"Ông xã, bụng của em thật là đau. . . . . ." Mộ Ly vội vàng đem Quý Linh Linh ôm trở về phòng ngủ, anh mới vừa buông cô xuống muốn rời đi thì lại bị Quý Linh Linh kéo áo. Mộ Ly quay đầu nhìn cô, theo bản năng liếc mắt nhìn bụng của cô, ngay sau đó nói, "Không nên gọi tôi như vậy." "Ô. . . . . ." Nghe vậy, Quý Linh Linh liền bắt đầu nhẹ giọng ríu rít khóc ồ lên, nhưng tay lại không có buông ra, "Nếu như anh không cần em, cũng không cần đưa em trở lại, Lãnh Dạ Hi đã nói rồi, anh ta sẽ đối tốt với em, đối tốt với bảo bảo." Ách, Lãnh Dạ Hi khi nào nói qua lời này . Mộ Ly nắm thật chặt quả đấm, không nói gì. "Em hiểu rõ, anh bây giờ là hận em tận xương, nhìn em không vừa mắt, em cũng không phải là Quý Linh Linh mà anh thương yêu nữa rồi, em. . . . . . Ô. . . . . . Thật là đau. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, Quý Linh Linh liền cuộn tròn người, "Ông xã, Lãnh Dạ Hi mặc dù nói muốn chăm sóc em cùng bảo bảo, nhưng lòng của em cùng người của em đều là của anh, nếu như anh không thể chăm sóc chúng ta, anh. . . . . . Anh liền trực tiếp nói cho em biết, em đi bỏ bảo bảo, tự một mình sống. . . . . . Em. . . . . ." Nước mắt chảy ngày càng nhiều, vẻ mặt căng thẳng của Mộ Ly cũng ngày càng dãn ra . "Nếu bỏ đi bảo bảo cũng không làm anh bớt giận, vậy. . . . . . Vậy em chỉ còn biết đi tự sát, chỉ cần em chết, anh cũng có thể buông xuống đau khổ trong lòng, có được hay không. . . . . ." Mộ Ly chợt ôm lấy cô thật chặt, hôn nhẹ mái tóc dài của cô. Bảo bảo không thể đi, cô càng không thể chết. Anh ôm cô thật chặt, cho đến có thể cảm nhận được nhịp tim của cô. Bao nhiêu ngày đêm, anh đều nghĩ đến cô, hiện tại cô đã ở đây, anh còn có thể nhẫn tâm được nữa sao Quý Linh Linh mím thật chặt môi, nước mắt không cầm được rơi xuống. Mộ Ly, nếu đã lựa chọn ở bên anh, em sẽ không bao giờ buông tay.