nhỏ tầm thường nơi phàm gian thì cũng tạm đi, nhưng đây đều là thiên địa thần thú, Duyệt Nhi lệnh cho chúng làm gì, chúng liền làm nấy, một chút cũng không bày ra vẻ tôn nghiêm ngang ngược vì là linh thú. Mấy ngày nay, đám thú này đã tìm những thứ quý hiếm nhất của Thủy Nguyên Cốc về đặt trong cái giỏ cỏ mà Duyệt Nhi ngủ, trái tim Vu Sơn cũng máu chảy thành sông rồi, biết vậy khi ấy không nên để tiểu cô nương này vào trong, đắc tội không được, còn phải hảo hảo cung phụng, cung phụng thôi cũng được đi, nhưng tiểu cô nương này còn là một kẻ kén ăn nữa. Vu Sơn tỷ mỷ tìm kiếm một lượt toàn bộ Thủy Nguyên Cốc, may quá, rất may là Cố Nguyên Quả năm vạn năm giấu trong vạn lý tùng lâm kia vẫn bí mật lủng lẳng trên một cây nhỏ chẳng chút bắt mắt. Y cẩn cẩn thận thận bày một kết giới, chuyển đến xung quanh Cố Nguyên Quả đó, dù gì thì tiểu cô nương này cũng không quý trọng bảo bối, y quý trọng là được rồi. Duyệt Nhi nào biết nàng đã lãng phí đồ tốt của Thủy Nguyên Cốc. Ngày ngày đều nằm vùi trong chiếc giỏ, cái gì cũng không nhìn thấy, nỗi nhớ Tức Mặc Ly trong lòng ngày càng nhiều, chỉ muốn nhanh chóng bay khỏi thảo nguyên dường như không có điểm cuối này. Lúc này sáu tháng đã trôi qua,khi Duyệt Nhi cảm thấy linh lực toàn thân dồi dào đến độ vừa vung tay đã có thể thi triển pháp thuật, cũng dần dần ngửi hương hoa khác với mùi hương ngai ngái của cỏ xanh nơi thảo nguyên, nàng cao hứng ngồi bật dậy trong chiếc giỏ nhỏ, đôi mắt to tròn long lanh đầy hứng khởi, ngay cả tai cũng dựng thẳng. Cuối cùng, thanh âm mềm mại ngọt ngào lần đàu tiên như thể trút được gánh nặng: “Cuối cùng đã tới rồi, Long Đằng Vương này quả thật rất nhanh!” Tiểu Sát cảm nhận được tâm tình nàng cực kỳ chấn động, trầm lặng một lúc lâu mới nhịn không được nói: “…Chủ nhân, đây chỉ là qua khỏi thảo nguyên của Thủy Nguyên Cốc mà thôi…Vẫn còn dãy núi Thủy Nguyên, sa mạc, biển lớn…” Duyệt Nhi thiếu chút nữa thì rơi khỏi chiếc giỏ: “Cái gì?!” Nàng hết sức thất vọng, lệ lại vòng quanh mắt,nhưng thế nào cũng không rơi xuống, hiện tại mới sáu tháng nhưng nàng đã thấy như sáu trăm năm vậy… Cực kỳ buồn bã, Duyệt Nhi bực dọc kéo kéo hai lỗ tai hổ trên tóc mình, tiện tay nắm một quả trái cây ném xuống phát tiết, trước kia nàng luôn vứt những quả khó ăn, lần này thế nhưng lại khác. Bất quá chỉ một lúc thì bên dưới truyền tới tiếng chí chóe, giống như tiếng khỉ kêu. Tiếng kêu đó càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng nhiều, cuối cùng, khắp trời đâu đâu cũng đều có thể nghe thấy tiếng kêu chứa đầy phẫn nộ đó. Trong lòng Duyệt Nhi có chút tò mò, liền vội vàng lệnh cho Long Đằng Vương đáp xuống. Hư Linh Hầu vương biểu cảm hết sức tức giận, lâu rồi nó chưa hề ló đầu ra khỏi hang. Hôm nay vừa mới thò đầu ra ngoài liền bị một quả trái cây từ trên không trung rớt trúng đầu, trực tiếp khiến nó ngã xuống đất, với tư cách là Hư Linh Hầu nhenh nhẹn mẫn tiệp, còn là Hầu vương, vậy mà nó lại bị một quả trái cây nhỏ bé đập ngã, nhếch nhác nằm bò nơi rễ cây! Đây đích thực là khoảnh khắc đáng sỉ nhục nhất trong suốt cuộc đời mấy vạn năm làm khỉ của Hư Linh Hầu vương. Tất nhiên, cũng tức giận như vậy còn có mấy vạn thuộc hạ của nó đang ở Thủy Nguyên Cốc, tại dãy núi