Linh thức của Tô Hà đang đằng vân hộ trận giữa không trung cảm giác được Ninh Tê và Duyệt Nhi đang bước ra ngoài, mở mắt nhìn theo rồi lại tiếp tục nhắm mắt hộ trận. Theo như bọn họ thấy, Sở Từ Ma quân đã rơi vào lưới tình, thế gian không một thiếu nữ nào có thể cự tuyệt, cũng sẽ không rời đi a, càng huống chi tiểu cô nương Duyệt Nhi trông có vẻ là một người cần phải có sự che chở. Thấy Ninh Tê bước theo, cho rằng chỉ tản bộ xung quanh, cũng không phải việc phiền phức gì. Tô Hà đáng thương, chỉ biết Ma quân nhà mình ba lần bốn lượt ra khỏi Ma giới đều là vì tiểu cô nương này mà không hề biết mạng của tiểu cô nương ấy có không ít người muốn, rất chi là có giá trị. Thất Mệnh mấy ngày nay trong lòng đã lo lắng đến muốn nứt toác ra. Nghe một gã khất cái say xỉn ở Ô Điệp Châu nói Duyệt Nhi và Sở Từ Ma quân “bỏ trốn” đến Ma vực rồi, y cùng Kha Mộ Thanh Khổng Tước vội vàng đi đến Ma giới, đối với Ma giới y khá quen thuộc, Khổng Tước cũng chưa từng dẫn Duyệt Nhi quay về kể từ sau khi bị thương nặng bởi lần chịu Thần kiếp mấy trăm năm trước, y từ khi đọa ma thì đều sống ở Ma giới, bọn họ một đường vừa hướng về phía dãy núi Sơ Loan mà đi,vừa âm thầm nghe ngóng tin tức nhưng cũng không phát hiện ra tông tích của Duyệt Nhi, chỉ nghe được một tin đồn đang loan truyền rộng rãi suốt hai ngày nay, chính là Tô Hà tên lãng tử lạt thủ tồi hoa mấy ngày trước gặp được một tiểu cô nương, sau đó lại đưa về trong phủ rồi. Trong lòng ai nấy đều có chút dự cảm không lành, sao cứ có cảm giác tiểu cô nương ấy nghe ra rất giống Duyệt Nhi. Đã một tháng rồi, Duyệt Nhi rời nhà đi cũng không để lại cho họ bất kỳ tin tức nào,khí tức trên người cũng không tìm thấy, đôi mắt nàng lại không thấy gì, trước giờ đều nằm vùi trong ngực Lạc Thủy thượng thần, lần này cứ thế đơn độc ra ngoài một mình, cũng không biết liệu có phải là bị kẻ xấu dụ đi hay không nữa. Mấy ngày trước Kha Mộ Thanh nảy ra một chủ ý hay, chính là ở những thành trì lớn sầm uất nhất của Ma vực mở một gian Tô Nhục Nhục tửu lâu. Đề nghị vừa được đưa ra, Thất Mệnh Khổng Tước lập tức trở nên bận rộn, Thất Mệnh triệu tập bạch hổ tộc đang phân tán ở Ma vực tìm người, chỉ trong vỏn vẹn mấy ngày đã mở mười mấy gian Tô Nhục Nhục tửu lâu, một lòng đợi Duyệt Nhi ngửi thấy mùi thơm mà tới. Đáng tiếc là, đã mấy ngày trôi qua nhưng vẫn không có chút tin tức nào. Cô hổ nhỏ ham ăn như Duyệt Nhi, một ngày không được ăn thịt thì cảm giác toàn thân không thoải mái, hiện giờ xem ra ngay cả Tô Nhục Nhục tửu lâu cũng không hấp dẫn được nàng sao? Thất Mệnh lo lắng đến độ tóc cũng bạc luôn, tiểu công chúa của y ơi, nhanh về đi cho. Khổng Tước ngồi trên tầng cao nhất của Tô Nhục Nhục tửu lâu, quan sát những người đang ngự trên pháp bảo tới tới lui lui, cơ hồ trông mòn con mắt. Duyệt Nhi cô nương cũng thật không hiểu chuyện rồi, rời nhà đi cũng không thèm nói với những người thân cận như họ đây, đây không phải là muốn dằn vặt bọn họ sao? Mà tại nơi phía bắc lạnh lẽo nhất của Ma vực. Trong một thành trì nhỏ. Tại một trà lâu. Bích Ảnh ngồi ở chiếc bàn chính giữa, hết sức nho nhã uống trà, Điềm Thủy ngồi bên cạnh cũng có cảm giác thập phần thanh nhã. Sau lưng họ là một hàng Ma sứ đứng