Đợi đến khi Duyệt Nhi từ trong mộng tỉnh dậy, đã là buổi chiều của ngày thứ hai.
Duyệt Nhi rời khỏi ghế trầm hương, đảo mắt nhìn quanh, ánh chiều tà bên ngoài chiếu vào trong phòng, lộ ra vẻ hòa hợp lại duy mỹ, hai mắt Duyệt
Nhi cong lại, khe khẽ cười chạy ra khỏi lầu các.
Mây trắng chở Duyệt Nhi thong thả chạm rãi rời khỏi Lạc Thủy sơn mạch, Duyệt Nhi đi dạo khắp nơi không có mục đích.
Phong cảnh trên Cửu Trùng Thiên rất đẹp, nhưng phần lớn lại mang khí thế nghiêm trang cứng nhắc, cứ một sơn một thủy, ngay đến một hòn đá cũng đều như thể được dụng tâm bày trí, mặc dù tạo được mỹ cảm nhưng lại không có chút sáng tạo nào.Chẳng dễ gì mới rời khỏi Cửu Trùng Thiên,
Duyệt Nhi đi đi dừng dừng, ngắm nhìn cảnh đẹp, dạo chơi bên ngoài một phen, một mình tự đắc tự vui.
Có lẽ ở bên cạnh Tức Mặc Ly ngây ngốc khá lâu, Tức Mặc Ly trầm mặc kiệm lời, có đôi khi Duyệt Nhi mấy ngày trời cũng không nói với hắn câu nào, chỉ việc người nào người nấy làm, ở bên cạnh hắn, cảm giác mọi thứ đều tĩnh lặng là điều đương nhiên.
Hiện tại cũng không có người cùng mình nói chuyện, nhưng cảm giác cô độc ấy, kỳ thực chưa từng nhận thấy khi ở bên Tức Mặc Ly.
Nghĩ là nghĩ vậy, Duyệt Nhi vẫn không hề từ bỏ suy nghĩ ra ngoài chạy loạn của mình.
Hôm ấy, nàng bay đến một sơn cốc, bên ngoài một mảnh sương vụ giăng giăng. Vào trong mới phát hiện, sơn cốc này thế nhưng lại giống với dãy núi Lạc Thủy– không có điểm dừng, nhưng lại không giống với dãy núi Lạc
Thủy quanh năm tuyết phủ, một mảng trắng xóa. Nơi đây một mảnh xanh biếc um tùm, bách điểu đua tiếng trăm hoa khoe sắc. Liếc mắt nhìn,cây cối cao lớn, sườn núi xanh um, thực giống như mỹ cảnh nhân gian.
Duyệt Nhi âm thầm chép miệng, bản thân chưa từng thấy qua trên sách nơi nào của Tiên giới giống như vậy a! Từ trên đám mây nhảy xuống, liền tìm một chạc cây cao to nhất, mãn nguyện nằm trên đó, chuẩn bị đánh một giấc.
Duyệt Nhi bị một hòn đó trúng vào đầu tỉnh lại, mở mắt nhìn nàng liền sợ ngây người. Trời ạ! Khắp cả núi rừng đều là hồ ly! Duyệt Nhi đờ người nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không rõ đây là tình huống gì. Hồ ly nhiều thế này, không phải là đến nghênh đón nàng chứ? Ui, mình khi nào lại có giao tình với hồ ly?
Mấy con Cửu Vỹ Hồ dẫn đầu có vẻ không chấp nhận để nàng suy nghĩ nhiều, Đại trưởng lão Cửu tộc cười lạnh nói: “Tử Hổ?”
Duyệt Nhi cảm thấy ông ấy hẳn là đang nói chuyện với mình, liền gật gật đầu, hoàn toàn không biết nguy hiểm cận kề.
Đại trưởng lão liếc nhìn Nhị trưởng lão: “Nhị trưởng lão, việc tốt ngươi làm, sao bây giờ lại có con cá lọt lưới?”
Nhị trưởng lão sắc mặt lạnh lùng: “Ý Đại trưởng lão là thế nào? Khi đó chúng ta nhận mệnh đi diệt trừ tộc Tử Hổ, ngươi còn cam đoan với Đại
Vương nhất định sẽ không hổ thẹn với nhiệm vụ được phó thác, nhưng trong trận chiến đó đệ tử thuộc chi tộc các ngươi đều thừa nước đục thả câu, bảo toàn thực lực, đệ tử chi tộc chúng ta tử thương vô số, hừ? Đừng tưởng ta không biết!”
