Chờ Mộ Cửu ra khỏi cửa, Lục Áp liền thổi một hơi về phía nàng, cũng biến nàng thành một cái lá cây, hai cái lá cây đồng thời bay về hướng Thiên Lao. Các bộ quan trọng của Thiên Đình phần lớn đều tập trung xung quanh Lăng Tiêu điện, Thiên Lao nằm ở phía Bắc Hình Bộ. Mộ Cửu xưa nay chưa từng tới đây lần nào, còn Lục Áp, mấy ngày này hắn dạo chơi lung tung khắp nơi, đúng là có vẻ xe nhẹ chạy đường quen. Hai người theo gió bay đi hơn trăm dặm, sau đó dừng lại tại một tòa lâu lớn đặt trên một ngọn núi đá lởm chởm. Mộ Cửu giương mắt nhìn lên, chỉ thấy sâu bên trong ngọn núi là một phủ viện rộng rãi, bên trong phủ viện bốn phía đều là mây mù. Nhìn ra bên ngoài, nàng có thể thấy các tiên phủ, xa hơn chính là Lăng Tiêu điện phồn hoa. Phía trên ngọn núi có một khối đá, khắc chữ " Hình Ngục", bên trên là bảo tháp Trấn Yêu. Đây đúng là Thiên Lao. " Chúng ta xuống đi." Mộ Cửu đang đánh giá, Lục Áp lại một lần nữa bay lên, đi về hướng ngọn núi phía Đông. Nàng đuổi theo sau hắn, sau khi tới gần mới phát hiện ra nơi này có một chiếc cầu thang đá đi xuống. Càng theo thang đá xuống dưới càng thấy u ám, cách mỗi đoạn lại có một chiếc đèn lồng, cạnh mỗi chiếc đèn lồng đều có thiên binh cầm trong tay đao kiếm canh gác. Hai người cứ thế đi xuống, không biết đã đi được bao nhiêu dặm, đến khi ánh sáng bên ngoài càng ngày càng mờ, ngọn lửa bên trong đèn lồng càng ngày càng chói mắt, dường như có thể nghe được tiếng kêu gào từ bên trong, Lục Áp mới nói với nàng: " Đi đến đằng sau vách đá bên kia." Mộ Cửu tới sau vách đá, liền thấy Lục Áp bạch y áo bào chỉnh tề đã quay về hình người. Nàng rơi xuống đất, dần dần cảm thấy thân thể nặng hơn, tay chân tất cả đều quay về nguyên trạng. Nàng nghi ngờ hỏi: " Tại sao lại biến trở về? Không sợ bị phát hiện sao?" " Không có tác dụng." Lục Áp đem chiết phiết cất vào tay áo, nhấc tay chỉ vào một cái cửa đá cách đó không xa, " Đó chính là cửa lớn. Cửa có Diện Bảo Giám, trước kia là do Nữ Oa dùng Bổ Thiên Thạch chế tạo, có thể biến tất cả tiên yêu quay trở về bản thể, chúng ta có biến thành gió cũng không vào được." Mộ Cửu sững sờ, nếu không vào được, vậy hắn kéo nàng tới đây làm cái gì? Đùa nàng sao? Nàng nguýt hắn một cái, quay người định rời đi. Lục Áp đưa tay kéo nàng lại: " Ta còn chưa nói hết." Tay vẫn chỉ chỉ cửa đá, hắn lại nói, " Tuy chúng ta không thể công khai đi vào, nhưng trùng hợp là, ta vừa vặn có thể thương lượng với đôi gia hỏa kia một chút." Mộ Cửu nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy cửa đá u ám lúc này mơ hồ có ánh sáng lập lòe, như thể có con quái vật khổng lồ nào đó đang động đậy vậy. Nàng vội vã sử dụng thần thức chăm chú dò xét, lúc này mới nhìn ra, trước cửa đá rộng chừng ba trượng không hề có ngục tốt canh gác, mà chỉ có một tấm bảo kính rất dày, cùng với một xà một thú! Con rắn kia quấn người trên chiếc cột đá bên trái, toàn thân màu trắng, chiều ngang thân thể một người ôm không hết, mà nhìn kĩ, người nó còn cách cột đá kia một đoạn, nói cách khác, nó chính là đang bay trong không trung. Bạch xà không biết vì sao lại chỉ chằm chằm nghiêng đầu nhìn vào con thú nằm cạnh cột đá bên phải. Con thú kia giống sư tử nhưng lại có hai cánh, cũng mang màu trắng, phủ phục bên tảng đá, lưng hướng về phía bạch xà, hoàn toàn không để ý đến cái trừng mắt của nó. Hai con thú này, Mộ Cửu hình như đã từng thấy qua trong cuốn sách nào đó. Đang trầm tư, Lục Áp đã nói: " Đây là Đằng Xà và Bạch Trạch!" Đằng Xà và Bạch Trạch? Đúng rồi! Một trong số chúng là một trong mười đệ tử dưới trướng của Nữ Oa! Theo truyền thuyết, Nữ Oa nuôi bên mình hai sủng vật hình rắn, một con là Bạch Xà, một con là Đằng Xà, hai sủng vật này sau