Tết năm nay dường như qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùng Sáu Tết, nhiều hộ kinh doanh đã bắt đầu chính thức buôn bán. Đứng ở ngoài cửa, cô vừa xoa tay vừa giậm chân, vì quá lạnh mà mũi cũng hồng lên. Công tắc đèn ở cầu thang cứ bật rồi tắt, sau khi bật đi bật lại năm lần, cô mới gõ cửa phòng bà chủ nhà. "Ai vậy?" "Cô chủ nhà, là cháu, Hiểu Lượng." Chỉ một lúc sau cửa phòng được mở ra, bà chủ nhà được bao bọc trong một lớp áo bông. "Cô Quách, mới sáng sớm như vậy có chuyện gì à?" Bà chủ nhà khép chặt áo, "Vào rồi nói." "Dạ thôi", Quách Hiểu Lượng vội từ chối, "Cô chủ nhà, cháu tới tìm cô là muốn làm phiền cô, có thể trông Mộc Mộc giúp cháu được không? Cháu... Cháu muốn đến tiệm rửa xe làm, nhưng..." Quách Hiểu Lượng nói xong liền lộ ra vẻ khó xử, cô đã làm phiền bà chủ nhà nhiều lần lắm rồi. "Sao phải đi làm sớm vậy? Bây giờ bên ngoài trời còn lạnh, cô đến tiệm rửa xe..." Bà chủ nhà không để cô từ chối, kéo cô vào phòng, hai người tiếp tục nói chuyện với nhau. "Ha ha, không có gì, cháu đã đi tìm mấy công việc, chỉ có cửa tiệm này tuyển nhân viên bán thời gian. Hơn một tuần nữa là trường mở cửa, cháu sẽ không làm phiền cô nữa." Quách Hiểu Lượng vội vàng giải thích. "Cô Quách, ý tôi không phải vậy, thằng bé Mộc Mộc rất đáng yêu, tôi cũng quý nó. Cả ngày tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, chơi với mấy đứa nhỏ cũng thấy vui. Tôi lo cho cô..." "Hì hì, cháu cám ơn cô. Công việc rửa xe nhỏ nhặt cháu còn làm được, nếu đã vậy, Mộc Mộc làm phiền cô." Quách Hiểu Lượng lấy chìa khóa trong áo ra. Bà chủ nhà nhận lấy chìa khóa, Quách Hiểu Lượng chào tạm biệt rồi vội vàng đi làm. Bà chủ nhà đứng ở cửa nhìn Quách Hiểu Lượng chạy xuống cầu thang, không nhịn được khẽ nhíu mày, cuối cùng đành lắc đầu bất đắc dĩ. *** "Mộ Ly, Linh Linh, hai người không thể ở đây nhiều hơn sao?" Vương Cẩm Hân kéo tay Quý Linh Linh, ánh mắt đầy lưu luyến. Quý Linh Linh thấy Vương Cẩm Hân như vậy, lại nhìn Lãnh Dạ Hi đứng sau lưng cô ấy, "Cẩm Hân, lần này chúng tôi về gấp. Mặc dù Tiểu Tình đã có Như Lễ chăm sóc, nhưng tôi với Mộ Ly vẫn có chút không yên tâm." Quý Linh Linh cũng nghẹn ngào. Mộ Ly nhẹ nhàng ôm vai Quý Linh Linh, "Cẩm Hân, chờ sau khi tôi giải quyết xong chuyện bên ấy, chúng tôi sẽ về đây sống." "Thật không?" Vương Cẩm Hân ngẩng lên khó tin nhìn Mộ Ly. "Tất nhiên rồi. Bây giờ mấy người bọn anh cùng giải quyết, anh nghĩ họ sẽ nhanh chóng quay về." Lãnh Dạ Hi vòng lấy eo Vương Cẩm Hân, khẽ nói. "Thật sao?" Vương Cẩm Hân nghiêng người nhìn Lãnh Dạ Hi, một tay lau nước mắt. Lãnh Dạ Hi cười gật đầu, sau đó khẽ nhéo mũi cô, "Ở trước mặt bọn trẻ mà khóc thế này, xấu hổ quá." Anh nói đùa. "Đáng ghét." Vương Cẩm Hân nghe xong, mặt đỏ lên, lập tức nắm tay lại đánh lên ngực Lãnh Dạ Hi. Quý Linh Linh thấy tâm trạng Vương Cẩm Hân tốt lên, trong lòng cũng thoải mái, phụ nữ có thai tâm trạng rất dễ xúc động, Vương Cẩm Hân và Lãnh Dạ Hi nỗ lực năm năm mới có con, cô lo rằng khi cả nhà họ đi, sẽ gây nên tổn thương cho Vương Cẩm Hân. "Tư Viễn, cậu không nói lời tạm biệt với mẹ cậu