này duy chỉ có Hư Linh hầu chúng nó sinh trưởng, khi ấy một hầu tử (khỉ) bên cạnh Hư Linh Hầu vương két két kêu lên, những con xung quanh cũng trở nên khẩn trương, âm thanh đó nháy mắt lan khắp dãy núi Thủy Nguyên, hầu tử của toàn bộ dãy núi đều bắt đầu kêu, cái gọi là “Nhất hô vạn ứng”, chẳng qua cũng chỉ thế này thôi. Nhưng mà, đã lâu rồi chúng nó cũng không hề náo nhiệt đến như vậy. Hư Linh Hầu vương trưởng thành rất đẹp, mặc dù so với hầu tử không khác mấy, nhưng đây là vẻ đẹp của hầu tử, bộ lông óng ánh sắc vàng phát sáng lấp lánh, cho thấy địa vị khác biệt của nó. Giờ phút này thấy Long Đằng Vương từ không trung đáp xuống, ngay cả mấy trượng xung quanh cũng bị tia sáng trên thân thể đang hạ xuống của nó chiếu sáng, cho dù là Hư Linh Hầu vương cũng cảm thấy nó rất chi là khí phách, nhưng thế thì sao. Nó dù gì cũng là vương nơi đất bằng của dãy núi Thủy Nguyên này, lý nào lại sợ nó – vương của không trung chứ? Đợi khi Long Đằng Vương nhẹ nhàng dùng móng vuốt treo chiếc giỏ lên chạc cây lớn, sau đó khi một cái đầu nhỏ nhắn từ trong giỏ cỏ ló ra, Hư Linh Hầu vương mới hiểu được đối thủ của mình không phải Long Đằng Vương. Duyệt Nhi hoàn toàn chẳng thấy gì, linh tức lần dò, đáng yêu cười nói: “Một đám khỉ nha, ồn ào không thua gì một đám vịt cả.” Hư Linh Hầu vương thấy dáng vẻ ngọc tuyết đáng yêu của nàng như vậy, lại nói nó như thế, gương mặt khỉ lập tức còn đỏ hơn đít khỉ. Nó cũng có tôn nghiêm nha, thấy tiểu cô nương xinh đẹp cũng sẽ có lòng tơ tưởng, được chưa? Nói tới dãy núi Thủy Nguyên, đã rất nhiều rất rất nhiều năm rồi chưa từng có cô nương nào vào trong này, những nàng có năng lực vào Thủy Nguyên Cốc thì sớm đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn ở thảo nguyên Thủy Nguyên. Hiện giờ gặp Duyệt Nhi, Hư Linh Hầu vương chỉ cảm thấy trước mắt bừng sáng, im lặng một hồi lâu mới mở miệng, nó vậy mà lại có thể nói tiếng người: “Cô…Cô…nương, vì sao ném ta?” Duyệt Nhi nghe tiếng nó nói, lập tức cảm thấy cực kỳ hứng thú, gương mặt nhỏ nhắn quay sang nói với Long Đằng Vương đang ở giữa không trung ngơ ngẩn nhìn Mẫu Đơn Nhan không chút nhúc nhích: “Long Đằng, ngươi xem người ta kìa, tiểu hầu tử cũng có thể nói tiếng người, ngươi lại không thể.” Long Đằng đã bị nàng chèn ép đến độ chẳng thèm phát cáu nữa, nghe nói thế cũng chỉ thơm thảo quạt quạt cánh, đôi mắt to bằng cái trống nhỏ vẫn nhìn Mẫu Đơn Nhan không chớp. Hư Linh hầu vương thấy Duyệt Nhi không để ý tới nó, đành thu hết dũng khí nói: “Cô nương, vì sao lại ném ta?” Duyệt Nhi chống cằm, nói: “Không cẩn thận.” Hư Linh hầu vương vẫn không có phản ứng gì khác, nhưng thuộc hạ của nó đã phừng phừng nổi giận, lập tức leo lên cây đại thụ chỗ Duyệt Nhi, hình thành thế bao vây bốn mặt, nhe răng múa vuốt, giống như muốn đem Duyệt Nhi đang ngồi trong giỏ kéo xuống ngay lập tức. Dám khi dễ vương của chúng nó hả? Hôm nay cho bọn ngươi táng thân nơi dãy núi Thủy Nguyên này! Duyệt Nhi nghe thấy tiếng động khác lạ xung quanh, có chút bất mãn: “Đám khỉ các ngươi ỷ đông hiếp ít!” Con nào con nấy tức thì im lặng dừng lại, không chút động đậy… Hư Linh hầu vương không khỏi lại len lén nhìn trộm Duyệt Nhi mấy cái, chỉ nói: “….Cô nương, nếu không thì, một mình