ngay ngắn, biểu tình kính cẩn mà nghiêm túc, ngay cả lông mi cũng không dám chớp loạn một cái, có thể thấy chủ nhân quản giáo rất nghiêm. Người có chút kiến thức đều biết hai vị này chính là nhị vị tiểu thư thuộc hai gia tộc lớn có thế lực của Ma giới. Rõ ràng là Ma, nhưng lại bày ra dáng vẻ băng thanh ngọc khiến của Tiên nữ, quả thật khiến người ta có chút khó lòng tưởng tượng. Lúc này Bích Ảnh tao nhã đặt chén trà xuống, cười nói: “Điềm Thủy tỷ tỷ, qua vài ngày nữa ta ước chừng sẽ gặp được Sở Từ Ma quân rồi.” Mặc dù ra vẻ ưu nhã, nhưng trong ánh mắt đều lộ rõ vẻ si mê khó mà giấu được. Điềm Thủy bất đắc dĩ liếc nàng một cái: “Bích Ảnh muội muội đừng tơ tưởng đến vị Sở Từ Ma quân đó, dù nói là mỹ nam tử đỉnh đỉnh đại danh của Ngũ giới, thủ đoạn tu vi phẩm tính cũng thuộc dạng thượng thừa, có điều đấy không phải là những người mà chúng ta có thể mơ tới, muốn gặp y, nói dễ hơn làm.” Bích Ảnh có chút không phục: “Nam tử cực phẩm như Sở Từ Ma quân, ta mơ tưởng chàng cũng không được sao? Đừng nói với ta tỷ không hề ái mộ chàng.” Lắc lắc đầu, trong đầu Điềm Thủy dần hiện lên hình ảnh nam tử khi ấy đạp không bước đến Ô Điệp Nhai, thẫn thờ một lúc mới nói: “Nam tử ta tưởng nhớ là Lạc Thủy thượng thần từng ở trên Cửu Trùng Thiên kia. Hôm ấy ta cũng đang ở Ô Điệp Nhai đợi tiểu cô nương mà người ta ra giá dùng Nghịch Viêm để mua mạng, trông thấy chàng từ phía trên Ô Điệp Nhai chậm rãi đạp không bước xuống, phong thái cùng dung mạo tao nhã như thế, tuyệt thế vô song. Hiện giờ ta hình dung không được, chẳng qua chỉ một câu, “nhất kiến ngộ chung sinh”1 1: gặp một lần nhớ cả đời, đại khái miêu tả việc đã yêu một người thì sẽ khó mà yêu người khác nữa. Bích Ảnh khinh thường chép chép miệng: “Nói ta không biết tự lượng sức, sợ rằng tỷ còn không biết tự lượng sức mình hơn ta. Ta đã truyền tin tức phía này cho phụ thân rồi, không tới vài ngày nữa Sở Từ Ma quân sẽ đến đây, khi ấy đôi bên gặp mặt nhau, sau đó diễn ra một đoạn tình duyên cũng không hẳn là không thể. Mà vị Lạc Thủy thượng thần trong lòng tỷ kia, sợ rằng cả đời này của tỷ sẽ chẳng thể nào gặp lại nữa. Tỷ còn tơ tưởng gì chứ?” Điềm Thủy lắc lắc đầu, quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, Lạc Thủy thượng thần trong lòng nàng đã ở một vị trí linh thiêng không thể nào xâm phạm, đặt ở đáy lòng còn cảm thấy có chút hoảng sợ, huống chi là đem ra bàn tán, đành đổi chủ đề: “Chúng ta cũng chỉ có được chút tin tức mà thôi, Sở Từ Ma quân cũng không hẳn sẽ thật sự để tâm đến Thủy Nguyên Cốc này…” Một cái đầu nhỏ bỗng dưng chen vào giữa hai người, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Hai người biết nơi Thủy Nguyên Cốc rơi xuống?” Bích Ảnh và Điềm Thủy giật bắn người, theo phản xạ quay đầu nhìn, chỉ thấy cái đầu nhỏ ấy chính là một tiểu cô nương hết sức đáng yêu, phấn điêu ngọc mài, tựa như một búp bê bằng sứ dễ vỡ, đôi mắt to tròn trong suốt không có bất kỳ tạp niệm gì, khí chất không nhiễm bụi trần kia khiến người đang bày ra dáng vẻ tiên nữ như các nàng trở nên có chút xấu hổ. Lúc này nàng ấy đang trông mong, chờ đáp án của các nàng. Bích Ảnh bĩu bĩu môi: “Cho dù biết đi chăng nữa, ta sao có thể tùy tiện nói với một cô