sao?" Hai đứa trẻ đứng sau lưng Lãnh Dạ Hi cuối cùng có hành động. Vương Tiểu Ý kéo ống tay áo Lãnh Tư Viễn. Lãnh Tư Viễn đứng nghiêm nghị, mắt nhìn thẳng Quý Linh Linh, nét mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Quý Linh Linh nghe Vương Tiểu Ý nói, cô đưa Đậu Ngọt cho Mộ Ly, đi về phía cậu. "Tư Tư." Quý Linh Linh đến trước mặt Lãnh Tư Viễn, vừa lên tiếng, nước mắt đã rơi. Lãnh Tư Viễn vẫn giữ dáng vẻ mạnh mẽ, nhưng thấy Quý Linh Linh khóc, cái đầu nhỏ của cậu không thể không quay nghiêng sang một bên. "Tư Tư." Quý Linh Linh lại gọi cậu lần nữa. Cách năm năm họ mới có thể gặp nhau, thấy mọi người đều khỏe mạnh, trong lòng Quý Linh Linh không nói hết được sự vui vẻ, bây giờ phải  đi, trong lòng vẫn không nỡ. "Lần này mẹ đi, khi nào mới về ạ? Năm năm, hay là mười năm?" Cuối cùng Lãnh Tư Viễn xoay đầu lại, giọng điệu tràn đầy kiên cường. "Ha ha." Quý Linh Linh thấy cậu giả bộ lạnh lùng, không nhịn được véo má cậu, "Tư Tư, thằng nhóc trứng thối này." Lần này Lãnh Tư Viễn cũng không kiềm được nữa, lập tức nhào vào lòng Quý Linh Linh, "Mẹ, con không muốn mẹ đi." Quý Linh Linh ôm chặt đứa bé trước mặt, nước mắt không ngừng được. "Tư Tư, mẹ và bố bây giờ cũng là bất đắc dĩ, Mẹ đáp ứng con, sẽ cùng bố giải quyết mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất, có được không? Đến lúc đó mẹ có thể về rồi, khi đấy Tiểu Tình sẽ về cùng với mẹ." Lãnh Tư Viễn thoát khỏi cái ôm của Quý Linh Linh, vành mắt đỏ hồng nhìn Quý Linh Linh, "Vì sao Tiểu Tình không về ạ?" "Tiểu Tình đã đáp ứng với bạn, hai đứa sẽ ăn Tết với nhau, cho nên lần này không về, nhưng mẹ bảo đảm với con, lần sau cả nhà chúng ta cùng sẽ về được không?" "Bạn? Là nam hay nữ ạ?" Lãnh Tư Viễn dường như không nghe được những câu khác của Quý Linh Linh. "Hả? Là bạn nam, tên là XXX, mẹ cho con biết, cậu bé đó rất thích Tiểu Tình, chơi rất thân với Tiểu Tình. Lần sau có cơ hội, để Tiểu Tình giới thiệu với con nhé?" Quý Linh Linh thấy trong mắt Lãnh Tư Viễn không có nhiều đau buồn, cô âm thầm vui vẻ trở lại, cho nên cô không phát hiện ra hơi lạnh trong mắt cậu nhóc. "Linh Linh, chúng ta nên đi rồi." Lúc này, Mộ Ly lên tiếng. "Vâng." Quý Linh Linh quay đầu đáp, sau đó hôn lên má Lãnh Tư Viễn, "Tư Tư, chờ mẹ về." Lãnh Tư Viễn ngửa lên nhìn Quý Linh Linh, im lặng rất lâu. Quý Linh Linh lại ôm lấy Vương Tiểu Ý, sau đó cả nhà họ lên xe rời đi. Lãnh Tư Viễn nhìn chiếc xe đi càng ngày càng xa, nước mắt không cầm được rơi xuống, "Con sẽ nhớ tới mẹ." *** "Quách Hiểu Lượng, mới có một xe vừa vào, cô ra hỗ trợ cọ đi." Quách Hiểu Lượng đang đánh sáp cho xe nghe vậy vội đáp, "Vâng, tôi lập tức qua đây." "Hiểu Lượng, đến đây." Quách Hiểu Lượng vừa chạy ra xưởng liền thấy Tiểu Hi đứng cách đó không xa chào hỏi. "Ừ." Quách Hiểu Lượng thấy Tiểu Hi liền nện bước đi đến. "Hiểu Lượng, không biết có phải chiếc xe này ngâm trong bùn không nữa, rửa thật phiền phức." Tiểu Hi cầm vòi nước thấy Quách Hiểu Lượng đến liền rầu rĩ về chiếc Maybach phiên bản giới hạn trước mặt. "Để tôi xem." Quách Hiểu Lượng quay vành mũ ra sau, đeo găng