đó kết thành phu thế, nghe nói Bạch Tố Trinh trong câu chuyện với Hứa Tiên và trụ trì Pháp Hải của Kim Sơn Tự chính là con gái của chúng. Đương nhiên những chuyện này không có cách nào chứng minh, đến khi có cơ hội gặp Bạch Tố Trinh mới có thể khảo chứng được. Thế nhưng Bạch Xà trước mặt này lại chính là Đằng Xà của Nữ Oa, nàng cũng vẫn khiếp sợ như thế! Lại thêm Bạch Trạch, tiếng tăm của nó càng kinh khủng hơn, từ khi sinh ra đã có thể gϊếŧ hết tất cả yêu ma quỷ quái trong lục giới, rất tinh thông tình đời, vì thế được người đời tôn sùng là Tình Thánh. Thêm nữa, tính tình của nó vô cùng tốt, bởi vậy cũng danh trấn lục giới. Hai vị này trong thiên địa địa vị không biết cao bao nhiêu, tại sao lại rời khỏi Nữ Oa để đến đây? " Thật ra chúng không phải Đằng Xà và Bạch Trạch mà mọi người biết đến." Lục Áp như hiểu được nàng nghĩ gì, chậm rì rì giải thích, " Thần Thú thượng cổ lúc đầu không có nhiều, nhưng chúng đều đã sinh sôi nảy nở, trở thành các tộc. Ví dụ như tộc Đại Bàng, tộc Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Khâu." " Nói chính xác, Đằng Xà này là chất tằng tôn của Đằng Xà bên cạnh Nữ Oa, tên là Không Quang. Bạch Trạch là tằng tôn của lão Bạch Trạch, tên là Bạch Trạm. Địa vị của chúng trong lục giới có chút hơi chênh lệch với tổ tông của chúng một chút." Mộ Cửu bỗng nhiên tỉnh ngộ. Tỉnh ngộ xong, nàng lại trừng hắn: " Ngươi đúng là hiểu biết nhiều đấy." Lục Áp dừng một chút, đưa tay chống lên vách đá bên cạnh nàng, giọng nói trầm thấp: " Ngươi biết ta có nhà mà không thể về, du đãng khắp nơi..." " Được rồi được rồi." Mộ Cửu xua tay, biết hắn lại muốn làm mình cảm động. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: " Coi như địa vị không bằng tổ tông, nhưng dù sao cũng là thần thú thượng cổ, tại sao chúng lại bị phái đến nơi này trông coi đại lao?" " Chuyện này thật ra cũng rất khôi hài." Lục Áp chớp mắt: " Không Quang nhiều năm trước coi trọng Mẫu Long, vì nàng mà không tiếc hóa thành binh lính tôm cua ngày đêm đi theo, nào có biết Mẫu Long và tổ tiên của Bạch Trạm là nơi thân thích, từ nhỏ đã bị mẫu thân hai bên định hôn. Không Quang sau khi biết chuyện liền chạy đi đốt tân phòng của Bạch Trạm, chọc lão Đằng Xà tức giận đến đòi mạng, đem hắn ném đến đây." " Lão Bạch Trạch và lão Đằng Xà giao tình không tệ, cảm thấy như vậy thật ngại ngùng, liền thay họ dời lại hôn kì, đưa Bạch Trạm đến đây xử lí nốt." Đến nay, khi hắn nhớ lại dáng vẻ nhếch râu mép của lão Đằng Xà kia vẫn còn cảm thấy thú vị. Mộ Cửu gật đầu, hóa ra là tình địch. Khó trách Đằng Xà lại liều mạng trừng mắt nhìn Bạch Trạch như thế. " Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Mộ Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, hai con thú này đều hết sức lợi hại, họ phải xông qua thế nào? Lục Áp nhìn vào đôi mắt trong veo như bảo thạch của nàng một hồi, sau đó chuyển hướng đi về phía trước: " Diện Bảo Giám mệnh kim, gặp hỏa mất linh. Chúng ta không thể đến gần, cũng không thể lộ diện, vậy chỉ có thể nghĩ ra một cách để châm lửa thôi." " Phóng hỏa ngay dưới mắt chúng?" Mộ Cửu há hốc mồm, cái tên này điên rồi sao? Lục Áp lên tiếng vô cùng bất đắc dĩ: " Không ngờ ta nói với ngươi nhiều thứ như vậy đều là lãng phí nước bọt." Nói xong, hắn xoay người lại, hắng giọng một tiếng, " Ngu xuẩn!" Mộ Cửu còn tưởng hắn đang mắng nàng, nhưng nghe kĩ lại, thanh âm của hắn vậy mà lại biến thành một thanh âm khác, trầm thấp mà lười biếng, còn mang theo một tia không phục. Nàng còn đang buồn bực, bỗng nhiên cảm thấy động đá rung chuyển, con vật lúc trước còn quấn quanh cái cột bất động bỗng chốc xù lông lên, đôi mắt trợn to nhìn Bạch Trạm: " Ngu xuẩn? Ngươi mắng ai?!"