Thượng Thần Đến Rồi - Thanh Đồng Tuệ [quyển 2]
Chương 2 : Tử Chiến Đến Cùng
Mộ Cửu không thể không khuyên hắn đừng gây chuyện, trên đường nói vài câu, không bao lâu đã đến địa giới Ngọc Lĩnh.
Muốn vào Hỏa Phượng Cung còn phải vượt qua mấy trăm dãy nũi, chỉ thấy toàn bộ bầu trời Ngọc Lĩnh bị bao phủ bởi âm vân nồng đậm, lệ khí tỏa ra từ Hỏa Phượng Cung xuyên qua tầng mây, những cánh rừng được mây bao phủ yên tĩnh một cách chết choc, chim chóc không còn, tiểu thú đi dạo khắp nơi cũng không thấy, ngay cả cây cối quanh năm xanh tươi cũng chuyển vàng!
" Đây là biểu hiện của linh lực suy yếu." Mộ Cửu nói, " Xem ra đại nạn của Vân gia thật sự đến rồi."
Thượng Quan Duẩn có tu vi cao hơn nàng, đương nhiên đã sớm nhìn ra. Dù hắn bình thường cứ mở miệng là khiến người ta muốn đánh, giờ khắc này cũng không nói được gì.
Diệt tộc là đại nạn lớn mức nào, mặc dù không liên quan đến Đại Bàng tộc của hắn nhưng cũng khó tránh khỏi khiến trong lòng người cảm thấy thê lương.
Ba người nhanh chóng bay về trung tâm của luồng lệ khí, chính là Hỏa Phượng Cung, càng đến ngày, lệ khí càng mạnh mẽ, bị luồng khí này thúc đẩy, mặt hồ ngoài cửa cung vốn sáng như gương lúc này lại nổi sóng!
Mộ Cửu dừng lại ở quảng trường bên ngoài cửa cung, nhìn xuống mặt hồ, nhịn cảm giác nôn nao xuống mà nhìn về phía cung điện trên sườn núi, chỉ thấy cung điện trước kia cổ điển mà tràn ngập linh khí hiện tại đã lu mờ ảm đạm, linh cầm đậu trên mái cũng không thấy con nào, thị vệ và cung nữ không có một ai, mà trên đài cao phía sau cung điện đang có một luồng khói xanh bay lên cao...
" Vào xem đi!"
Mộ Cửu chưa dứt lời đã vọt vào cửa cung. Trong cung như vừa trải qua ngày đông giá rét, không chỉ xung quanh đều mang hơi thở âm lãnh, ngay cả cây cối ngoài ban công, góc sân cũng héo úa. Đỉnh cung tinh xảo, thú đá chạm khắc bằng ngọc rên hành lang và cả tường ngói như mới, hiện tại lại đang cạch cạch truyền ra tiếng nứt vỡ.
Vài tiểu tiên hạc co lại trong một góc tường, trong mắt đầy mờ mịt hoảng sợ.
Đi dọc theo cầu thang lên trên, nơi nơi đều là hoa cỏ héo tàn, Mộ Cửu hôm qua mới đến đây, khi đó tuy có cảm giác nhưng chưa nghiêm trọng như trước mặt, không ngờ chỉ sau hai ngày nó đã trở nên thê lương như vậy.
"... Mau giết hắn!"
Đang đánh giá xung quanh, lúc này trên núi đột nhiên truyền đến tiếng nói, theo thanh âm này, lập tức có tiếng bước chân rầm rập và tiếng trống truyền đến!
" Ở phía trên!"
Tâm tình Mộ Cửu lập tức trùng xuống, bay vụt về phía sườn núi.
Khi đến bình đài trên sườn núi, không ngờ nơi đó lại đầy người!
Trong phương viên hai ba trượng xung quanh đài cao, bốn phía đều là dây leo quấn chặt, bốn phương Đông Tây Nam Bắc được dựng đầy đồ đằng, chính giữa là một lôi đài trộng một trượng, lơ lửng một quả cầu thủy tinh phát sáng, đó là tử quang của tinh thú, lúc này đang được linh lực thúc đẩy mà bay cao, thế nhưng ánh sáng chỉ nhàn nhạt tỏa ra.
Vân Ly Thường cầm đầu huynh muội Vân gia, ngoại trừ Đại công chúa đang lịch lãm bên ngoài thì tất cả đều ở đây. Tất cả mọi người, bao gồm cả chấp sự quan và mười mấy tộc nhân Hỏa Phượng tộc còn sống chỉnh tề đứng hai bên lôi đài, thi thể của Vân Tha đặt trên đài ngọc, vô số cột gỗ mọc lên vây quanh họ.
Một bên ngọc đài có một chấp sự quan giơ đuốc lên sẵn sàng châm lửa, mà bên còn lại của ngọc đài đã có chừng mười thi thể, máu chảy thành lưới trên mặt đấy, Vân Tích đang nâng kiếm chỉ về một người như sắp chết vẫn còn quỳ một gối xuống đất, mặt mũi chảy máu. Hắn toàn thân đề phòng, trừng mắt nhìn Vân Tích, đó chính là Ngao Khương hôm qua còn đưa nàng rời khỏi Băng Hồ!
