"Tuần sau cô phải đi theo đội xây cất về quê, giám sát tiến triển công việc." Lãnh Dạ Hi vẫn lạnh lẽo nhìn Quý Linh Linh đang đứng, trong giọng nói trừ ra lệnh không có chút tình cảm nào. "Tuần sau sao? Vậy lúc nào tôi mới có thể trở về?" Quý Linh Linh đứng ở đối diện anh ta, giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, có lẽ là sau chuyện lần trước, cô có chút e ngại với Lãnh Dạ Hi. Lãnh Dạ Hi nhướng mày, nhìn cô một lát, liền nói, "Theo sự an bài của công trình mà làm." "Ừ, tôi biết rồi. Lãnh tổng, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước." Quý Linh Linh khẽ cúi đầu, chuẩn bị rời đi. "Buổi tối, " Lãnh Dạ Hi đột nhiên nói nói: "Cùng tôi về nhà ăn cơm." Quý Linh Linh vừa muốn nhấc chân, lại bị lời nói của Lãnh Dạ Hi làm đông cứng lại, "Cái gì?" A, sao lại cứ muốn đem cô ra làm người bị cười nhạo, có phải nhìn cô mắc cười lắm không. "Cha mẹ tôi, còn có Tư Viễn muốn gặp cô." Lãnh Dạ Hi lần này không biết tại sao lại cúi đầu, giống như nhìn thẳng vào mắt cô là vũ nhục tổng giám đốc như hắn. Người nhà của anh ta muốn gặp cô, bởi vì cái gì, chẳng lẽ cô phải giống như lần trước, như một người ngu, vội vàng đi theo sau, cuối cùng bị Lục Vân Thiên khi dễ không nói, còn phải chịu sự vũ nhục của anh ta? Lãnh Dạ Hi còn có thể bỉ ổi hơn nữa hay không? "Thật xin lỗi, Lãnh tổng, xin ngài yêu cầu nhân viên khác đi, buổi tối tôi có hẹn." Quý Linh Linh khẽ ngẩng đầu lên, không chút hèn nhác nào nhìn hắn ta. Lãnh Dạ Hi, từ khi anh nói ra câu kia, giữa chúng ta chỉ còn sót lại quan hệ cấp trên và cấp dưới, cô còn sợ gì, cùng lắm là mất việc thôi. "Có hẹn sao?" Lãnh Dạ Hi nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng. Đáng chết, cái nét mặt nhu hòa kia, là muốn chơi chiến thuật đồng tình với cô sao? "Đúng vậy." cô có hẹn với mình, vậy cũng tính là có hẹn chứ? "Kể từ bữa tiệc ngày đó, Tư Viễn liền không ăn không uống cũng không thích nói chuyện, mấy ngày nay lại phát sốt, nhưng thằng bé lại không uống thuốc." giọng nói của Lãnh Dạ Hi có chút ảm đạm, mặc dù bình thường hắn không nói tốt câu nào với cháu trai, nhưng trong lòng vẫn luôn quan tâm thằng bé . "Tư Viễn bị bệnh?" Quý Linh Linh vừa nghe thấy câu này, tim lập tức nhói lên, tên nhóc kia, làm sao lại biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ thằng bé nhớ ba mẹ sao? Suy nghĩ một chút cũng đúng hồi còn bé lúc cô nhớ ba cũng có bộ dáng như vậy. "Ừ." "Tôi sẽ qua nhà anh ngay bây giờ!" Lãnh Dạ Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, hình như có chút không tin. "Còn nhìn cái gì, Tư Viễn bị bệnh, thời gian càng dài, càng không có lợi với cậu bé!" Quý Linh Linh không biết lấy đâu ra dũng khí, dám nói chuyện như vậy với Lãnh Dạ Hi. Lãnh Dạ Hi cũng không trì hoãn nữa, cầm áo khoác lên, cầm thêm chìa khóa xe, cùng Quý Linh Linh một trước một sau ra khỏi phòng làm việc. "Không thể nào, Lãnh tổng và thiết kế sư Quý, lại lớn mật như vậy, hai người cùng nhau tan việc đầu tiên, chẳng lẽ tình yêu quan trọng hơn công việc sao?" "Thiết kế sư Quý, thật là số tốt, cô ta không phải là một đôi với vị Thượng tá đẹp trai bức người kia sao?" "Hứ, quê mùa, hiện tại có cô gái nào mà không tính toán vì tương lai của mình!" "Ồ . . . . Như vậy, xem ra thiết kế sư Quý không phải là người đơn giản, lập tức bám chặt hai người đàn ông ưu tú này." "Đúng vậy." Nhất thời trong phòng thiết kế, vang lên một loạt tiếng than thở. Quý Linh Linh ở trước cửa chờ Lãnh Dạ Hi lấy xe, lúc này, Mộ Ly đã đứng ở con phố đối diện công ty, điều này chẳng lẽ chính là tâm ý tương thông? Cô ấy biết mình tới tìm? Mộ Ly cười cười, nhớ tới cuộc điện thoại mới vừa rồi, nghe giọng nói giận dỗi của Quý Linh Linh, thì cảm giác thật không tồi. Gần đây, anh sợ tiến độ của hai người quá nhanh, sẽ hù cô ấy, anh không thể không