Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về
Chương 152
Nói ra thì, cô hổ nhỏ vô số lần nhìn trộm bị bắt được, Tức Mặc Ly đang định ôm nàng vào lòng thì bên ngoài điện truyền tới giọng nói của Cửu Kiếm đã lâu ngày không gặp.
“Chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương, hai người…” Hai người sao rồi? Hai người vẫn tốt chứ? Hai người vẫn còn thức chứ? Hai người còn ở đây không?
Trong lòng Cửu Kiếm cả vạn thần thú đang gào thét băng băng, cuối cùng hẳn là nên có một cái kết hoàn mỹ tốt đẹp mới không phí hoài cuộc sống của kẻ đã làm thuộc hạ suốt mười mấy vạn năm nha.
Duyệt Nhi bởi vì vô số lần nhìn trộm bị phát hiện, hiện giờ cuối cùng nghe được giọng nói suốt mười mấy ngày qua của người bên ngoài, lập tức suýt nữa thì lệ nóng vòng quanh. Tức Mặc Ly rốt cuộc vẫn giải trừ kết giới ở
Thứ Thiên Điện, tức thì nàng liền ôm tâm tình cảm kích vô hạn với Cửu
Kiếm, cất giọng trong trẻo: “Chúng tôi ở đây. Cửu Kiếm, có chuyện gì không?” Tốt nhất là để nàng không cần phải lại ở trong điện, tâm can cô hổ nhỏ run rẩy.
Cửu Kiếm không phụ kỳ vọng của nàng, nói: “Đông Khải Thần quân và Tây Tiêu
Thần quân đang ở bên ngoài dãy núi Lạc Thủy đánh nhau, nói mời cô nương đến quan sát.”
Duyệt Nhi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt tốt như vậy, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, chân còn chưa chạm đất thì đã bị ôm vào một vòng ôm mát mẻ lạnh lùng. Nàng tội nghiệp ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Tức Mặc Ly.
“Bọn họ đánh nhau, có can hệ gì với Duyệt Nhi?” Không có lý do thích đáng, đã muốn lừa cô hổ nhỏ đi sao?
Cửu Kiếm thấp thỏm nói: “Chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương…Dạo trước thuộc hạ truyền âm thông báo một việc khẩn, khi đó…Duyệt Nhi cô nương nói….Bọn họ ai đánh thắng thì giao cho kẻ đó Đế vương châu.”
Duyệt Nhi tỏ ý nghi hoặc: “Chuyện này, muội nói khi nào?” Nàng không thể dễ dàng đem vật của Mặc Ly giao cho người khác.
Gương mặt dày vạn năm của Cửu Kiếm đỏ bừng. Khi đó hai người họ không biết đang…Chỉ nghe được âm thanh đứt quãng liên tục của Duyệt Nhi cô nương, cho thấy thần trí cũng không rõ ràng, kèm theo đó là tiếng thở gấp và rên rỉ, nàng hiện giờ không nhớ cũng rất chi là bình thường….Cửu Kiếm ho khan một tiếng, thầm biết đem chuyện này nói ra miệng thì nàng cũng sẽ giống như Túc Tịch vậy “bị trúng tiễn”, đành phải đổi đề tài: “Vậy Duyệt Nhi cô nương có đi không?”
Hoàn toàn bỏ qua chủ thượng, chỉ cần Duyệt Nhi cô nương đi, vậy người có lý nào lại không?
Duyệt Nhi đáp: “Đi, nhất định đi.”
Vừa định nhảy xuống thì bàn tay bên hông đã siết chặt lại, Duyệt Nhi tội nghiệp ngẩng đầu nhìn y. Nước mắt ầng ậng, lỗ tai nhỏ cũng run run, đáng thương nói: “Thiếp đã lâu rồi không hề ra khỏi điện, chàng không thể xấu như vậy, thiếp muốn ra ngoài chơi.”
Tức Mặc Ly không chút tiếng động giảm bớt lực độ, quả nhiên không thể chống lại được thỉnh cầu của cô hổ nhỏ. Y chỉnh lại đầu tóc gọn gàng cho nàng, lại mặc quần áo tề chỉnh rồi mới ôm nàng cùng bước ra cửa.
Hai người suốt mười mấy ngày không hề xuất hiện hiện thời đứng ngay trước mặt Cửu Kiếm, hai mắt Cửu Kiếm sắp bị phát sáng đến lòa rồi.