Đại trưởng lão liền nổi giận: “Khi đó toàn bộ Hồ tộc ta đều xuất chinh diệt trừ tộc Tử Hổ, đệ tử chi tộc ta đương nhiên đều ra trận, Đại Vương có thể thấy rõ, hiện thời ngươi đem tội danh này gán lên đầu ta, có mục đích gì? Chẳng qua muốn loại trừ ta, độc chiếm chi tộc của ta mà thôi.”
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão cãi nhau đến tối mặt tối mày, Đại trưởng lão năm đó không dốc toàn lực tham chiến, diệt trừ tộc Tử Hổ, mà chính nhờ trong trận chiến ấy bảo toàn thực lực, mấy trăm năm sau mới có thể luôn luôn là chi tộc lớn mạnh nhất trong Hồ tộc, hiện giờ bị Nhị trưởng lão nói ra, sao có thể chịu được.
Nhị trưởng lão năm đó dẫn đệ tử phụ trách tiêu diệt toàn bộ Tử Hổ còn rải rác khắp nơi, một mống cũng không chừa, thế nhưng nay lại phát hiện hãy còn một con cá lọt lưới, trong lòng hoảng sợ, liền muốn đem chuyện
Đại trưởng lão năm đó không dốc lực tham chiến ra làm lí do, xin Đại
Vương giảm bớt hình phạt.
Mấy trưởng lão bên cạnh bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, ai nấy đều tư lự một phen, nói: “Hai người hiện giờ ở đây ầm ĩ cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng giết con hổ nhỏ này, diệt cỏ tận gốc, Đại vương sao có thể biết chuyện hai người năm đó?”
Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão được lời này thức tỉnh, đồng thanh hừ một tiếng, liền dời ánh mắt lên người Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi đờ đẫn nhìn bọn họ: “Mấy người nói, tộc Tử Hổ chúng ta là do các người diệt trừ?”
Đại trưởng lão cười chế giễu một tiếng: “Vẫn còn chưa diệt toàn bộ, chẳng qua đợi giải quyết ngươi nữa là xong.”
Trong lòng Duyệt Nhi dấy lên căm hận ngút trời: “Các ngươi dựa vào cái gì mà diệt tộc chúng ta?” Đáng chết, năm đó nàng còn nhỏ, hoàn toàn không biết xung quanh xảy ra chuyện gì, khi tỉnh lại đã ở bên cạnh Tức
Mặc Ly, những chuyện trước đó thế nhưng toàn bộ đều không có chút ấn tượng.
Nhị trưởng lão nói: “Một núi không thể có hai hổ, Tử Hổ các ngươi muốn trở thành vua của vạn thú, Hồ vương của chúng ta sao có thể tha cho các ngươi, càng huống chi nghe nói tộc Tử Hổ các ngươi còn sắp xuất hiện một…”
Đại trưởng lão lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Lão nhị, chú ý lời nói, bí mật một khi bị lộ ra, chi tộc của ngươi toàn bộ đều không gánh nổi tội danh.”
Nhị trưởng lão tự biết đuối lý, không thể nổi giận, chỉ có thể chuyển đề tài: “Còn lằng nhằng cái gì với con hổ miệng còn hôi sữa này? Hiện giờ liền ra tay đi!”
Đại trưởng lão xuất thủ trước tiên, một luồng tiên pháp lập tức đánh về phía Duyệt Nhi, Duyệt Nhi ngay cả tiên thể còn chưa tu thành, tu vi cũng chỉ mới đạt mức sơ kỳ Đại Thừa của người thường mà thôi. Lý nào lại có thể chống đỡ được mấy lão Hồ tiên này, bất quá chỉ sau vài chiêu, liền từ trên cây nặng nề rơi xuống, phịch một tiếng ngã ngồi trên đất, kinh mạch bị tổn thương, phun một ngụm máu.
Nhị trưởng lão bước lên, đưa tay ra, lòng bàn tay đã dần ngưng tụ một luồng linh lực chuẩn bị đánh về phía đầu Duyệt Nhi, lấy mạng nàng.