nhịn xuống ham muốn mãnh liệt của mình, định cho Quý Linh Linh một quá trình yêu đương hoàn chỉnh. Qua một thời gian dài qua lại, liền có hiệu quả, Quý Linh Linh bắt đầu có tình cảm với anh. Nhưng khi anh định bước qua thì nụ cười trên mặt chợt tắt. Cô ấy, lên xe của Lãnh Dạ Hi ! Nhìn chiếc xe việt dã màu đen kia chaỵ băng băng biến mất ở trong tầm mắt, nụ cười trên mặt Mộ Ly liền biến mất, đáng chết, lại dám giành phụ nữ với mình! Lãnh Dạ Hi, lá gan của anh ta thật sự là quá lớn! "Này, lão Trung, lái xe , chúng ta đến nhà họ Lãnh." Mộ Ly lạnh giọng cúp điện thoại. Xem ra, đối với người trong lòng, thì nên đánh nhanh thắng nhanh, cho dù phát triển nhanh thì sao? Quan trọng nhất là, anh muốn nhét cô vào trong người, giấu cô đi, bất luận kẻ nào cũng không thể mơ ước người của anh! Ai, người đàn ông này, yêu Quý Linh Linh thật sự là yêu đến thảm, người đàn ông bình thường phát hiện người phụ nữ của mình làm như vậy, suy nghĩ đầu tiên chính là, người phụ nữ đó phản bội mình, mà Mộ Ly thì sao, anh chỉ nghĩ tới là Lãnh Dạ Hi đoạt người yêu của anh. Trong lòng của anh, Quý Linh Linh nhà anh là một người thuần khiết trong sáng, dễ bị người khác ăn hiếp. "Tôi không quen kiểu cách của ngài và tiểu Tư, ngài. . . . . . Cha mẹ của ngài sẽ không để ý chứ?" Đi tới trước cửa nhà họ Lãnh, Quý Linh Linh đi sau lưng Lãnh Dạ Hi hỏi Lãnh Dạ Hi dừng chân, xoay người, nhìn cô, "Quý Linh Linh, tôi có thể tha thứ bất kỳ hành động nào của cô." "Hả?" Một câu nói không thể giải thích được, khiến đầu óc Quý Linh Linh có chút không thể nắm bắt. "Nếu cô muốn, về vật chất, tôi toàn bộ đều có thể thỏa mãn cô, về địa vị tôi cũng có thể giúp cô" bình thường Lãnh Dạ Hi rất ít khi nói chuyện,vậy mà lúc này anh ta có thể nói ra lời này, chẳng lẽ đổi tính rồi hả ? Cô hiểu rồi, Quý Linh Linh đều hiểu, anh ta vẫn coi cô là một cô gái ham tiền, vì muốn đời sống vật chất tốt lên liền đi quyến rũ đàn ông đã có vợ. "Ha ha, cám ơn Lãnh tổng nâng đỡ, tôi chịu không nổi." Quý Linh Linh đanh mặt, lạnh lẽo nói. Thì ra ông chủ lớn của mình, căn bản không phải là một người thông minh, tại sao anh ta lại không thông minh như Mộ Ly chứ, nói câu nào trúng câu đó, cô ở bên cạnh ông chủ lớn như Lãnh Dạ Hi một thời gian lại không đi quyến rũ anh ta lại đi quyến rũ một người đã có vợ lại không quen biết làm gì? Chuyện cười, thật là chuyện cười lớn. “Cô cứ thích bị người khác chỉ trích phỉ nhổ như vậy sao? Thích làm người thứ ba sao?" giọng nói của Lãnh Dạ Hi phút chốc lên cao, trong giọng nói không che giấu được lửa giận của anh ta. Mắt Quý Linh Linh không biểu cảm nhìn anh ta, "Lãnh tổng, nếu như ngài không hiểu tôi, thì đừng bình luận về tôi. Tôi chỉ không có hứng thú với ngài, không hơn." Nghe lời của cô..., nét mặt của Lãnh Dạ Hi sa xầm, biểu hiện lúc này càng thêm không thể xác định, cô đả thương lòng tự trọng của anh. Cho tới bây giờ Lãnh Dạ Hi đều là người được nhóm đàn bà con gái vây quanh, nhưng hiện tại Quý Linh Linh lại không để ý tới anh. "Như thế nào? Không có hứng thú với tôi?" Lãnh Dạ Hi đột nhiên đến gần cô, nắm lấy cổ tay cô,, mang theo vài phần bá đạo hỏi. Lực nắm của anh ta lớn đến kỳ lạ, làm cho Quý Linh Linh không khỏi nhăn mày, cô ngước đầu, không chút yếu thế trả lời, "Lãnh tổng, ngài không phải là không có hứng thú với đàn bà sao? Thế nào hiện tại, ngài lại thay đổi? Hoặc là ngài cảm thấy tôi là một phụ nũ tùy tiện, ngài muốn trừng phạt tôi?" Lời của cô..., không biết bắt đầu từ khi nào, lại trở nên sắc bén như thế, khiến người khác không biết đáp trả như thế nào. Lãnh Dạ Hi trầm mặc nửa khắc, trả lời, "Nếu như tôi nói đây là tôi muốn trừng phạt cô, muốn cột cô ở bên cạnh tôi, từ từ dạy tôi, làm cho tôi tan chảy thì sao." Trong nháy mắt, hai tròng mắt lạnh lẽo của Lãnh Dạ Hi nhất thời nóng lên.