Đêm đến, Nam Hải Long Vương đương nhiên lại mở yến tiệc thết đãi tại Long Cung lần nữa, chúc mừng nguồn nước Nam Hải khôi phục như cũ. Trong góc phòng, một vị tiên nữ dung nhan cực kỳ diễm lệ nói: “Không ngờ tiểu cô nương này còn có chút tài lẻ, thế nhưng lập tức giải quyết được vấn đề nguồn nước Nam Hải.” Hướng mắt nhìn chiếc bàn lớn nhất bên trên, chỉ thấy Tức Mặc Ly người vận bạch bào ôm một cô nương gương mặt trắng nõn, đang tao nhã đút thức ăn vào miệng nàng, giữa hai người là một sự ăn ý mà hài hòa, khiến người bên cạnh ghen tỵ. Mặc dù cách khá xa nhìn không rõ dung mạo, nhưng nữ tiên này vẫn bị phong thái ấy xốn xang như kim châm vào mắt, khẽ chớp mắt: “Đáng thương cho muội muội ấy của ta mà… …” Nữ tiên thanh tú bên cạnh vội vàng nói: “Hôm ấy nếu không phải muội muội cô nói ra lời vô lễ, Lạc Thủy Thượng Thần cũng sẽ không đối với nàng ta như vậy. Tiên tử cũng đừng nhiều lời nữa, tránh lại động chạm đến Lạc Thủy Thượng Thần.” Nữ tiên xinh đẹp run lên, ngậm miệng lại, trầm mặc ủ rũ uống rượu. Duyệt Nhi mặt mày hớn hở ăn thịt được đưa tới, nhàn rỗi vẫn không quên cười nói với Chỉ Thủy ngồi bên cạnh cách đấy không xa: “Chỉ Thủy ca ca, thì ra nhà các huynh nhiều thịt như vậy, thật sự là có tiền giống như nhà Đông Hải Long Vương?” Đôi mắt Chỉ Thủy sáng trong nhìn Duyệt Nhi, giọng điệu cũng hết mực chân thành: “Duyệt Nhi muội muội muốn gì cứ nói với Chỉ Thủy ca ca, dù mất đi Nam Hải Long cung, Chỉ Thủy ca ca cũng sẽ đưa đến cho muội.” Hành Vân nghe thấy lời này thì âm thầm líu lưỡi nói không nên lời, Nhị đệ này cũng thật sự yêu thương Duyệt Nhi cô nương như muội muội ruột thịt rồi. Trong mắt Tức Mặc Ly chợt quét qua hàn ý nhưng bất quá chỉ trong khoảnh khắc, kế đó liền ngẩng đầu nói với Nam Hải Long Vương đang cười đến không khép miệng ở bên cạnh: “Ngày mai cáo từ.” Y không chịu được tên Chỉ Thủy này cứ lượn lờ lúc ẩn lúc hiện trước mặt Duyệt Nhi, mặc dù Chỉ Thủy đối với Duyệt Nhi thật sự chỉ có tình huynh muội, nhưng y không thích trong lòng Duyệt Nhi còn có bóng dáng một nam tử khác. Gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi quay sang Tức Mặc Ly: “Nhanh như vậy đã phải về Bồng Lai Tiên Sơn rồi sao?” Khí lạnh trên người Tức Mặc Ly càng dày đặc, nàng không nỡ rời khỏi đây? Không nỡ rời ai? Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng trên mặt Tức Mặc Ly vẫn không lộ ra biểu cảm gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê lỗ tai nhỏ màu tím của Duyệt Nhi, chỉ chăm chăm nhìn Duyệt Nhi, giọng nói như suối ấm chảy qua ngọc thạch, dịu dàng đến dọa người: “Trở về, được không?” Lỗ tai Duyệt Nhi thoải mái run run, mềm mại cụp xuống, nói: “Được, dù gì ở đây ăn cũng ăn no rồi, chơi cũng chơi không ít rồi.” Chỉ Thủy và Nam Hải Long Vương trong lòng ai thán thở dài: Đứa trẻ nhỏ đáng yêu này rốt cuộc là có biết hay không, nàng trúng nam nhân kế rồi a… … Hành Vân