Thi thể Vân Tha cũng không quan tâm, họ đây là muốn tử chiến đến cùng rồi hả?
" Dừng tay!"
Mộ Cửu thấy thế, không hề ngần ngại la lên giữa không trung.
Vân Khiển và Vân Ly Thường lập tức ngẩng đầu lên nhìn, sau đó trên mặt mỗi người đều toát ra vè kinh sợ.
Bên này, Vân Tích nhìn thấy nàng đến, sắc mặt lập tức chuyển lạnh, giơ kiếm đâm vào Ngao Khương.
Mộ Cửu không nói gì, dùng Thiên La Kiếm Trận chặn lại, sau đó từ trên lưng A Phục nhảy lên, nhân cơ hội đoạt lại Ngao Khương, ăn ý cùng Thượng Quan Duẩn đứng hai bên người hắn tạo hộ chướng!
" Chuyện này không liên quan đến ngươi!"
Vân Tích thường ngày phong lưu giờ trong mắt chỉ còn lại sự nham hiểm và sát khí, cũng lộ ra rằng hắn đã kiệt sức trong trận chiến này. Cảnh tượng trên bình đài vô cùng thê thảm, bất luận là cọng cây ngọn cỏ hay người hoặc thú, trong mắt đều chỉ có sự tiêu cực diệt vong.
Mộ Cửu xưa nay chưa từng thấy điều gì khiến người ta sợ hãi tuyệt vọng đến thế, tạm thời không để ý đến Vân Tích mà ngồi xuống trước mặt Ngao Khương, vừa thấy trên người hắn trúng vài kiếm sâu hoắm liền vội vã lấy ra hai viên đan dược nhét vào miệng hắn, lại thay hắn độ khí, sau đó mới hỏi: " Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đến đây làm gì?"
Ngao Khương vội vàng truyền dược lực của đan dược vào đan điền, đến khi khí thuận mới lên tiếng: " Phụ thân bảo ta mang Băng Phách Âm Khóa đến đây, không biết còn có thể giúp họ một chút hay không, ai biết đến Ngọc Lĩnh Sơn rồi chỉ thấy cảnh tượng thê lương ảm đạm. Ta biết không xong rồi, đang chuẩn bị rút lui, họ liền phát hiện ra ta. Ta chỉ dẫn theo khoảng mười người, toàn bộ không địch lại được, liền bị họ vây lại ở đây."
Mộ Cửu vội hỏi: " Vậy phụ thân ngươi có biết hay không?"
Ngao Khương lắc đầu: " Ta chưa kịp nói. Khi đó trên tay ta chỉ có một con hạc giấy liền lập tức truyền tin cho ngươi, mà họ đã đánh tới. Họ hoàn toàn không muốn sống nữa, ta không kịp phản ứng." Nói tới đây, hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp, " Họ hẳn đã có dự định cuối cùng, coi như phụ thân ta có đến đây thì cũng vẫn là một điểm trong kế hoạch của họ mà thôi."
Mộ Cửu quay đầu nhìn người Vân gia trang phục chỉnh tề như khâm liệm, cắn chặt răng.
Không cần Ngao Khương nói, nàng cũng có thể nhìn ra họ đang suy nghĩ gì.
Tuy đã từng vô cùng khinh thường với cách tính toán lấy Băng Phách Khóa của họ, nhưng trước mắt, nhìn thấy linh lực và sinh mệnh khắp nơi đang nhanh chóng biến mất, có mấy hài tử đang ôm chặt đại môn... Những hài tử đó trong mắt tràn ngập sợ hãi, trong lòng nàng lại mơ hồ có chút không đành lòng.
Nàng đứng lên, đếm số người Vân gia còn sống, tổng cộng là mười một người.
Trừ Vân Ly Thường, Vân Khiển, Vân Tích, năm huynh muội họ chỉ còn dư lại ba người. Còn lại, về chi nhánh Vương tộc, nhỏ nhất chỉ là một hài tử ước chừng ba, bốn tuổi có hai ngàn năm tu vi.
Hỏa Phượng tộc qua mấy trăm ngàn năm bây giờ chỉ còn dư lại mười một người, khi Vân Tha chết đi, họ rốt cục cũng không ngăn nổi vận số dời núi lấp biển như linh lực biến mất.
Họ hiện tại đang thực hiện sự giãy dụa cuối cùng trước mệnh trời, phát tiết sự không cam lòng.
Họ điên cuồng, nhưng sao không phải đối diện với sự hoảng sợ khi diệt vong?
Mà lúc này, Thiên Địa lục giới, không người nào có thể giúp đỡ được nữa.
" Không có biện pháp khác sao? Băng Phách Khóa cũng hết tác dụng rồi sao?" Nàng hướng về phía Vân Khiển.
Truyện khác cùng thể loại
623 chương
881 chương
120 chương