Thượng Thần Đến Rồi - Thanh Đồng Tuệ [quyển 2]
Chương 5 : Ta Tuyệt Đối Không Cho!
Lục Áp nheo mắt: " Núi nào?"
" Thái Hành Sơn." Vân Tha đáp.
Mộ Cửu nhìn về phía Lục ÁP, nhưng Lục Áp chưa động thanh sắc, tiếp tục nói: " Là kẻ nào? Tu luyện chân khi môn giáo nào, có nhìn rõ không?"
Vân Tha suy nghĩ: " Là một người có tướng mạo hơn hai mươi tuổi, mặc thanh y, thế nhưng rất kì quái, tướng mạo ngũ quan sau đó ta hoàn toàn không nhớ ra được, chỉ nhớ tu vi hắn cực cao, cao đến một trình độ mà ta hoàn toàn không lường được. Hắn chỉ ra một chiêu đã đem ta đánh ngã, khi đó ta còn rõ ràng nghe được thanh âm Phượng Đan nứt vỡ."
Mộ Cửu nghe đến đó cũng không khỏi thận trọng, tiến lên hỏi: " Tại sao có thể có người lợi hại đến thế? Tại sao không phân tốt xấu đã ra tay với ngươi? Chẳng lẽ có cừu oán gì với ngươi?"
" Ta không rõ." Vân Tha nhíu chặt mày, " Nhưng ta có thể xác định, tuyệt đối không phải là trả thù. Từ khi mười vạn năm trước Vân gia trải qua đại kiếp, ta bị thương mất mạng, linh khí Hỏa Phượng tộc vì không có ai kế thừa nên liền bắt đầu suy yếu, mấy đời tộc nhân đều không thịnh vượng, vì thế bình thường rất ít khi xung đột với người khác, càng không có kẻ thù sinh tử.
Thứ hai là, kẻ này đã xóa đi kí ức của ta, đủ thấy hắn không muốn ta biết hắn là ai. Nếu là trả thù, có lí do gì mà không để ta biết? Huống hồ tu vi của kẻ đó, cho dù ta có trong tay công lực ở kiếp trước cũng chưa chắc có thể bảo toàn mạng sống dưới tay hắn. Trên thực tế, hắn dĩ nhiên không đoạt mạng ta, mà chỉ đánh vỡ Phượng Đan, làm ta nghĩ mãi không ra.
Những năm gần đây chúng ta luôn tìm kiếm tung tích kẻ này, đáng tiếc không thu được gì. Mà những năm kia, dù ta biết Phượng Đan đã bị nứt, thế nhưng vì không có ảnh hưởng xấu gì nên không để ý, chỉ tập trung hộ linh. Thế nhưng mấy năm gần đây, ước chừng từ hai ngàn năm trước, ta bắt đầu thấy linh lực dần dần suy yếu.
Lại qua mấy trăm năm, quá trình đó vẫn tiếp tục, ta có cảm giác cứ như thế sẽ gây ảnh hưởng đến căn cơ của Hỏa Phượng tộc, ta nhất định phải chống đỡ, có được tu vi mười lăm vạn năm như kiếp trước mới có thể điều động được linh căn trong cơ thể. Ta không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ đành đánh chủ ý lên băng Phách Khóa."
Hắn lộ vẻ xấu hổ, nắm chặt tay đến mức ngón tay trắng bệch.
Lục Áp nhìn về phía Mộ Cửu, Mộ Cửu trầm mặc không nói.
Vân Khiển đi tới, hỏi: " Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Trên mặt nàng ta tràn đầy căng thẳng, có thể thấy nàng ta sợ nhất chính là việc họ sắp nói cho nàng ta biết nguy hiểm mà mấy ngày sắp tới phải đối mặt. Thế nhưng khi Vân Tha tỉnh lại, dung mạo của nàng ta cũng khôi phục nguyên dạng, có linh lực bổn tộc tẩm bổ đầy đủ, da thịt của nàng ta lại bóng bẩy căng mọng như thiếu nữ.
Sự tồn tại của Vân Tha quan trọng, điều này đến giờ đã hoàn toàn được nghiệm chứng.
Mộ Cửu nhíu mày: " Ta không phát hiện ra vấn đề gì, thế nhưng các ngươi có biết, Long Đan của Ngao Sâm cũng bị vỡ?"
" Ngao Sâm?" Vân Khiển hỏi lại, nói xong sắc mặt đột biến, nhếch môi, làm như không muốn nhắc tới danh tự này nữa.
Mộ Cửu gật đầu, nói: " Hôm qua ta rời Ngọc Lĩnh đi đến Băng Hồ, phát hiện ra bệnh của Ngao Sâm đã đến giai đoạn cuối, ta kiểm tra Long Đan của hắn, trên đó một hai vết nứt to. Vì thế Đông Hải Long Vương mới tặng hắn Băng Phách Khóa để hộ linh. Nguyên nhân hắn bị thương, là vào năm ngàn năm trước khi đi ngang qua Đông Côn Luân bị một luồng linh lực kì quái gây thương tích."
" Ta không biết..." Vân Khiển lắc đầu, lẩm bẩm.