nghe thấy Duyệt Nhi nói vậy cũng không dám níu giữ, liền lệnh cho nữ hầu dâng rượu, cười nói: “Như vậy Hành Vân ta liền kính Duyệt Nhi cô nương một chung, cảm tạ Duyệt Nhi cô nương đã vì Nam Hải giải quyết vấn đề cấp bách.” Dứt lời liền rót đầy rượu hoa quả đặc biệt do Nam Hải ủ vào chén ngọc rồi đưa đến tay Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly vừa định đỡ lấy, tiếc rằng Duyệt Nhi đã vội vàng nhận rồi đưa lên môi, cái miệng nhỏ xinh phồng lên, ực một tiếng liền vội vã nuốt xuống. Mọi người bật cười, ngay cả Ngưng Không bình thường luôn nghiêm nghị đứng cách đó không xa cũng nhịn không được, Duyệt Nhi cô nương này thật sự là quá mức đáng yêu rồi. Duyệt Nhi vừa uống xong rượu hoa quả, le lưỡi, ngạc nhiên nói: “Đây là gì vậy? Sao ta trước giờ chưa uống qua bao giờ? Thật ngon… …” Nói rồi bàn tay nhỏ nhắn đưa ra, chén ngọc để ở phía trước, ý bảo còn muốn nữa. Tức Mặc Ly ngăn lại: “Duyệt Nhi… …” Tiếc rằng cô hổ nhỏ của chúng ta lần này không những không trúng nam nhân kế, mà còn vô ý bày ra mỹ nhân kế. Gương mặt nhỏ nhắn vừa quay qua, đôi mắt to tròn đã long lanh hai giọt lệ, Tức Mặc Ly chỉ có thể âm thầm thỏa hiệp. Chỉ Thủy biết loại rượu hoa quả này không mạnh, uống nhiều cũng không sao, liền tự mình cầm bình rượu châm đầy chén cho Duyệt Nhi. Không ngờ Duyệt Nhi trước giờ chưa từng nếm qua thứ trong chén nên chịu không nổi loại rượu hoa quả mà bọn Chỉ Thủy cho rằng rất loãng. Chỉ mới mười chung, trên gương mặt trắng nõn bắt đầu đỏ lên, đầu lưỡi nhỏ xinh ngay đến nói cũng không lưu loát, đôi mắt to tròn đã một mảnh hơi nước mơ màng, hoàn toàn không còn phân biệt được Đông Tây Nam Bắc. Chỉ ôm lấy Tức Mặc Ly ngắc nga ngắc ngứ nói về một cuốn thoại bản ngắn, nói được vài câu lại muốn uống một chung, mọi người trông thấy bất đắc dĩ lại cười vui vẻ. “Thư sinh đó nói: ‘Tiểu thư hôm nay đối với ta như vậy, ngày khác… …’ Ức, ta còn muốn rượu, rượu” Duyệt Nhi nói hai câu, bàn tay nhỏ bé lại cầm lấy chén ngọc đưa đến trước mặt Chỉ Thủy bảo y rót rượu. Tức Mặc Ly vung tay một cái liền cầm lấy bình rượu hoa điêu trên tay Chỉ Thủy, giữ ở trên tay, bất động. Duyệt Nhi cầm chén ngọc đợi một lúc lâu, nghĩ rằng đã được rót đầy, đưa đến bên môi, tiếc rằng cái gì cũng không có để uống. Gương mặt đỏ hồng quay sang Chỉ Thủy, hai lỗ tai màu tím của cô hổ nhỏ hoàn toàn cụp xuống, đôi mắt to tròn long lanh hai giọt lệ, khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm ngọt ngào nũng nịu có chút ủy khuất nói không ra lời: “Chỉ Thủy ca ca, không cho ta rượu, không chơi với huynh… …” Dáng vẻ thế này, đừng nói mấy người Chỉ Thủy Hành Vân đang ở đối diện nàng mà ngay cả đám Kha Mộ Thanh đang đứng cách đó không xa cũng hận không thể châm đầy chén rượu ngọc cho nàng. Tiếc rằng, lặng lẽ đưa mắt nhìn Lạc Thủy Thượng Thần đang ôm Duyệt Nhi, mọi người đều chỉ nghĩ mà thôi, không dám lên tiếng. Trong