Hai mắt Duyệt Nhi mở to tức giận nhìn đám hồ ly rất mực đáng ghét, bọn họ muốn giết nàng chẳng khác gì giết một phàm nhân, căn bản không cần phải phí sức lực.
Nghĩ thấy bản thân tu luyện hơn ba trăm năm, ở trong Thư Viện Hàn Lâm ngày ngày cố gắng luyện tập như thế, trong mắt người bên cạnh vẫn không chịu nổi một kích, như vậy bảo nàng sao không giận không buồn. Lẽ nào hôm nay thật sự sẽ kết thúc như vậy ở Hồ Khâu này?
Chỉ trách lòng hiếu kỳ của bản thân quá nhiều, sớm biết đã không bước vào Hồ Khâu vạn ác này một bước, hiện thời sắp sửa đi đời nhà ma rồi.
Cũng không ai biết mình chết ở đây…
Đầu óc nàng chuyển động một phen, chán nản phát hiện bây giờ thật sự không có đường chạy trốn. Nàng nhìn linh lực ngưng tụ càng lúc càng mạnh trong lòng bàn tay Nhị trưởng lão, không biết một chưởng đó của ông ta, liệu có phải sẽ hồn phi phách tán? Nếu như không hồn phi phách tán, nhập vào luân hồi, nàng vẫn có thể làm một con hổ nhỏ, ngày ngày nằm bò trong lòng bàn tay Tức Mặc Ly, ngắm nhìn hắn không?
Đến lúc này, trong lòng Duyệt Nhi ngược lại rất an tĩnh, nhắm mắt, chờ một chưởng chí mạng ấy của Nhị trưởng lão.
“Nhị trưởng lão, chậm đã…” Một thanh âm kiều mỵ truyền tới, Nhị trưởng lão vội vàng dừng tay, hướng phía người tới: “Nhu Nhu công chúa… …”
Duyệt Nhi mở mắt, chỉ thấy một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đang chạy đến, giống với nữ tử trước đây tìm nàng nói chuyện nhưng lại bị Đạp Vũ sư phụ đuổi đi, thì ra nàng gọi là Nhu Nhu công chúa, a, nàng ta chẳng hề dịu dàng chút nào mà.
Dù là như vậy, Duyệt Nhi cũng biết nàng ta không phải đến cứu mình. Hận ý cùng ánh mắt của nàng ta hôm đó khi cùng nàng nói chuyện, hiện tại nàng cũng không dám nhớ đến.
Nhu Nhu công chúa lúc này đã bước tới trước mặt nàng, nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Không biết con hổ tía này liệu có thể giao cho bổn công chúa giải quyết?”
Các vị trưởng lão đều lưỡng lự, người trước mắt chính là con gái Hồ vương yêu thương nhất, bọn họ không dám đắc tội với nàng, cũng không dám kháng lệnh, nhưng giết một con hổ nhỏ thế này chỉ trong nháy mắt, vì sao công chúa phải đích thân xử lý, cảm thấy hết sức không thỏa đáng.
Nhu Nhu công chúa dường như hiểu rõ sự do dự của họ, nói: “Yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không nói với phụ vương. Ta và con tử hổ này có ân oán, ta hận không thể đem ả chém thiên đao vạn oải, sao có thể dễ dàng để ả chạy thoát?”
Nói rồi còn căm hận liếc nhìn Duyệt Nhi, mấy vị trưởng lão ai nấy đều thấy hận ý không chút giả dối trong mắt nàng, huống chi nàng cũng cam đoan sẽ không nói với Hồ vương, chi bằng thuận tay đẩy thuyền cho nàng một ân tình, đem con hổ nhỏ này giao cho nàng xử lý, cũng coi như bán mặt mũi cho Nhu Nhu công chúa, cho nàng ân tình.
Các vị trưởng lão đều cười hành lễ, nói: “Vậy làm phiền công chúa rồi, chúng thần xin lui trước.”
Nói xong ai nấy đều gọi đệ tử của mình, rút đi. Hồ ly đầy cả núi trong chớp mắt hoàn toàn mất dạng, chỉ còn lại Nhu Nhu công chúa và Duyệt Nhi một hồ một hổ ở nơi này đối mắt với nhau.
Nhu Nhu công chúa nhìn bộ dạng nhếch nhác của Duyệt Nhi, trong lòng sảng khoái vô cùng: “Thế nào, ngươi cũng có ngày hôm nay?”
