Vào thời điểm, Quý Linh Linh trở lại phòng ngủ. Vừa vào cửa, cô vốn cho là Mộ Ly đã sớm ngủ, không ngờ anh đang ngồi trên ghế sofa, đọc sách. Nghe thấy cô vào cửa, đầu anh cũng không giơ, mà là khép lại quyển sách trên tay, làm như lơ đãng đặt ở bên giường. Quý Linh Linh mới vừa đi hai bước, anh liền đứng lên, ngay sau đó cô liền dừng lại bước, cô ngẩn người ra, vừa đúng cùng Mộ Ly bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của anh nhàn nhạt, không có bất cứ cảm xúc, chẳng biết tại sao Quý Linh Linh cảm thấy mình như vật cản đường trong mắt anh. Cô vội quay đầu, bước nhanh hai bước, vào phòng tắm. Hô. . . . . . Vào phòng tắm, cô liền mở khóa cho nước chảy, sợ cảm xúc của mình bị anh phát hiện. Bên ngoài phòng tắm, Mộ Ly theo bóng dáng của cô, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, buồn bực không lên tiếng, cô đang dựa trên cửa, một tay đang che lại trái tim đang đập loạn nhịp."Tôi. . . . . . Tôi tắm trước, muốn sấy tóc khô mới có thể ngủ, anh ngủ trước đi." Vừa nói vừa mở miệng, Quý Linh Linh liền muốn cắn đầu lưỡi của mình rồi. Ai nha, lại nói loạn, coi như anh muốn ngủ trễ thì như thế nào, vậy thì thế nào, không được phép, không được phép. Yên tĩnh một lát, đang lúc Quý Linh Linh đang hối hận về câu nói lúc nãy của mình, nhàn nhạt, rất nhẹ, cô giống như là nghe được một câu, "Ừ." Cô bỗng dưng trợn to hai mắt, anh đáp lại cô? Trong lòng một hồi rối loạn, cô không khỏi cắn thật chặt hai môi, hai cái tay lung tung xoắn ở lại một chỗ. Lại qua một hồi, Quý Linh Linh đứng được có chút tê chân rồi, việc cấp bách trước mắt, trước tắm gội rồi ngủ, vốn là thân thể mệt mỏi, bây giờ còn muốn lấy hết tâm tư"Đối phó" Mộ Ly , thật là làm cho cô có chút không chịu nổi. Mộ Ly cũng không có ngủ trước, mà lại trở về salon đọc sách, dữ liệu về phụ nữ tiền sản! Bất ngờ bảy chữ đỏ lớn, quả thật sẽ phải sáng mờ người mắt. Anh trở lại trên giường, lật lại trang vừa rồi, tiếp tục xem. "A!" Đột nhiên một hồi tiếng thét chói tai, Mộ Ly lập tức nhảy lên, chạy đến cửa phòng tắm, “Có chuyện gì!" "Ô. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi trượt chân rồi. . . . . ." Trong phòng tắm truyền đến lời nói Quý Linh Linh đứt quãng. Vừa nghe thấy lời ấy, Mộ Ly căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, một cước liền đá vào tay cầm cái cửa lên, "Phanh" một tiếng vang thật lớn, cửa mở ra. "Quý Linh Linh!" Vọt vào trong, xuất hiện trước mắt cảnh tượng, muốn dọa anh hư. Quý Linh Linh trần truồng thân thể, ngã ngồi trên thảm trải sàn, trên mặt biểu hiện rất đau đớn, để cho lòng của anh lập tức rối đến cực hạn. "Tôi. . . . . . Đau bụng. . . . . ." Quý Linh Linh vừa thấy được anh, cũng không có để ý đến những thứ khác, vươn tay thật chặt ôm cổ của anh, "Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." "Không cần nói." Mộ Ly không nói thêm gì nữa, trực tiếp ôm lấy eo của cô. "Thật xin lỗi. . . . . . Thật. . . . . ." Quý Linh Linh cố gắng muốn dùng đôi tay ôm chặt anh, nhưng sức lực như ngày càng mất đi. "Không nên nói nữa!" Mộ Ly gầm nhẹ một tiếng, giọng nói hình như xen lẫn mấy phần nghẹn ngào. Cảm giác trên tay của anh là gì, ẩm ướt lạnh lạnh. Trong ngực Quý Linh Linh đã sớm mệt mỏi rã rời dựa vào anh bất lực rơi nước mắt. "Đứa bé. . . . . ." Quý Linh Linh nắm thật chặt bờ vai của anh, đôi môi lúc này đã sớm trắng bệt, "Xin lỗi. . . . . .Em không thể cấp cho Mộ gia. . . . . ." Đều do cô, đều do cô, nếu như không phải lúc tắm phân tâm, như thế nào lại mất hồn ngã nhào. Mộ Ly một tay ôm cô thật chặt, "Em, cùng đứa bé, không được có chuyện gì!" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, lệ quang liên liên nhìn anh, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy , nhưng không nói được lời nào. Nơi trán đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa thì Mộ Ly đã sớm tìm xong rồi áo choàng tắm choàng cho cô, "Quên chuyện lúc trước, hiện tại chỉ cần nhớ, sẽ không có chuyện!" Dứt lời, anh không có trì hoãn nữa, ôm cô vọt ra khỏi phòng. Thân thể theo bước chạy của anh lắc lư , bụng dưới như cũ truyền đến từng trận đau nhói, cặp mắt bởi vì nước mắt kích thích đã bắt đầu sinh ra nóng rực. Cô tựa thật chặt vào trước ngực của anh, nghe tiếng thở hổn hển của anh,tiếng trái tim của anh đang đập. Đã bao lâu rồi, bọn họ không có thân mật như vậy. Quên mất, không biết từ lúc nào, anh đã không ôm cô như vậy. Thời gian dừng lại đi, vì cô dừng lại có được không, mặc dù chỉ là một một lát, một lát thôi cũng được. Để cho cô có thể khắc ghi lại, khoảng khắc ngắn ngủi này. Trên gương mặt, đột nhiên dính chất lỏng nào đó lạnh như băng, cô mở hờ cặp mắt run một cái, tuy nhiên nó không có mở ra. Hiện tại cô cảm thấy rất mệt, nhưng không sao, hiện tại có một lồng ngực ấm áp cho cô dựa vào, cô không muốn tỉnh, hay là ngủ đi, ngủ đi.