mắt Tức Mặc Ly chợt lóe hàn ý, xoay gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi sang đối diện với mình. Mỗi lần thấy gương mặt xinh xắn của Duyệt Nhi quay sang người khác, cái miệng nhỏ xinh nói chuyện với người khác, y đều có một suy nghĩ là đưa nàng về dãy núi Lạc Thủy, để nàng chỉ có thể co tròn trong ngực y, chỉ có thể ngắm nhìn y, chỉ có thể phấn khích trò chuyện với y. Nhưng, đây rõ ràng là điều không thể. Duyệt Nhi đã mơ mơ màng màng, lúc này gương mặt nhỏ nhắn đối diện với Tức Mặc Ly, yêu kiều nói: “Cho ta uống, không uống sẽ không chơi với người.” Dung nhan như hoa đào, mắt như nước mùa thu, dáng vẻ đáng yêu mềm mại rất mực thuần khiết. Đám tiên nhân bên dưới đài ánh mắt len lén theo dõi không ít, giờ phút này thấy Duyệt Nhi như vậy, có vài nam tiên đứng gần đó cũng nhịn không được tâm hồn xốn xang, đứa trẻ động lòng người đến vậy, cần phải được nâng niu yêu thương trong ngực. Bất quá trong khoảnh khắc, Tức Mặc Ly liền hồi phục tinh thần, chỉ thản nhiên nhướng mắt nhưng cũng không nhìn ai, mọi người đều bị đóng băng lạnh lẽo đến độ tự giác thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa. Tức Mặc Ly ở bên cạnh hai người thi triển kết giới, ôm lấy Duyệt Nhi rời đi. Bước vào tẩm điện tinh xảo mỹ lệ, Duyệt Nhi tựa như đã ngủ say, khóe miệng hãy còn không ngừng lẩm nhẩm gì đó, ngoan ngoãn nằm trong ngực Tức Mặc Ly. Tức Mặc Ly ôm nàng đến bên ôn tuyền sau giường, trước dùng nước trà cẩn thận súc miệng cho nàng. Phong bế thị giác, dùng pháp thuật thay ra y phục của Duyệt Nhi, đem nàng để vào trong ôn tuyền rồi liền xoay lưng về phía nàng. Bên trong ôn tuyền hẳn nhiên đã có hoa dược thanh thuần. Ước chừng sau nửa nén hương, Tức Mặc Ly quay đầu ôm nàng dậy, mặc áo ngủ vào cho nàng, lại khôi phục thị giác, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đệm gấm mềm mại thơm hương. Hạ màn trướng, chuẩn bị đi đến ôn tuyền. Tiếc rằng ống tay áo đột ngột bị một bàn tay nhỏ bé níu lại, Tức Mặc Ly quay đầu, chỉ thấy đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi không biết từ khi nào đã mở ra, dáng vẻ hãy còn mê man say túy lúy. Tức Mặc Ly yêu thương nhéo nhéo mũi nàng: “Sao vậy?” Duyệt Nhi lắc lắc đầu mới nói: “Ta có thứ đưa cho người a.” Tức Mặc Ly nhìn nàng, trong mắt là vẻ yêu chiều không gì sánh được: “Thứ gì?” Duyệt Nhi bò dậy, Tức Mặc Ly vội vàng dìu nàng tựa vào trong ngực mình. Bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi sờ sờ bên hông, nhưng thế nào cũng không tìm được túi càn khôn, Tức Mặc Ly hiểu ý, phất tay liền đem chiếc túi đưa đến cho Duyệt Nhi. Tay Duyệt Nhi kéo kéo miệng túi, cẩn thận tỉ mỉ đưa vào trong, một lúc sau mới giữ một vật gì đó trong tay, hai lỗ tai cũng đã dựng thẳng, gương mặt xinh xắn cười ngây ngô với Tức Mặc Ly: “Đoán xem là gì?” Tức Mặc Ly véo véo mũi nàng: “Một hạt hoa hướng dương?” Khóe miệng Duyệt Nhi bất mãn