tay, gảy bùn bám ở cửa xe. "Chúng ta dùng nước trước, nếu trực tiếp khẩy bùn ra sẽ để lại dấu vết, hơn nữa loại xe Volvo này, nếu không cẩn thận làm xước, vậy..." Quách Hiểu Lượng nhíu mày, quan sát chiếc xe sang trọng đang bị bẩn nghiêm trọng trước mặt. Ở trong tiệm, mọi người đều rõ ràng, thấy xe sang tốt nhất cách xa, bằng không mà không cẩn thận thì cũng đủ uống một bình. "Đúng vậy, Hiểu Lượng, tôi mới đến không lâu, không biết làm thế nào cả." Mặt Tiểu Hi cau có cả lại, ông chủ cũng thật quá đáng, lại bảo người mới như cô ấy rửa xe mắc chết người này. "Thế... để tôi đi." Chỉ rửa xe thôi, cẩn thận một chút hẳn không có vấn đề gì. "Thật không? Ôi, Hiểu Lượng cô tốt quá!" Tiểu Hi nghe Quách Hiểu Lượng "việc nhân đức không nhường ai", cô ấy thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, bây giờ thì bị kích động đưa vòi nước tới. "Đừng khách khí... A!" "A!" Quách Hiểu Lượng còn chưa cầm lấy vòi nước, van nước đã bị mở ra, Quách Hiểu Lượng phản xạ đẩy tay Tiểu Hi ra, lập tức một tiếng "cốp" vang lên, vòi nước đập lên hộp xe. "A!" Tiểu Hi lại hét lên. Vì tiếng kêu của hai người, lập tức có người chạy tới, ngay cả ông chủ cũng chạy tới. Thấy tình hình của hai người, ông ta lập tức lo lắng, khóa van nước lại. Khi trận hỗn loạn này kết thúc, một tiếng hét chói tai khác vang lên. "A! Đồ ngu! Các cô xem các cô đã làm chuyện tốt gì thế này, xe của tôi!" Quách Hiểu Lượng còn đang dùng tay lau nước trên mặt, không biết xảy ra chuyện gì, một người phụ nữ mặc áo khoác lông chồn, chân đi giày cao gót thạch anh tám phân đi tới, đẩy Quách Hiểu Lượng ra. Vì không đề phòng, Quách Hiểu Lượng lập tức ngã bệt xuống đất. "Cô này, cô đang làm gì vậy?" Tiểu Hi vừa lau bọt nước vừa chặn trước người phụ nữ xinh đẹp. "Tôi làm gì? Xem các cô làm chuyện ngu xuẩn gì đây, biến xe của tôi thành cái gì thế này? Này này, tôi muốn biết, các cô có biết giá trị của chiếc xe này không, các cô có biết cả đời phải rửa bao nhiêu cái xe mới có thể bồi thường không hả!" Người phụ nữ lên mặt cao ngạo, điệu bộ nóng giận như có chuyện như vậy. Bị người phụ nữ xinh đẹp mắng, Tiểu Hi mới lấy lại tinh thần, cô ấy ngơ ngác quay lại, không nhìn xe mà trước tiên nhìn gương mặt đen xì của ông chủ, cuối cùng, cô ấy sợ hãi chuyển ánh mắt sang Quách Hiểu Lượng sau lưng mình. Mà ánh mắt Quách Hiểu Lượng đã sớm rơi vào chiếc xe bị đập một cái kia. "Hừ, ngay cả rửa xe cũng không làm nổi, các cô chuẩn bị bán thân mà bồi thường xe tôi đi." Người phụ nữ ra vẻ căm phẫn khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn hai cô. "Hiểu Lượng..." Giọng Tiểu Hi lúc này cũng run rẩy. Quách Hiểu Lượng cắn răng, bọt nước trên tóc còn đang nhỏ giọt xuống dưới, cô chống đất, mạnh mẽ đứng lên. "Tiểu thư, không phải tôi cố ý..." "Ồ? Một câu không phải cố ý đã xong hả? Biết chiếc xe này của tôi bao nhiêu tiền không? Tôi nói cho các cô biết, bất kể như thế nào, nhất định phải bồi thường xe cho tôi!" Người phụ nữ hung hăng càn quấy, rất muốn bảo ai đó lên cho cô ta hai cái tát, nhưng bây giờ không ai dám lớn tiếng xả giận, kể cả ông chủ tiệm.