Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!
Chương 2 : Sắc quỷ cũng là quỷ hẹp hòi . .
Hôm sau khó có dịp Thái Thường dậy thật sớm. Nàng đặc biệt chọn lấy một tiên bào có thể che kín vóc dáng tròn trịa, còn hỏi mượn Thước Diệp chút ít son phấn thoa thoa đến khi gương mặt dày lên. Vừa nghe đến giờ Vân Tiêu cung bãi triều, liền vui mừng như một làn khói thổi qua.
Đám mây mấy lần cong vẹo, suýt nữa thì ném nàng xuống. Thái Thường vừa bay vừa trấn an nói: “Mây ngoan mây ngoan! Lần sau ta ăn ít một chút ngươi sẽ không mệt mỏi như vậy.”
Thấy Thiên Đế ngồi nghiêng trên ghế rồng ngủ gật, Thái Thường chỉnh lại dung nhan, dịu dàng nói nhỏ nhẹ: “Cô đa (bác)…”
Thiên Đế đột nhiên bừng tỉnh, suy nghĩ một vòng cố nhớ xem mình có đứa cháu gái phúc khí như vậy từ khi nào, được một tiên nga nhắc nhở mới bừng tỉnh đại ngộ: “Trẫm rõ ràng nhớ Tinh Hoa xinh đẹp tuyệt trần, sao ngươi…”
“Khải tấu cô đa, ” Thái Thường không quan tâm chuyện bị Người nói xấu xí, quan trọng là giải quyết xong tên sắc quỷ kia tối hôm qua mới được: “Trong Thiên cung đêm qua có người giở trò lưu manh !”
“Làm trò…”
Sắc mặt Thiên đế tối sầm, “Là người phương nào đến gây chuyện?”
Sau đó Thái Thường đem chuyện đêm qua thêm dầu thêm mỡ cực kỳ nguy hiểm kể lại, nghe xong Thiên đế còn mệt mỏi hơn. Nói xong Thái Thường phấn khởi, yên lặng chờ Thiên Đế hạ lệnh đi bắt sắc quỷ kia. Ai ngờ Thiên Đế ngáp một cái, gọi một tiên đồng bên cạnh nói: “Đi vườn đào nói một tiếng, dặn Ngẫu thần điện và Hà tiên buổi tối chớ có nhổ lông chân nữa, bọn họ là Thủy Sinh tộc có thể thiếu rễ cây được sao? Về sau ban ngày nên khơi thông sông trên Thiên Cung thì hay hơn. Thái Thường à! Nghe nói ngươi tiên thuật không tinh, có thời gian chớ có đi dạo, tham ăn nên đi theo thượng thần tu luyện một chút.”
“Nhổ lông chân…“
Thái Thường buồn bực không vui ra khỏi Vân Tiêu cung. Sao mà đầu óc cứ nhớ tới cảnh trí quá mức hương diễm đêm qua a! Cái gì khơi thông đường sông… Nữ nhân kia rõ ràng nói nàng quấy nhiễu chuyện tốt của bọn họ. Hừ! Nhìn một chút cũng thấy giống đang nhổ lông chân!
“Ai da!”
Đang nghĩ ngợi, Thái Thường đưa mặt đụng vào bức tường thịt. Thấy người phía trước mang giày thêu hoa văn nước bằng tơ vàng, nghi ngờ thân phận của người nọ bất phàm nàng vội vàng lui về phía sau một bước hành lễ nói: “Tiểu tiên Thái Thường vô ý va vào thượng thần, kính xin thượng thần đi trước, tiểu tiên nhường đường!”
Hào Hành mới sáng tinh mơ bị gọi vào điện, mới đi vài bước thì bị tiểu tiên tròn vo đụng vào, cũng may thái độ của nàng ta cũng lễ phép, đang định tha cho nàng ta một lần lại kinh ngạc phát hiện đây chẳng phải là tiểu tiên kia đêm qua rơi xuống nước sao?
“Không thể tưởng được, tiểu tiên cô nương nói bị bản điện nửa đêm bắt nạt chính là ngươi a.”
“Ơ?”
Lúc này Thái Thường mới dám ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt lãnh đạm như tro nguội hù dọa. Ô la la, không thể tin được! Người trước mắt không ai khác chính là tên sắc quỷ thượng thần đêm qua đây mà!
“Có bản điện đây, tiểu tiên có chuyện gì bất mãn cứ việc chất vấn trước mặt bản điện. Nếu ta và ngươi có thể giải quyết vấn đề đây, cũng không nhọc phiền ta phải đến trược mặt Thiên đế giải thích với ngươi nhỉ?”