nhếch nhếch: “Người và họ không giống nhau, sao có thể tặng hạt hoa hướng dương?” Tức Mặc Ly là hết sức hết sức quan trọng, không giống những người khác nhất, đương nhiên không thể tặng hạt hoa hướng dương. Tức Mặc Ly nghe thấy thế thì gian mày đều là ý cười: “Vậy là cái gì?” Duyệt Nhi ngoan ngoãn mở lòng bàn tay, trong đó là hai mươi viên Phụ Đồ Châu, dưới ánh sáng mờ nhạt xuyên qua màn trướng ánh lên ánh sáng lung linh. Duyệt Nhi tự hào nói: “Hôm trước ta cùng Chỉ Thủy ca ca đi lấy, cho người một kinh hỉ, có thích hay không?” Thì ra nàng bỏ mặc mình là vì để tặng cho mình một ngạc nhiên lớn, nhìn thấy hai mươi mấy vỏ sò lưu ly trên tay Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly chỉ cảm thấy đây là thời khắc vui vẻ nhất suốt mấy vạn năm qua: “Thích.” Đôi mắt Duyệt Nhi hoàn toàn trở thành hình trăng lưỡi liềm, lỗ tai nhỏ cũng cong cong: “Cửu Kiếm còn nói người là nam tử, sao có thể thích mấy thứ đồ vật của mấy cô nương khuê các này, ta mới không tin tỷ ấy.” Nói rồi liền bứt một sợi tóc đen nhánh của mình, mơ mơ màng màng ngưng tụ linh lực trên đầu ngón tay, đem hai mươi mấy viên Phụ Đồ Châu xâu vào trong sợi tóc đen, kết thành mấy vòng đẹp đẽ, đặt trong tay Tức Mặc Ly, hãy còn chưa nói gì thì đã ngủ rồi. Tức Mặc Ly cầm chuỗi Phụ Đồ Châu lấp lóe ánh sáng, thấy Duyệt Nhi trong ngực tựa vào mình ngủ say sưa, đôi mắt dưới ánh sáng Dạ Minh Châu xuyên qua màn trướng còn sáng hơn mấy phần so với tinh tú giữa trời đêm. Trái tim bình lặng suốt mấy vạn năm vào thời khắc ấy đã hoàn toàn mất đi vẻ thản nhiên thường ngày, y hoàn toàn không biết làm thế nào để khống chế cảm giác ấy, chỉ thuận theo bản năng và suy nghĩ của bản thân mà cúi thấp đầu, mút mát cánh môi mềm mại của Duyệt Nhi, nhẹ nhàng tách hàm răng trắng bóng. Trong miệng nàng hãy còn mùi trà và mùi rượu hoa quả nhàn nhạt. Tức Mặc Ly vừa rồi cũng uống hai chung rượu hoa quả đó, nhưng cảm thấy không bằng một phần vạn với tư vị lúc này, quấn quít đầu lưỡi nàng, hết mực ôn nhu dịu dàng. Mãi đến khi cảm giác được hô hấp Duyệt Nhi có chút khó khăn, Tức Mặc Ly mới chậm rãi rời khỏi môi nàng. Đến cùng vẫn không nhịn được mà lần theo da thịt trắng nõn mịn màng của nàng, một đường hướng xuống, y phục bằng gấm trơn bóng tinh xảo như mây chậm rãi mở ra, từ từ đến trước ngực mềm mại trắng nõn, dịu dàng trằn trọc, hơi thở Tức Mặc Ly càng lúc càng loạn, từ từ giữ chặt người trong ngực, đôi đồng tử như lưu ly giờ phút này khiến người say mê đắm đuối. Y miễn cưỡng dừng lại, đưa tay chỉnh lại y phục tuột xuống trên người nàng, bàn tay thon dài lướt qua nơi mềm mại nõn nà, ngừng một chút mới kéo lại y phục ngay ngắn, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên chiếc chăn mềm, nằm nghiêng nửa đè lên người nàng, chăm chú nhìn thiếu nữ dưới thân. Một lúc lâu sau, thanh âm trầm thấp vang lên trong tẩm điện hoa lệ mờ mờ: “Bé ngoan của ta… …”