ta ức hiếp nàng?” Vậy thì đủ công bằng rồi ha. Duyệt Nhi lắc lư cái đầu, cảm thấy chủ ý này mặc dù không tệ, có điều: “Chi bằng chúng ta hợp tác đi, vừa rồi ta thật sự không cố ý ném trúng ngươi.” Hư Linh hầu vương ngẩn ra, lại nói: “Muốn hợp tác điều gì? Một tiểu cô nương như nàng lấy gì bàn điều kiện với Hư Linh hầu chúng ta?” Mặc dù nó nói cứng là thế, nhưng một chút cũng không có dáng vẻ trên cao nhìn xuống. Duyệt Nhi trực tiếp từ trong chiếc giỏ nhảy xuống, đứng trước mặt Hư Linh hầu vương. Bàn tay nhỏ bé xòe ra, bắt đầu ngưng tụ thần lực, trầm tĩnh nhớ lại tâm quyết tạo nước lúc ở suối nguồn Nam Hải. Mấy tháng ở trong Thủy Nguyên Cốc, linh lực của Duyệt Nhi so với trước khi bị tiêu tán càng thâm hậu hơn nhiều, hiện giờ vận dụng cho loại pháp thuật đơn giản này, bất quá chỉ khoảng nửa khắc thì trong lòng bàn tay liền ngưng tụ thành một mặt trăng nhỏ từ dòng nước của đất trời, Duyệt Nhi lại thi pháp để nó ngưng kết lại. Bàn tay nhỏ nhắn vừa đưa ra, mặt trăng nước liền xuất hiện trước mặt Hư Linh hầu vương. Dưới ánh nắng mặt trời chói lọi, mặt trăng ngưng thành từ nước ấy phát ra ánh sáng lấp lánh, quả thực rất đẹp. Hư Linh hầu vương run run đưa tay ra nhận lấy, lúng túng nói: “Nàng….Sao nàng biết ta thích cái này?” Duyệt Nhi cười hắc hắc, vỗ tay nói: “Hầu tử thích nhất tìm trăng trong nước, hiện giờ đem mặt trăng nước này đặt vào tay ngươi, ngươi thấy sao?” Hư Linh hầu vương lắc lắc đầu: “Nàng phải chăng đã từng gặp Sở Từ?” Duyệt Nhi kinh ngạc, không ngờ hầu vương này thế nhưng lại biết Sở Từ, vội nói: “Biết.” Hư Linh hầu vương cẩn thận đánh giá nàng, bất ngờ thấy trên tóc nàng chẳng phải cài sợi lông vũ màu đỏ đấy sao? Khắp đất trời này, ngoại trừ Sở Từ thì còn ai có thể có lông vũ đó? Nó chỉ là một con khỉ, là tộc linh hầu tối cao, nhưng tư duy tính tình so với người bên cạnh cũng không khác: “Rất nhiều năm về trước, ta ở trong núi này gặp được nàng. Nàng cũng có năng lực chế tạo thiên địa linh hỏa từ không trung, có điều chẳng thể hóa thành mặt trăng nước tặng ta mà thôi. Năng lực hai người các nàng tương tự nhau, nên ta đoán hai người liệu có phải đã từng gặp nhau.” Duyệt Nhi gật gật đầu: “Sở Từ là bằng hữu tốt của ta.” Cô hổ nhỏ Duyệt Nhi hoàn toàn không biết Sở Từ khi được Hư Linh hầu vương nhắc đến gọi là “nàng”1 1Chú thích một tẹo: (có lẽ bà con ai biết học qua tiếng Trung đều biết) từ 他( anh, hắn) và 她(cô, nàng) phát âm giống nhau. Hư Linh hầu vương gọi Sở Từ là她, nhưng do phát âm tương tự他 nên Duyệt Nhi không biết giới tính của Sở Từ nhà ta đã bị thay đổi. Hư Linh hầu vương ngây ngẩn cầm mặt trăng nước: “Sở Từ nàng thật sự rất đẹp, là người đẹp nhất mà ta từng gặp…” Tiểu Sát khinh thường nói: “Con hầu tử này lẽ nào nhìn trúng Sở Từ Ma quân rồi?” Duyệt Nhi mơ mơ hồ hồ nắm ý, lập tức hưng trí bừng bừng: “Hầu tử, ngươi yêu thầm Sở Từ?” Hư Linh hầu vương không ngờ Duyệt Nhi lại thẳng thắn đến thế, lúng ta lúng túng mới nói: “Hư Linh hầu vương chúng ta cả đời cũng chẳng có hi vọng biến thành người. Mặc dù có thể nói, nhưng mà…Ai lại có thể thích một con khỉ chứ?” Duyệt Nhi không đồng ý lắc lắc đầu: “Ngươi đừng nói thế, nếu như hắn thích ngươi, tất nhiên sẽ không bận tâm ngươi là gì. Mặc Ly cũng không