Duyệt Nhi chỉ nhìn nàng, không nói lời nào.
Trong lòng Nhu Nhu công chúa âm thầm suy xét một phen, con hổ nhỏ này thoạt nhìn tâm tư đơn giản, không hề nói quanh nói co dài dòng, chuyện bản thân tiếp đó muốn nàng ta làm, so với việc dọa dẫm uy hiếp nàng ta, chi bằng dụ dỗ để nàng ta ngoan ngoãn nhận lời, như vậy sẽ không mất nhiều công sức đến thế.
Nghĩ vậy liền cười nói với Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi, vừa may tỷ tỷ cứu ngươi, nếu như ngươi đồng ý với tỷ tỷ một điều kiện, tỷ tỷ sẽ thả ngươi đi, thế nào?”
Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn nàng: “Cô muốn ta làm gì?”
Trong lòng Nhu Nhu công chúa càng nắm chắc thêm vài phần: “Dù sao thân thể hiện tại của ngươi ngay cả tiên thể cũng chưa tu thành, thân thể vô dụng như vậy ngươi không cần cũng được, thân thể tỷ tỷ lại là cấp bậc
Cửu Thiên Huyền Tiên, lại thêm thân phận công chúa Hồ tộc, đến đâu cũng được người nâng niu bảo vệ. Ngươi xem, hai chúng ta hoán đổi thân thể, thế nào?”
Hoán đổi thân thể cần phải di dời hồn phách, di hồn đổi phách trước giờ luôn là bí thuật của Hồ tộc, Tiên giới sớm đã ra lệnh nghiêm cấm. Loại thuật pháp này khi bắt đầu tiến hành vốn phải đau đớn vạn phần, nếu như trong hai người thực hiện hoán đổi có một người không tình nguyện, không những đau khổ tăng lên gấp trăm, sống không bằng chết, mà còn có khả năng thất bại, khiến cả hai hồn phi phách tán.
Vì vậy Nhu Nhu công chúa dự định dụ dỗ con hổ nhỏ thoạt nhìn trông có vẻ rất dễ dụ này đổi cơ thể với nàng. Nàng yêu sâu đậm Đạp Vũ Thượng Thần, mà thân thể của Nguyệt Nhi không nghi ngờ gì, có thể khiến tâm nguyện của nàng được đền bù.
Duyệt Nhi càng nhìn nàng đầy nghi hoặc: “Nếu như thân thể ta vô dụng như vậy, vì sao cô lại bỏ đi thân thể hữu dụng của mình, đổi với ta?”
Nhu Nhu công chúa nhướng mày một cái, thẳng thắn nói: “Ta yêu Đạp Vũ
Thượng Thần, có được thân thể ngươi, ta cũng có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh chàng, ngươi không phải là tiểu ái đồ của chàng sao?”
Duyệt Nhi vô lực đau khổ thở dài một tiếng, đây đều là chuyện gì vậy trời, phải chăng Tiên giới ai nấy đều hiểu lầm hay sao?
Nhu Nhu công chúa thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng đã động tâm, bồi thêm: “Sao? Đổi hay không? Sau khi hoán đổi, ta cam đoan giữ bí mật, tuyệt không nhắc đến chuyện này, cũng sẽ không để người khác phát hiện. Như vậy ngươi không cần phải chết, lại có thể sống yên ổn sung sướng bên trong cơ thể mỹ mạo cao quý của ta.”
Đôi mắt to màu hổ phách của Duyệt Nhi kết một tầng băng lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng: “Không có khả năng.” Đừng nói ai lại mất trí điên rồ như vậy, đi hoán đổi cơ thể với người khác, nếu như đổi rồi, chẳng phải là phụ bạc bán rẻ cơ thể của chính mình ư, sao còn muốn hồn phách có thể dùng được. Càng huống chi, cho dù hoán đổi thành công, nàng cũng sẽ không phải là nàng trước đây, Tức Mặc Ly sẽ nhìn nàng như thế nào? Đạp
Vũ sư phụ sẽ nhìn nàng như thế nào? Thật là tức cười.
Nhu Nhu công chúa nhìn nàng cười lạnh, lửa giận phừng phừng bốc lên: “Lẽ nào ngươi không sợ chết?”
Duyệt Nhin nhìn cũng không nhìn nàng, càng chẳng nói lời nào.
