Vách núi đã bị Duyệt Nhi đánh nát. Tức Mặc Ly cõng Duyệt Nhi đạp trên không trung vòng ra phía sau vách núi, bàn tay Tức Mặc Ly giữ lấy Duyệt Nhi để nàng không bị ngã: “Phía sau vách núi là hồ nước.” Duyệt Nhi mỉm cười nói: “Đi xuống đi, hẳn là ở nơi đó.” Tức Mặc Ly gật đầu, ở xung quanh hai người bày ra một không gian ngăn cách nước, đạp không bước vào trong hồ. Cằm Duyệt Nhi đặt trên vai Mặc Ly, bởi vì mất đi thị giác cho nên những giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Mùi hương sen nhàn nhạt thơm mát trên người Tức Mặc Ly bay vào mũi nàng, ngửi đến cả thể xác lẫn tinh thần của nàng đều thoải mái. “Tức Mặc Ly, người rất thơm.” Tức Mặc Ly thấp giọng cười: “Nàng cũng thơm.” Duyệt Nhi mở to mắt, nàng sao lại thơm được, mỗi ngày đều muốn ăn thịt, không có mùi thịt nướng thì đã may rồi, “Lừa người!” Tức Mặc Ly mỉm cười nhìn biểu hiện đáng yêu của nàng, sương lạnh tràn đầy trong đáy mắt trong thoáng chốc giống như đã bị gió xuân thổi tan, khuôn mặt đẹp như tranh ấy chói sáng đến mức khiến cho người ta không thể mở mắt, y cúi thấp đầu, đôi môi trơn ấm đặt bên má Duyệt Nhi, nhẹ giọng nói: “Chỗ nào của nàng cũng thơm hết.” Hơi thở ấm áp khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi ửng hồng, hoàn toàn lý giải không được lời nói của Tức Mặc Ly có bao nhiêu mờ ám, chỉ hơi nghiêng mặt đi. Hai lỗ tai nhỏ khẩn trương kích động đến độ dựng thẳng lên, trong lòng kêu rên một tiếng: vì sao lại bị sắc đẹp hấp dẫn đến mức chịu không nổi thế chứ! Dưới đáy hồ lại có một tảng đá lớn hình thù kỳ quái, giữa tảng đá có một chỗ lõm, trên bề mặt đặt một cái hộp nhỏ không bắt mắt. Tức Mặc Ly cảm nhận một hơi thở quen thuộc, đôi mày dài đến tận tóc mai khẽ nhăn lại. Duyệt Nhi không nhìn thấy, chỉ có thể ôm lấy Tức Mặc Ly, giờ phút này cũng không biết tình huống chung quanh như thế nào: “Nhìn thấy cái gì sao? Có phải là dạ minh châu giống viên dạ minh châu lớn trong bảo vật của Đông Hải Long Vương không?.” Tức Mặc Ly bật cười, đưa tay véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của nàng: “Chỉ có một hộp gỗ nhỏ.” Duyệt Nhi thất vọng ‘à’ một tiếng, hai lỗ tai be bé vô lực cụp xuống, hừ, cha cũng không để lại cho nàng vật có chút gía trị gì hết. Tức Mặc Ly cũng không giải thích, đưa bàn tay lấy chiếc hộp gỗ nhỏ, chỉ dùng chút linh lực, nắp hộp nhỏ đã kêu răng rắc mở ra. Xem ra người trước đây lén đặt nó ở chỗ này cũng chính là phụ thân của Duyệt Nhi, ông ta cảm thấy phòng hộ bên ngoài đã đủ hoàn mỹ, chỗ này rất bí ẩn, có thể tìm tới nơi này nhất định cũng không đơn giản, cho nên cũng không có tiêu phí bao nhiêu thời gian đặt trên chiếc hộp này. Một tia ánh sáng trắng chói mắt bắn ra từ cái hộp nhỏ, đôi đồng tử đen như mực của Tức Mặc khẽ dao động, thần thức đem mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung lúc trước thu được từ trong đỉnh lấy ra, bay tới bên cạnh cái hộp gỗ, Tức Mặc Ly nắm chiếc hộp gỗ đang phát ra luồng ánh sáng trắng, áp chế chiếc hộp đang không ngừng rung động cho đến khi nó không còn dao động nữa. Lập tức, mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung trong hộp bay ra, cộng với hai mảnh vỡ trước, vừa đúng ba mảnh. Duyệt Nhi cẩn thận lắng nghe tất cả những chuyện xảy ra, lúc này mới cảm thấy hơi nghi ngờ nói: “Sao phụ thân lại có mảnh vỡ của Thiên Cơ Linh Lung?” Tức Mặc Ly không trả lời, chỉ hơi dùng sức, trong nháy mắt hộp gỗ nhỏ hóa thành tro để lại một vòng trang sức tinh tế: “Thứ phụ thân nàng muốn để lại cho nàng là cái này.” Duyệt Nhi không nhìn thấy, hai tay lại đang ôm lấy cổ của Tức Mặc Ly, giờ phút này nghe Tức Mặc Ly nói thế thì không khỏi tò mò, xoay