nương xa lạ như ngươi?” Nàng quét mắt nhìn tiểu cô nương này từ trên xuống dưới một lượt, thứ nàng khao khát có được, trên người tiểu cô nương này đều có, trong lòng càng không phục. Tiểu cô nương ấy chính là Duyệt Nhi đang trên đường cùng Ninh Tê đi đến phía bắc lạnh giá tìm kiếm Thủy Nguyên Cốc trong truyền thuyết. Nàng mới đến không bao lâu, trà quán nhỏ ở phàm gian đều là nơi có nguồn tin tức thường xuyên nhiều nhất, đến nơi như vậy nghe ngóng tin tức thì không gì bằng. Trời cũng thương nàng, ở đây ngồi một buổi chiều liền nghe thấy Bích Ảnh và Điềm Thủy nhắc tới Thủy Nguyên Cốc, liền vội vàng chạy đến hỏi. Không thể không nói Duyệt Nhi thật sự là một cô nương có chút đơn giản, trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần người khác hỏi nàng việc gì, nàng sẽ trả lời, tương tự như vậy, nàng hỏi người khác cũng sẽ hồi đáp. Vì vậy câu nói này của Bích Ảnh thật sự khiến nàng lúng túng. Nàng sờ sờ hai búi tóc trên đỉnh đầu, lưỡng lự một lát, bàn tay nhỏ bé mở túi càn khôn đang đeo bên hông, lần dò móc ra một nắm hạt hướng dương bằng vàng lấp lánh, trải ra rồi cười nói: “Đạp Vũ sư phụ từng nói, muốn người khác đối tốt với mình thì nên cho người ta cái gì đó tốt tốt. Chúng ta thân thiết như vậy rồi, có thể nói với ta tin tức về Thủy Nguyên Cốc không?” Bích Ảnh và Điềm Thủy có chút không biết làm sao, Đạp Vũ sư phụ này… không phải làm hại đệ tử đấy chứ, đồ đệ đơn thuần thế này… sao mà dạy dỗ thành ra như vậy? Đợi chút, Đạp Vũ sư phụ? Lẽ nào là Đạp Vũ thượng thần đến từ Thần giới cùng Lạc Thủy thượng thần mấy trăm năm trước? Hai người quan sát Duyệt Nhi lần nữa, quả thực không nhìn ra có điểm gì đặc biệt, lắc đầu bỏ qua suy nghĩ của mình. Đồ nhi của Đạp Vũ thượng thần dứt khoát sẽ không vô dụng như thế, chưa kể linh lực hoàn toàn mất hết, ngay cả tu vi các nàng cũng hoàn toàn không cảm nhận được. Điềm Thủy cẩn thận quan sát nàng lần nữa, chung quy cảm thấy quen thuộc đôi chút, nhưng lại không nhớ ra đã gặp nàng ở đâu, đành bỏ qua, cười nói: “Chuyện Thủy Nguyên Cốc, hiện giờ chúng ta cũng chỉ biết được chút tin tức sơ sài mà thôi, Ma Thượng của chúng ta dạo này cũng đang tìm kiếm, vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện đem chuyện này nói ra. Tiểu cô nương, xin thứ lỗi.” Duyệt Nhi thất vọng thở dài một tiếng, đem hạt hướng dương thu lại bỏ vào túi càn khôn, vừa định mở miệng nói tiếp, tiếc rằng, một giọng nói quen thuộc ngắt lời nàng: “Duyệt Nhi cô nương, biệt lai vô dạng ha?” Duyệt Nhi kinh hãi, bắt lấy bàn tay Ninh Tê đang đứng bên cạnh, đôi mắt to tròn ngập tràn sát ý: “Lục Bằng Hứa, lại là ngươi?” Lục Bằng Hứa từ bên ngoài bay vào, nghe thấy lời này, liếc mắt nhìn tay phải đã không cách nào liền lại được, lửa giận trong lòng càng hừng hực nhưng trên mặt lại tươi cười, nói: “Nghịch Viêm và đan của Yêu vương, thứ nào cũng đều là vật khiến ta chuyển mình ở các giới, càng huống chi cả hai thứ này đều ở trên người ngươi, ta sao có thể tha cho ngươi?” Y đến Ma giới ẩn núp đã lâu, Duyệt Nhi và Ninh Tê vừa từ kết giới bước ra, y liền biết được, tiếc nuối lần trước suýt nữa thành công khiến y không dám manh động, chỉ sợ lại bị Sở Từ chen vào phá đám, mới bám theo các