để bụng ta chỉ là một con hổ.” Hư Linh hầu vương nhìn dáng vẻ thuần lương ngây thơ của Duyệt Nhi, thật sự không ngờ nàng lại nói như vậy, xin thưa tiểu cô nương, cô hiện tại là hình người, không phải sao? Duyệt Nhi sao hiểu được băn khoăn trong lòng nó, chỉ nói: “Ngươi liệu có muốn ra ngoài gặp Sở Từ? Nếu như ngươi muốn thì theo ta.” Hư Linh hầu vương vội vàng cuống quít gật đầu, vốn đã cực kỳ yêu thích mảnh trăng nước trong tay, giờ theo nàng còn có thể ra ngoài gặp Sở Từ, cho dù là gặp thoáng qua thôi cũng tốt hơn là cứ ở tại dãy núi Thủy Nguyên kéo dài vô tận này mà tưởng niệm. Vu Sơn nhìn ảo cảnh trước mắt, không muốn cũng phải thừa nhận vận khí của tiểu cô nương này không phải tốt bình thường, trước thu phục Long Đằng vương, hiện giờ còn lôi kéo được Hư Linh hầu vương, dường như nàng ấy mỗi lần đều có thể gặp hung hóa lành. Quả thực là người không tầm thường. Nháy mắt trái tim lão vỡ vụn, vì Hư Linh hầu vương đã chạy lên trên cái cây nhỏ mà y gia tăng kết giới đó, mới hai ba cái liền hái mất Cố Nguyên Quả duy nhất của lão. Duyệt Nhi nhận Cố Nguyên Quả, “a” một tiếng cắn một miếng, gật đầu nói: “Cũng được.” Hư Linh hầu vương đứng bên cạnh Duyệt Nhi, hiện giờ muốn ra khỏi dãy núi này, tuyệt nhiên cũng không có trở ngại gì. Duyệt Nhi chậm rãi bước đi, dọc đường không ngừng có dã thú nhường đường, cảm giác đó đích thực rất lạ, khó mà miêu tả. Sát Na có chút không hiểu: “Chủ nhân, người muốn nhanh ra khỏi Thủy Nguyên Cốc, không phải đi ngược lại mục đích ban đầu người vào Thủy Nguyên Cốc sao?” Chẳng phải chủ nhân vào để tôi luyện à? Duyệt Nhi ăn xong quả, phủi phủi tay mới nói: “Nếu như Mặc Ly đã để ta vào Thủy Nguyên Cốc này, đương nhiên không hi vọng ta bị thương. Hiện giờ mắt ta không nhìn thấy, vạn vật trong Thủy Nguyên Cốc này cũng kỳ kỳ quái quái, nếu như chậm rãi bước từng bước một gian khổ đi đến suối nguồn linh lực thiên địa ở nơi sâu nhất của Thủy Nguyên Cốc ấy, giả tỷ ta không chết cũng sẽ phí mất mấy chục năm rồi.” Tiểu Sát nửa hiểu nửa không, thì ra chủ nhân muốn tiết kiệm thời gian? Vì vậy mới liên tục dùng một phương pháp, bắt giặc bắt tướng? Duyệt Nhi nằm trên chiếc giỏ bên dưới móng vuốt của Long Đằng vương, đưa tay quơ quơ trước mắt mình, cái gì cũng không thấy. Một lúc lâu, giọng nói mềm mại ngọt ngào mới truyền tới bên trong ý thức Tiểu Sát:”Ta nhớ Mặc Ly, vì vậy không trải qua nổi sự giày vò lúc thanh tỉnh của những ngày đêm này, chi bằng, bằng tốc độ nhanh nhất đến suối nguồn của linh lực, ép bản thân trầm tu, như vậy cũng có thể trở nên mạnh mẽ. Ta muốn đứng bên cạnh Mặc Ly, không cho phép bản thân yếu đuối nữa.” Vì sợ nhớ nhung, cho nên không mở kết giới nhìn cô bé yêu thương trong lòng, cưỡng chế bản thân trầm tu. Vì sợ nhớ nhung, cho nên suốt quãng đường chỉ muốn dùng biện pháp nhanh nhất để đi đến điểm cuối, chọn lựa trầm tu. Tức Mặc Ly vì thành toàn tâm nguyện của Duyệt Nhi, cam nguyện buông tay để nàng ra ngoài tôi luyện, mà Duyệt Nhi, để đứng bên cạnh Tức Mặc Ly, cam nguyện thoát khỏi vòng ôm ấm áp dịu dàng của y. Vu Sơn tắt ảo cảnh, lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, tiểu cô nương này và Tôn thượng đều giống nhau. Cái gọi là ái tình chẳng qua chính là như vậy.