Mộ Cửu cũng không ngoài ý muốn, vì Ngao Sâm vốn đã nói hắn giữ kín chuyện này, ngay cả thê tử hay nhi thần đều không nói. Hắn biết rõ lí do Vân gia tiếp cận, dĩ nhiên càng không dẫn đề tài này ra.
Thế nhưng nàng bắt đầu có cùng suy nghĩ với Lục Áp khi trước, vết thương của Ngao Sâm và của Vân Tha tương tự nhau, chủ yếu là đều cần Băng Phách Dương Khóa để hộ linh, không quản họ dùng phương thức gì tranh cướp món bảo vật này, kết quả cuối cùng là hai bên trở mặt thành thù. Nếu nói kẻ đả thương Ngao Sâm và Vân Tha là một, mục đích của kẻ này liền rõ ràng rồi.
" Cũng không biết các ngươi có biết không, thời gian hắn bi thương cũng là năm ngàn năm trước." Mộ Cửu lại nói.
Vân Khiển trong phút chốc lại ngẩng phắt đầu lên.
Cũng bị thương vào năm ngàn năm trước, nguyên đan cũng vỡ, như vậy khiến người ta không nghĩ nhiều cũng không được.
Lục Áp nắm tay Mộ Cửu: " Nàng gọi Ngao Sâm vào đây."
Ngao Sâm ngoài đại điện như đang ngồi trên bàn chông.
Người nhà họ Vân tỏ thái độ với hắn, đến chấp sự quan còn mặc kệ hắn, Thượng Quan Duẩn và A Phục tự có trà ngon để quan tâm, liền ngay cả Ngao Khương cũng nghển cổ nhìn chằm chằm về phía hoa viên, căn bản không đem người làm cha như hắn để trong lòng. Đến Ngọc Lĩnh nhiều lần như vậy, nơi này đã từng giống như ngôi nhà thứ hai của hắn, nhưng xưa nay hắn chưa từng lúng túng như bây giờ.
" Long Vương có mệt không? Mời vào nói chuyện."
Mộ Cửu đi tới thấy thế, không khỏi có chút thương cảm lên tiếng.
Ngao Sâm chỉ ước có thể vào nhìn một cái, nghe vậy lập tức đứng lên, nhanh chân đi theo.
Ngao Khương thấy nàng liền cũng đứng lên, có vẻ như muốn đi theo, Mộ Cửu lắc đầu với hắn một cái, hắn liền nghe lời ngồi xuống.
Đi qua hành lang đến hoa viên, Ngao Sâm mang theo tâm tình gặp phải Vân Tha và Vân Khiển mà tiến vào, nhưng vừa lên đài lại thấy Lục Áp cao cao tại thượng ngồi đó, huynh muội Vân Tha lại đứng một bên một mực cung kính, tâm trạng không khỏi hồi hộp thêm mấy lần, đứng dưới liêm long không biết làm gì mới được.
Lục Áp không để hắn ngớ người quá lâu, liền nói: " Tới đây, đưa tay ngươi cho ta xem một chút."
Ngao Sâm sửng sốt không nhúc nhích, nhưng lại có một cố sức hút cực mạnh khiến hắn không tự chủ được mà tiến đến trước mặt Lục Áp, hắn cũng là người có hơn mười vạn năm tu vi, lại không chút nào chống đỡ được cỗ lực hút này!
Chưa kịp để hắn kinh hãi xong, Lục Áp bên này đã vươn tay ra, kéo tay hắn lên cao.
Ngao Sâm muốn giãy dụa, làm sao có thể giãy dụa được?
" Sau khi bị luồng linh lực đó gây thương thích, Long Đan của hắn liền bị nứt hai vết, thế nhưng sau ngàn năm nay thì trong đó đã có một vết trở lại bình thường, hẳn là công lao của Băng Phách Dương Khóa. Nếu có thời gian, chữa khỏi hoàn toàn như ban đầu không phải là vấn đề. Điều này cũng chứng minh, Băng Phách Khóa quả thực có khả năng chữa trị nguyên thần và linh căn."
Lục Áp buông cổ tay hắn ra, trầm ngâm.
Mộ Cửu nghe hắn nói vậy, sắc mặt lập tức giãn ra: " Nói vậy, Vân gia có thể cứu được?"
Lục Áp không lập tức nói chuyện, mà là quan sát Ngao Sâm và Vân Tha một lúc mới lên tiếng: " Muốn cứu Vân gia, đương nhiên đầu tiên phải đảm bảo Vân Tha bất tử, không chỉ không chết, hơn nữa còn phải bảo toàn hắn khỏe mạnh cho đến khi đạt được mười lăm vạn năm tuổi thọ, sau đó điều động linh lực Hỏa Phượng Vương các đời truyền lại.
Muốn hắn không chết, hiện nay có một biện pháp, chính là để Ngao Sâm mang Băng Phách Dương Khóa tặng cho Vân Tha."
Một phòng người cùng choáng váng.
" Không được!" Ngao Sâm lập tức nói, " Băng Phách Âm Khóa có thể cho, Băng Phách Dương Khóa tuyệt không thể!"
Cho Vân Tha, vậy không phải chính hắn sẽ mất mạng sao?
Hắn tuyệt không thể đáp ứng!
Truyện khác cùng thể loại
599 chương
501 chương
6 chương
221 chương
37 chương
41 chương
813 chương