Ê ê ê, thượng thần ngài nói chuyện là được rồi, không cần đưa gương mặt vô cùng hiền lành đẹp trai dán sát mặt tiểu tiên ta như vậy!
“Dạ dạ dạ… Đêm qua là tiểu tiên ta ngủ mơ không phân biệt rõ, chưa từng thấy qua thượng thần tiên giá hẹn hò cùng tiên tử, kính xin thượng thần đừng trách! Vừa rồi tiểu tiên đã cùng Thiên đế giải thích qua, tiểu tiên lần này xin cáo từ thượng thần ngài.
Bảo trọng!”
Thái Thường nói xong định nhấc chân đi liền bị Hào Hành dùng hai ngón tay xốc người nàng lên: “Chậm đã, bấc đèn ngươi không truy cứu bản điện nhưng bản điện đối với ngươi rất hiếu kỳ. Nói cho ta biết, ngươi là một tiểu nga của điện gia à? Đêm qua có thể phá được tiên chướng của bản điện, chắc hẳn ngươi rất đắc ý.”
“Tiên chướng…Tiên chướng gì?” Thái Thường bị hắn xốc lên ở Vân Tiêu điện, khóc không ra nước mắt nói: “Có điều tiên lực thượng thần ngài thật sự là tốt, trong tứ hải bát hoang không nhiều người có thể xách thần tiên ta.”
Hào Hành quan sát trên dưới nàng một phen, xem chừng bề ngang hình như không sai. Hắn đặt nàng xuống mặt đất nhìn thấy gương mặt phúng phính tròn trịa hồng nhuận, bộ dạng cực kỳ đáng yêu thì hài lòng cong môi cười một tiếng.
Thái Thường thấy hắn nở nụ cười khó hiểu thì lòng sững sờ kinh sợ.
“Ngươi tên là Thái Thường?”
“A… Thượng thần ngài thật sự là anh minh thần võ, vừa có thể nhìn ra nguyên thần của tiểu tiên ta là vật gì, lại có thể biết tên họ của ta nữa.”
Thì ra đây chính là Thái Thường ư… Hào Hành cười ẩn ý ho nhẹ hai tiếng. Có thể phá vỡ tiên chướng của mình chính là cô gái trên mệnh bài, nếu như là cô gái trước mắt này… Rất tốt, ngơ ngác, so ra càng đáng yêu.
“Thân hình tiên gia chúng ta xưa nay mảnh mai cân đối, sao tiểu tiên ngươi thoạt nhìn lại như vậy…”
“Thượng thần dạy dỗ rất đúng! Tiểu tiên đây trở về kiểm soát cảm giác thèm ăn!” Thật là, thượng thần này sao lại giống đám mây xinh đẹp kiêu ngạo kia thế!
“Ngươi phụng dưỡng tại nhà ai?”
“Nguyệt Hoa cung, Lộ Hoa thượng thần là di mẫu (dì) của tiểu tiên.”
Hào Hành vuốt cằm, sớm muộn gì là của hắn, không bằng sớm một chút bắt về tự mình dạy dỗ, ừ, rất toàn vẹn.
“Dẫn ta đi gặp di mẫu của ngươi.”
Thước Diệp ở phía sau cửa gõ đầu Thái Thường: “Em ở bên ngoài gây mầm tai vạ gì mà để Ngẫu thần điện phải tự mình đến cáo trạng mẫu thân? Chúng ta cùng bọn họ xưa nay nước giếng không phạm nước sông, em nên chú ý.”
Thái Thường mong chờ trong điện, Hào Hành đang cùng Lộ Hoa chuyện trò vui vẻ, cũng đúng thôi,trong lúc thượng thần bọn họ đều lịch sự đừng tìm tiểu tiên châm chọc nữa là tốt rồi.
Thước Diệp thở dài nói: “Em nói em đắc tội ai không sao, hết lần này tới lần khác đắc tội Thủy Sinh tộc, đúng là thảm thảm.”
“Vì sao em không được đắc tội bọn họ?”
“Rốt cục thì những thứ quả tiên em ăn chạy đi đâu hết vậy?” Thước Diệp vê khuôn mặt bóng mịn của nàng: “Em là cây bấc đèn, thuộc hỏa, bọn họ thuộc thủy, lỡ như dâng sông đến làm ngập chúng ta, chắc chắn em sẽ bị cuốn sạch ngay cả hồn phách cũng không còn!”