Nhu Nhu công chúa cực kỳ tức giận, con hổ tía thoạt nhìn có vẻ dễ dụ này, thế nhưng cứng mềm đều không chịu, nếu không phải mình ham muốn cơ thể của ả ta, sớm đã có thể dùng hàng trăm cách thức khiến ả ta chết không tiếng động, hồn phi phách tán không nhập luân hồi! Không đổi? Hừ, không phải do ả. Hôm này cho dù phải mạo hiểm, cả hai có nguy cơ hồn phi phách tán, nàng cũng phải bắt buộc hoán đổi. Dáng vẻ đó có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Đạp Vũ Thượng Thần rồi… …
Ha ha, Nhu Nhu công chúa phát ra tiếng cười mà như không, trừng mắt với
Duyệt Nhi: “Ngươi không đồng ý, ta cũng phải bắt ngươi đổi. Ta xem ngươi làm được gì.” Nói rồi vung tay lên hạ một kết giới xung quanh, hoàn toàn phong kín hai người bọn họ.
Nhu Nhu công chúa niệm một pháp quyết, ngón trỏ liền điểm lên mi tâm Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi muốn giãy giụa, phát hiện hiện thời ngay cả động đậy cũng không được. Nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Nhu Nhu công chúa, chỉ thấy Nhu
Nhu công chúa chậm rãi ngồi xuống đối diện nàng.
Người này điên rồi sao? Việc nguy hiểm như vậy cũng dám làm! Duyệt Nhi hiện tại muốn mở miệng ngăn cản nàng ta, nhưng lại bị cấm ngữ.
Nhu Nhu công chúa đưa tay bóp mặt Duyệt Nhi, không thể không thừa nhận, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu của Duyệt Nhi thật khiến người khác thương yêu, đôi mắt to tròn, bên trong như ngập tràn hơi nước, cánh mũi xinh xắn, đôi môi anh đào, mặc dù không quá mức xinh đẹp như mình, nhưng lại có một cảm giác ngây thơ đáng yêu.
Ha ha, Nhu Nhu công chúa thu lại ánh mắt đánh giá, rất nhanh thôi, thân xác này sẽ thuộc về ta.
Duyệt Nhi giãy giụa không được, chỉ có thể theo đó đối mặt với Nhu Nhu công chúa, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhu Nhu công chúa, thân thể lập tức đau đớn vạn phần, kinh mạch như thể bị nổ tung. Nàng vội vàng muốn nhắm mắt lại, không nhìn Nhu Nhu công chúa, không ngờ ngay cả mắt cũng bị khống chế, chỉ có thể nhìn Nhu Nhu công chúa, đến chớp mắt cũng không thể.
Cơ thể Duyệt Nhi vô cùng đau đớn, ngay cả linh hồn cũng đều giống như bị lửa của trời đất nướng đến bỏng rát, hồn phách nàng không ngừng giãy giụa, càng giãy càng đau đớn. Nhu Nhu công chúa cũng không hơn gì, nàng ta không những phải chịu đau khổ giống như vậy, mà còn phải tập trung chuyên tâm sử dụng pháp thuật, tiêu hao rất nhiều tiên lực, không thể có chút phân tâm nào, bằng không hậu quả thế nào nàng ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Oành” một tiếng, kết giới vỡ ra, một trận cuồng phong thổi tới. Tức thì một thân ảnh đỏ như lửa trong nháy mắt lóe lên tiến đến, trông thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt càng lạnh lẽo, một tia sáng đỏ bắn về phía mi tâm Nhu Nhu công chúa, Nhu Nhu công chúa “phụt” một tiếng phun một ngụm máu, thuật hoán hồn hoàn toàn bị cắt ngang.
Trong lòng Duyệt Nhi mừng rỡ, vội vàng muốn nhìn cho rõ vị nào đã cứu nàng một mạng, sau này kết cỏ ngậm vành1, làm trâu làm ngựa báo đáp người ấy. Còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai thì đã bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp thơm hương, ánh mắt chỉ nhìn thấy được tay áo đỏ rực động lòng người.
Duyệt Nhi còn chưa ngẩng đầu, đỉnh đầu đã truyền tới một giọng nói mị hoặc: “Hồ ly thối, nữ nhân của Bổn quân, ngươi cũng dám động.”
[1] Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy
Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
2767 chương
25 chương
94 chương
108 chương
28 chương