xoay hai ba cái nói: “Cái gì vậy?” Tức Mặc Ly dùng một bàn tay nâng nàng lên, thấy trên khuôn mặt trắng mịn của nàng biểu hiện hết tất cả sự tò mò, giọng nói khẽ dịu dàng: “Là đồ trang sức. Ngọc sáng màu tím, giống với ấn ký trên đầu nàng ngày ấy. Ừ, rất đẹp.” Tức Mặc Ly vốn ít lời, miêu tả như vậy đã là tốt lắm rồi. Duyệt Nhi hấp tấp lắc lắc cái đầu nhỏ: “Vậy mang cho ta đi, ha ha.” Tức Mặc Ly vung tay lên, trang sức kia đã được đeo trên trán của Duyệt Nhi, minh ngọc màu tím tỏa ra ánh sáng tràn đầy màu sắc, làm nền cho khuôn mặt trắng nõn của Duyệt Nhi càng ngọc tuyết đáng yêu. Duyệt Nhi ‘a’ một tiếng, trong đầu thoáng chốc liền xuất hiện mấy chữ, vui mừng nói: “Tại sao có thể như vậy? Thật thần kỳ, vòng đeo này tên là Sát Na Phương Hoa......” Nàng có chút kinh ngạc, từ sau khi Tức Mặc Ly phất tay giúp nàng đeo thứ đó vào, trong đầu xuất hiện rất nhiều thứ. Chỉ cần nàng nghĩ đến, thông tin này sẽ hiện lên trong ý thức của nàng, giống như nó vốn ở đó vậy. Tức Mặc Ly dùng hai tay nâng nàng trở về, thấy hai lỗ tai nhỏ của nàng kích động dựng thẳng lên, liền giải thích: “Đây vật truyền đời của tộc Tử hổ nàng, phụ thân nàng để lại cho nàng, tất nhiên là vật quý báu.” Nhưng mà, thứ này không thể so sánh với Huyễn Oanh Lưu Ly trượng mà y cho Duyệt Nhi, vốn không cùng một cấp bậc, Tức Mặc Ly cũng không nói cho Duyệt Nhi biết. Duyệt Nhi gật đầu, hai tay ôm chặt cổ Tức Mặc Ly, cằm như có như không khẽ tựa vào vai Mặc Ly, chỉ cảm thấy giờ phút đang nhẹ nhàng bước đi trong nước, mùi hương sen thoang thoảng trên người Tức Mặc Ly, trong vòng ôm dịu dàng, đúng là một nơi hưởng thụ ấm áp nhất trong trời đất, chưa đầy một lát liền cảm thấy buồn ngủ. Đôi mắt đen như mực của Tức Mặc Ly khẽ dịch chuyển, nhìn thấy hai lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi cong cong cụp xuống bên trên mái tóc đen nhánh vô cùng đáng yêu, dáng người mềm mại nhỏ nhắn chôn trong lòng y, cảm giác thỏa mãn tựa như giờ phút này y đang ôm cả trời đất vào trong lòng vậy, khiến cho đôi mắt đẹp như họa của Tức Mặc Ly trở nên dịu dàng hơn, khiến người ta sa vào vạn kiếp bất phục. Sau khi Thất Mệnh dẫn năm vị trưởng lão đã bị bắt tới, cố gắng dùng mọi cách để cưỡng bức dụ dỗ Hoa Tuyên Tịch, sắc mặt Hoa Tuyên Tịch biến thành màu đen, đồng ý yêu cầu liên minh với tộc Tử hổ. Giờ phút này trong lòng y uất ức chết được, nghĩ Bồng Lai tiên sơn giấu tài năng mấy trăm năm thế nhưng lại xuất thế với phương thức như vậy. Điều y càng không nghĩ đến chính là sau này, sau này y hoàn hoàn toàn toàn thần phục một cô hổ nhỏ thoạt nhìn rất đơn thuần lại vô hại, mà còn ân cần giúp việc cho nàng. Sắc mặt mọi người đều khác nhau, không khí nặng nề khó lường đều đang chờ đợi hai người từ sau vách núi đi ra. Không lâu sau, chỉ thấy Tức Mặc Ly quần áo trắng tinh, phong hoa tuyệt đại, tựa ánh trăng sáng, đạp không mà đến, như thể từng bước chân đều nở hoa sen, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà xa xôi, trong lòng đang ôm Duyệt Nhi ngọc tuyết đáng yêu đang ngủ say. Tất cả mọi người đều ngây ra, khí chất phong nhã tài hoa này, cảm giác ấm áp này khiến mọi người không thốt nên được lời nào, khung cảnh trước mắt giống như một cảnh sắc tuyệt đẹp bước ra từ trong tranh, bọn họ không tự chủ mà ngừng thở, sợ kinh động đến hai người kia. Tức Mặc Ly lướt mắt nhìn qua mọi người, lại giống như không có gì dung nhập vào trong mắt, ôm người trong lòng bước về phía căn nhà gỗ. Chỉ có Thất Mệnh nhanh mắt nhìn thấy tử ngọc trên trán của Duyệt Nhi, nhận ra rằng Duyệt Nhi đã lấy được Sát Na Phương Hoa, vật truyền đời của tộc Tử hổ, trong lòng vừa vui sướng lại yên lòng.