Dung mạo, khí chất của chủ thượng vốn từ nhỏ đến lớn nàng đương nhiên biết rõ, nếu không phải thân thể của chúng thần nữ thần giới mạnh mẽ thì còn không biết chủ thượng sẽ mỹ sát bao nhiêu cô nương đáng thương nữa. Hiện giờ nhìn lại, sao lại có một loại cảm giác càng cao quý và đẹp đẽ vậy?
Lẽ nào là vì ánh mắt ấm áp dịu dàng người nhìn Duyệt Nhi cô nương? Quả nhiên, như Yêu giới đã nói cái gì ấy, nam tử thâm tình ôn nhu sẽ khiến người ta khó kháng cự nhất…
Duyệt Nhi cô nương thì không cần nói. Thấy nàng vẫn cứ luôn nhìn nàng ấy, lập tức hai lỗ tai nhỏ cùng đôi mắt to tròn liền cong cong, gương mặt nõn nà cùng gò má để lộ lúm đồng tiền đáng yêu, ngọt ngào đến tận tâm can.
Trước đây chỉ cảm thấy nàng khả ái thuần lương vô cùng, hiện giờ, thế nhưng lại thêm một chút kiều mỵ khiến người ta chẳng thể nào rời mắt.
Quả nhiên, cô nương chủ thượng nhìn trúng chẳng thể nào thua kém.
“Cửu Kiếm, tỷ đang nhìn gì vậy?” Cô hổ nhỏ chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của Cửu Kiếm, trên mặt hai mảng hồng hồng.
Cửu Kiếm vội vàng lắc đầu, bay đến vị trí phái sau hai người không xa, cung kính đi theo.
Đông Khải và Tây Tiêu hai người họ vậy mà đang quyết đấu thật. Duyệt Nhi nhìn bóng dáng hai người đan xen nhau giữa không trung, miệng hơi há hốc, rõ ràng là chẳng thể nào tin nổi.
Tốt xấu gì hai người họ cũng là những người sống lâu nhất trong số mấy đại thần quân của thần giới, vậy mà nói đánh là đánh?
Ở một chỗ gần đấy, từng nhóm chúng thần nhiều chuyện đứng vây xem, đang xem đến độ hăng hái thì thấy hiện giờ Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi cùng xuất hiện, chúng thần tử người nào người nấy đều khẽ cúi đầu tỏ sự tôn kính, chúng thần nữ thì len lén nhìn Tức Mặc Ly,, mà càng nhiều hơn chính là dùng ánh mắt ghen tỵ bắn về phía Duyệt Nhi.
“Nhìn xem nàng ta bộ dáng thế kia, cái gì cũng không hiểu, có tài đức gì lại khiến Lạc Thủy Thần đế sủng ái nàng ta đến thế?” Thần nữ Giáp khinh thường nói.
“Uầy, ta nói nha, sủng ái có thể cũng chẳng dài lâu. Nàng ta có chút vấn đề,
Thiên đạo nhất định sẽ chẳng bỏ qua cho hai người họ đâu.” Thần nữ Ất rõ ràng càng suy nghĩ sâu xa hơn.
“Ta nói, hai người cảm thấy Lạc Thủy Thần đế sẽ sợ những thứ này sao? Ta cảm thấy người không gì là không thể, càng huống chi là Thiên đạo gì gì đấy.” Trên mặt thần nữ Bính tràn đầy sùng bái.
“Năm đó Hạo Thiên Thần đế chẳng phải còn chịu khổ cả trăm năm mới hôi phi yên diệt sao? Chúng ta mặc dù là thần, nhưng rốt cuộc chẳng phải vẫn e ngại Thiên đạo đấy ư?” Thần nữ Ất cũng có thể nói vài lời lương thiện.
Bên này.
Đông Khải thấy Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi đến, trực tiếp lựa chọn bỏ qua Tức
Mặc Ly, bởi vì người đó chẳng thể chọc vào, nói với cô hổ nhỏ: “Duyệt
Nhi cô nương, cô nói lời phải giữ lấy lời đó!” Nói rồi lại nghiêng người dùng một thần thụ cao to làm vũ khí tấn công về hướng Tây Tiêu.
Tây Tiêu không phải người ồn ào như Đông Khải, cũng không phải là dạng thần quân bộ dạng phúc hắc phong lưu như Đạp Vũ. Y là một quân tử chân chính sống hơn hai mươi vạn năm, đương nhiên cũng sẽ không dùng cổ thụ làm vũ khí, cái thứ thực vật không đáng quý như vậy cũng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng, cho nên….Vũ khí của y là một cây búa, bay người lên trên thân cây của Đông Khải, từ gốc chém tới ngọn….