nàng suốt chặng đường, hôm nay cuối cùng tìm được cơ hội. Duyệt Nhi kéo tay áo Ninh Tê, trong lòng biết hiện giờ không phải là đối thủ của y, trong tay nắm Mẫu Đơn Nhan, chỉ đợi y lơi lỏng liền âm thầm đánh lén. Tiếc rằng Lục Bằng Hứa trước giờ là kẻ tâm ngoan thủ lạt, vừa dứt lời liền động thủ, từng luồng từng luồng linh lực đều phóng về phía Ninh Tê, nhất nhất không hề đánh Duyệt Nhi, Ninh Tê sao có thể là đối thủ của y vốn tu vi Yêu vương, chỉ vài ba chiêu đã có chút không chống đỡ nổi. Linh thức Duyệt Nhi cảm giác được không ổn, Mẫu Đơn Nhan trong tay liền phóng thẳng ra, gấp gáp truyền âm với Ninh Tê: “Chúng ta chạy.” Ninh Tê hiểu ý, nhân lúc Lục Bằng Hứa phân tâm đối phó với Mẫu Đơn Nhan cũng vội vàng tung vài luồng pháp lực, kéo Duyệt Nhi hướng bên ngoài chạy đi. Bích Ảnh và Điềm Thủy hiển nhiên cũng không phải người giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay tương cứu, ngay từ sớm khi Lục Bằng Hứa xông vào thì đã phi thân đứng giữa khoảng không bên ngoài trà quán. Lúc này thấy Ninh Tê kéo Duyệt Nhi chạy ra, lại nhớ tới lời nói vừa rồi của nam tử kia, trong lòng Điềm Thủy kinh ngạc, nhớ ra, tiểu cô nương này rõ ràng chính là người bị Nghịch Viêm mua mạng, hôm ấy an tĩnh ngủ say trong ngực Lạc Thủy thượng thần. Nàng nhìn về phía Duyệt Nhi, nhất thời cảm thấy trong lòng rối loạn đan xen, cứu, hay là không cứu? Mà Lục Bằng Hứa đã đuổi tới, một luồng bạch quang phóng ra đánh rơi đám mây mà Duyệt Nhi và Ninh Tê đang đứng, Ninh Tê không còn cách nào, liền vội vàng che chắn cho Duyệt Nhi, đứng trước mặt nàng. Lục Bằng Hứa lần này không do dự nữa, ngoan độc dứt khoát vô cùng, cũng phi thân lao tới. Trong lòng Duyệt Nhi biết Mẫu Đơn Nhan cũng không thể ngăn cản được y nửa phần, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra, rút cây trâm hình tiểu hổ trên đầu, chỉ trong nháy mắt, Huyễn Oanh lưu ly trượng phát ra vô số tia chớp màu tím đã xuất hiện trong tay Duyệt Nhi. Duyệt Nhi không có pháp lực, đương nhiên cũng không có cách sử dụng nó biến ra pháp thuật gì, đành phải tập trung tinh thần, dựa theo ý niệm để Huyễn Oanh lưu ly trượng lấy vị trí nàng và Ninh Tê đang đứng làm trung tâm, bay vòng vòng xung quanh với tốc độ nhanh, trong nhất thời, Lục Bằng Hứa thế nhưng không có cách nào lại đến gần hơn, cho dù linh lực, yêu lực y đánh ra đều bị Huyễn Oanh lưu ly trượng phản ngược lại. Trong lòng y chấn động vô cùng, chẳng thể nào bình tĩnh được. Cây trượng này rõ ràng là thượng cổ thần khí tuyệt thế! Tiểu cô nương này rốt cuộc lai lịch thế nào? Khoan nói có người dùng Nghịch Viêm vũ khí như vậy mua mạng, trên người có đan của Yêu vương cũng được đi, hiện giờ, trong tay nàng ta thế nhưng lại có thượng cổ thần khí?! Đây là việc y thế nào cũng không tưởng tượng được. Nếu như theo như lời đồn của ngoại giới, tiểu cô nương này có quan hệ tốt với mấy vị nam tử, lúc trước linh lực và tu vi đó là có được từ họ, như vậy cũng có thể lý giải vài phần, nhưng hiện giờ là tình huống kiểu gì? Lẽ nào bọn họ sẽ đem thượng cổ thần khí trao cho một cô nương nhìn qua một chút tác dụng cũng không có này? Lẽ nào y nghĩ sai rồi? Nàng ta không chỉ đơn thuần là thú cưng của Lạc Thủy thượng thần?