Thái Thường vừa nghe thì ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lên: “Thái Thường phải về Nam Hải! Trở về Nam Hải tìm mẫu thân! Nam Hải so với sông rộng nhiều hơn, sẽ không phải sợ nữa híc híc…”
Thước Diệp bị nàng khóc đến phiền muộn, thấy trong điện mẫu thân và Hào Hành dường như cảm thấy được tình trạng kỳ lạ bèn lập tức nâng váy lên chuồn mất. Lộ Hoa vén màn che, thấy Thái Thường ngồi một người trơ trọi lau nước mắt gọi mẹ thì mềm lòng ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng một cái: “Đứa bé ngoan, chớ có khóc, về sau đi theo Ngẫu thần ăn ít một chút thì sẽ đẹp ra!”
“Hu hu… hả?!” Thái Thường lau nước mắt ngẩng đầu lên thấy bộ dạng Hào Hành đang nhìn nàng thưởng thức, rồi lại nhìn người dì hòa nhã dễ gần của nàng: “Con đi theo sắc quỷ… Thượng thần làm gì?” Không phải hắn muốn dâng sông đến làm ngập chúng ta sao?
“Con nên cám ơn thượng thần mới đúng. Ngài thấy con tu luyện không tinh, đầu óc mất linh mới đề nghị ta tặng con đến cây đèn nội tu trong điện ngài. Tụ hoa đăng (4) là cây đèn cực kỳ có linh khí sáng nhất trong trời đất, là vật mang điềm lành của Thủy Sinh tộc. Có tài đức gì mới có thể đến lượt con đây. Con ở bên trong, mỗi ngày tu hành hơn vài canh giờ, không tới tháng ba nhất định tiên lực có thể tăng mạnh!”
(Tụ hoa đăng (4):聚华灯盏 là kiểu đèn ngày xưa có hình chén nhưng mình không biết nên viết thế nào, bạn nào biết thì góp ý giúp mình)
“Nói vậy là… di nương người không quan tâm con rồi?”
Thái Thường hiểu được, Hào Hành nhìn thấy đôi mắt to tròn run rẩy chưa khô lệ thì rất muốn lau đi thay nàng.
Lộ Hoa thở dài một hơi, vuốt vuốt tóc của nàng: “Di nương là muốn tốt cho con, sau này con phải nhớ khổ tâm tu hành nha Thái Thường.”
“Thượng thần, đứa nhỏ này trời sinh ngu đần, ngài phải thông cảm nhiều.”
“Không ngại, ta chỉ là cảm thấy nàng có tương lai.”
Hào Hành cười nhạt một tiếng, chìa tay đưa Thái Thường: “Cùng bản điện trở về thôi bấc đèn nhỏ.” Về sau, mong ước chung đụng thỏa thích.
Điện ngẫu thần to như vậy mà vắng ngắt, Thái Thường chỉ ôm theo cái gối mình yêu nhất. Cái gối này là mẫu thân móc vạn sợi dây thừng làm thành đưa cho nàng, chẳng những không cứng mà nằm lên vừa mềm vừa thơm.
Vừa vào điện Hào Hành liền đem cái gối của nàng ném vào trong nhà mình, chỉ chỉ tụ đèn rực rỡ hình chén trên thư án, trong điện nói: “Ban đêm ngươi biến trở về nguyên thần vào nơi đây đi, không cần thiết giường chiếu gì. Bản điện xưa nay tiết kiệm có ngươi ở đây sẽ không thắp đèn, cho nên ngươi phải gia tăng tu hành, khi nào thì hào quang có thể chiếu sáng cả tòa đại điện khi đó người đã học thành viên mãn.”
Thái Thường cúi thấp đầu uất ức lắng nghe, thượng thần này chẳng những là tên sắc quỷ còn là một quỷ hẹp hòi, cả tòa đại điện tối om om một mảnh cũng chỉ đốt một cái bấc đèn là nàng. Hu hu… Mẫu thân ơi mẫu thân, con muốn trở về Nam Hải!
Hào Hành mang nàng dạo quanh một vòng trong điện, chỉ chỉ cây đèn nói: “Hôm nay trễ rồi, tiểu tiên đi nằm ngủ thôi. Từ ngày mai trở đi, ta muốn nhìn thấy cây đèn này rực rỡ loá mắt.”
Thái Thường vẻ mặt đau khổ, biến nguyên thần đi vào giữa đèn, trong miệng nhịn không được lầm bầm một câu: “Cảnh tối lửa tắt đèn, ta phải cẩn thận một chút kẻo bị rơi ra…”
Hào Hành im lặng cười một tiếng, cũng bởi vì cảnh tối lửa tắt đèn mới là hay lắm nha.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
56 chương
68 chương
52 chương
89 chương
11 chương
95 chương