Tức Mặc Ly từ trong nội đỉnh triệu tới một chiếc ghế trầm hương rồi ngồi xuống, Duyệt Nhi vừa vặn trông thấy Đông Khải lại bứng một cây thần thụ, Tây Tiêu lại tiếp tục chém, nàng bỗng nhịn không được nói: “Ta nói Đông Khải Thần quân với Tây Tiêu Thần quân, hai người ấu trĩ hết sức!”
Đông Khải và Tây Tiêu nhất thời ngừng lại động tác đang đánh nhau đến là nhiệt tình hăng hái, không hẹn mà cùng nhìn Duyệt Nhi, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú đều có chút vặn vẹo, thực tưởng tượng không được lại bị một cô nương chỉ như đứa trẻ nói là ấu trĩ ngay trước mặt hai người họ. Đông Khải lấy lại tinh thần trước nhất, thấy Tây Tiêu hãy còn đang như đi vào cõi tiên, bứng một thân cây, dùng sức lực vạn quân bay về phía Tây Tiêu, vừa nói: “Đa tạ Duyệt Nhi cô nương vì ta mà tạo cơ hội.”
Cửu Kiếm tức thì đổ mồ hôi đầy đầu, gã Đồng Khải Thần quân này lẽ nào là đánh nhau đến hồ đồ rồi? Dám ở trước mặt chủ thượng chòng ghẹo Duyệt Nhi cô nương?
Quả nhiên, thân cây mà Đông Khải ném đi giữa đường liền đột nhiên tự động xoay chuyển về phía trước mặt Đông Khải mà lao tới. Tây Tiêu nhân dịp
ấy, búa liền vung về hướng Đông Khải, Đông Khải phân tâm đón đỡ thân cây, nhưng không ngờ y cũng không thể đỡ được…Lập tức mồ hôi lạnh ròng ròng, thầm nói quả nhiên tu vi Thần đế thật sự là không có đối thủ, càng huống chi Lạc Thủy Thần đế tựa hồ như còn vượt qua cả Hạo Thiên Thần đế. Năm đó y chính là thần sứ của Hạo Thiên Thần đế, Hạo Thiên Thần đế giết y không tốn chút khí lực, huống hồ là Lạc Thủy Thần đế? Y đã có hơi hối hận, bản thân ngày thường có chút lăng nhăng cà lơ phất phơ, chẳng lẽ hôm này chỉ vì chòng ghẹo một tiểu cô nương mà táng mạng tại đây?
Mắt thấy búa của Tây Tiêu Thần quân đã tới trước mặt Đông Khải Thần quân khi này đang dồn sức đối phó với thân cây, gần như chỉ một chiêu thôi thì liền có thể lấy mạng Đông Khải, lưỡi rìu hạ xuống, nhưng bất ngờ bị một mảnh lá bằng vàng chặn lại thế công.
Tây Tiêu kinh ngạc quay đầu, bắt gặp Duyệt Nhi đang cười đến là đáng yêu:
“Tây Tiêu Thần quân, tùy tiện giết người là không tốt, lần này coi như
ông đã thắng, được không?”
Đông Khải cảm động đến độ nước mắt vòng quanh, hẳn là nên nói mấy câu cảm tạ tuyên ngôn, nhưng đã bị thân cây đụng bay tuốt về phía chân trời, chỉ để lại giọng nói vang vọng xa xa: “Người tốt….”
Tây Tiêu thở phào, kỳ thực y vừa rồi cũng không muốn hạ thủ với Đông Khải.
Dù sao mọi người đều là thần sứ của Hạo Thiên Thần đế, giao tình suốt hơn hai mươi vạn năm, mặc dù hai người trước giờ không hợp, có thể coi là đối thủ, nhưng tàn nhẫn hạ sát, không phải là tính cách của y.
Duyệt Nhi cân nhắc một lúc, lấy ra Đế vương châu, cầm trong tay, cười nói:
“Đây là vật Mặc Ly cho ta, nếu ông thật sự cần dùng, sẽ không ngại đưa cho ông, ông dùng rồi sẽ trả ta chứ?”
“Ừm.” Tây Tiêu không chút do dự.
“Kỳ thực ta rất muốn biết, ông muốn dùng nó làm gì?” Duyệt Nhi nói ra nghi vấn trong lòng.
ây Tiêu im lặng, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, chỉ nói: “Chủ thượng trước khi bị giam ở Phục Thần Tháp đã đem truyền thừa giao lại cho ta, cũng đem ta phong ấn ở Tây Tiêu chi cảnh, cô biết vì sao không?”
“Vì sao?” Cô nhóc hiếu kỳ rất phối hợp.
“Người phong ấn ta ở đó, bảo vệ người phụ nữ mà người yêu, Lam Cẩm. Cô hẳn biết, nàng ấy là mẫu thân của Sở Từ. Chủ ý của người là để ta bảo vệ Sở Từ và Lam Cẩm, đợi đến khi Sở Từ đã đủ mạnh thì đem truyền thừa giao cho Sở Từ, Lam Cẩm có Đế vương châu, sau này nàng ấy sẽ biết làm như thế nào.”
Tây Tiêu nói đến đây thì thở dài một tiếng, lại tiếp tục: “Sau khi ngài ấy chịu trăm năm thiên kiếp, Lam Cẩm chịu đựng không nổi, thần trí không tỉnh táo, cũng quên mình có một đứa con. Nàng ấy nhảy vào lục đạo luân hồi, đầu thai đến phàm gian, mang theo Đế vương châu. Mà Sở Từ được các trưởng lão Ma giới năm đó đi theo Hạo Thiên Thần đế tìm được mới tiếp tục sống tới bây giờ.”
Tây Tiêu cười nói: “Bản thân ta cũng có tư tâm, chỉ trách ta không đem lời của chủ thượng nói với Lam Cẩm….Ta, không biết từ khi nào đã có cảm tình với nàng. Nếu như năm đó ta đem sự việc nói rõ ràng, Lam Cẩm nàng ấy cũng sẽ không tuyệt vọng đến thế mà nghĩ không thông, về phần Sở Từ, ta xin lỗi y.”
Duyệt Nhi có chút cảm khái, thì ra Tây Tiêu cam tâm tình nguyện ở Tây Tiêu chi cảnh bảo vệ suốt mấy vạn năm, không ngờ còn có nguyên nhân như vậy?
Nàng hết nhìn lại nhìn Tây Tiêu hãy còn đắm chìm trong hoài niệm, chỉ nói: “Nhưng ông hiện giờ cần Đế vương châu làm gì? Hai người họ ở nhân gian có cuộc sống rất tốt rồi mà.”
Tây Tiêu cúi đầu: “Duyệt Nhi cô nương, cô đừng cười ta vô dụng…Ta muốn đến nhân gian xem thử nàng sống có tốt hay không…Qua vài năm nữa đại kiếp của ta sẽ đến, ta cũng không được như Lạc Thủy Thần đế, đoán chừng, ta sắp biến mất rồi. Nhân tiện hỏi thử chủ thượng, người liệu có thể trọng sinh trở lại Thần giới, ta sẽ đem truyền thừa của người giao lại cho người.”
Duyệt Nhi cả kinh, nàng biết người của Thần giới bất lão bất tử, bất thương bất diệt, nhưng lại có thể vì lịch kiếp mà chết, thì ra đại kiếp của Tây Tiêu sắp tới? Duyệt Nhi ấp úng nói: “Có thể họ đã không còn nhớ ông, hai người họ hiện giờ là người phàm.”
“Vậy thì có can hệ gì chứ? Kỳ thực như vậy mới tốt nhất. Chỉ là, ta thật sự muốn gặp lại nàng, xem như là lần cuối.”
Để Đế vương châu trong tay bay qua, Tây Tiêu nhận lấy, ngước mắt nhìn
Duyệt Nhi đang long lanh hai giọt lệ nhìn mình đầy đồng cảm, nói: “Tây
Tiêu Thần quân, thật không ngờ ông lại là một nam nhân tốt.”
Tây Tiêu vừa định nói gì đấy thì Tức Mặc Ly – người tới giờ vẫn luôn chẳng nói lời nào đã tiếp lời: “Duyệt Nhi, ta tốt hơn hắn.”
Tây Tiêu nhìn dung mạo lạnh lùng trong trẻo của Tức Mặc Ly có chút ủy khuất thì lập tức trái tim run lẩy bẩy, cầm lấy Đế vương châu rồi nhanh chóng biến mất nơi chân trời.
Duyệt Nhi gật gật đầu, duỗi tay sờ sờ tóc, một lúc lâu sau mới nói: “Chàng và bọn họ không giống nhau, chẳng thể nào so sánh.”
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
59 chương
35 chương
22 chương
262 chương
801 chương
64 chương