Thời điểm Quý Linh Linh đi tới công ty MJ, người của Lãnh Dạ Hi đã chờ ở đó từ sớm. Quách Hiểu Lượng đỡ Quý Linh Linh, từ từ đi đến bậc thang. "Dạ Hi." Quý Linh Linh nhìn thấy bọn họ đang đứng tại cửa ra vào, trong bụng kích động không thôi. Lãnh Dạ Hi nhìn cô, trực tiếp đi tới, từ trong tay Quách Hiểu Lượng kéo cô qua. "Không cần lo lắng, tất cả có tôi." Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, hốc mắt chứa lệ nóng, cô gật đầu lia lịa, để anh lôi kéo mình bước vào công ty. "Lãnh Dạ Hi tại sao phải ở chỗ này?" Ven đương cách đó không xa, Tần Mộc Vũ nhìn Quý Linh Linh bị Lãnh Dạ Hi nắm tay đi, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần hỏa khí. Thẩm Hiểu Phỉ chán đến chết liếc anhmột cái, "Mộ Ly hiện tại không cần Linh Linh rồi, chẳng lẽ người khác không thể? Đừng tưởng rằng không có Mộ Ly, cô ấy sẽ sống không nổi." "Cái người này sao tức giận làm gì?" "Tôi tác tức giận? Có sao? Tôi chỉ là nói lời nói thật, dù sao hiện tại cô ấy đang mang thai đứa bé của Mộ Ly, nếu như đem rước về, còn có thể lấy được một bảo bảo khả ái. Anh nói thử xem, Mộ Ly có tính là bị đội nón xanh hay không? Thế nào vừa nghĩ tới đó, trong lòng tôi liền cảm thấy vui mừng?" Thẩm Hiểu Phỉ càng nói càng hăng say, nhìn sắc mặt Tần Mộc Vũ đổi hồng rồi lại xanh, cô rất là hài lòng. "Cô. . . . . . Thẩm Hiểu Phỉ, cô tại sao lại nói chuyện cay nghiệt nhưvậy?" Tần Mộc Vũ vừa nghe đến đứa bé của Mộ Ly nhận người khác làm cha, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu. "Tôi đây cho dù không tốt? Anh cũng không thể biết được Mộ Ly đang nghĩ gì. Linh Linh bây giờ đã mang thai gần sáu tháng rồi, nhỡ như cô ấy xúc động mạnh, đứa bé có thể bị mất? Mộ Ly càng dễ dàng bỏ cô ấy, còn làm cho người phụ nữ khác cùng Giang Tâm Giao thay nhau khi dễ cô ấy. Anh cho rằng Linh Linh thích bị người khác ngược sao? Cô ấy có bao nhiêu yêu thương Mộ Ly, anh có biết không?" Thẩm Hiểu Phỉ mặt lạnh hỏi ngược lại. Sắc mặt của Tần Mộc Vũ trầm xuống, "Đừng tưởng rằng Mộ Ly muốn rời xa cô ấy, cô cũng biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu như cô mà là anh ấy. . . . . ." “Tôi mà là anh ta thì như thế nào? Cũng bởi vì một cái kết quả? Anh có nghĩ tới hay không, tại sao trước kia anh tra lâu như vậy, cũng không có tra được, hiện tại đột nhiên liền tra được, anh cũng chưa có nghĩ tới, không thấy có vấn đề sao?" Thẩm Hiểu Phỉ nhìn anh, như dang nhìn một kẻ ngốc. "Bây giờ nói loại này có ý nghĩa gì? Đáp án cũng đã có." "Hừ, anh nói Mộ Ly có phải rất nhẫn tâm, nếu như anh ta là thật lòng yêu Quý Linh Linh , chuện năm đó cũng không phải cô ấy làm, tại sao lại đối xử với cô ấy và bảo bảo như vậy, đừng quên cô ấy là người phụ nữ của ai, bảo bảo là đứa con của ai!" "Hiểu Phỉ. . . . . ." "Câm miệng! Đừng gọi tên tôi, tôi và anh không có nói chung!" Thẩm Hiểu Phỉ nói xong, liền cỏi dây an toàn, hướng đến công ty của Quý Linh Linh cũng không quay đầu lại. "Thẩm Hiểu Phỉ!" Tần Mộc Vũ tức giận một quyền đánh vào tay lái. Không được, hiện tại nếu muốn tức giận cũng phải về nhà tức giận, hiện tại quan trọng nhất là anh muốn vào quan sát mọi chuyện, muốn xem một chút, Lãnh Dạ Hi tên kia có thừa nước đục thả câu hay không. Tần Mộc Vũ cầm điện thoại. "Này, Mộ Ly." "Ừ." "Hiện tại Lãnh Dạ Hi và người phụ nữ của cậu ở cùng nhau , tôi đi dò thăm một chút tin tức." Mộ cách trầm mặc nửa khắc, "Không cần." Có người chăm sóc cô, thật ra thì cũng tốt. "Không cần? Cậu cứ như vậy nhìn người phụ nữ của mình ngã vào lòng người đàn ông khác, nhìn con mình nhận người khác làm cha? Coi như bây giờ trong lòng cậu có bao nhiêu hận, cho dù không cần Quý Linh Linh, cậu nhất định cũng phải giữ đứa bé!" Tần Mộc Vũ hung hăng nói. Mộ Ly lại một lần nữa trầm mặc. Hiểu được sự do dự của Mộ Ly, Tần Mộc Vũ nói, " Chờ, tôi trở về sẽ nói cho cậu biết, hiện tại tôi muốn xem Lãnh Dạ Hi rốt cuộc đang làm gì?" Nói xong, Tần Mộc Vũ liền cúp điện thoại. Nhìn chằm chằm điện thoại di động chốc lát, Tần Mộc Vũ từ từ nói, "Anh em, lần này cậu không cần trách tôi rồi." "Ý của anh là, thời điểm Giang Tâm Giao ở IDE, anh đã phát hiện vấn đề?" Quý Linh Linh trong tay cầm sổ sách, sắc mặt không thể tin nhìnLãnh Dạ Hi. "Ừ."Sắc mặt của Lãnh Dạ Hi bình tĩnh,gật đầu một cái, "Hai năm trước, cô ta vào công ty, từ đầu tới cuối chỉ làm ra được một thiết kế xuất sắc. Sau đó tôi cũng có tính sa thải cô ta, cho nên cẩn thận điều tra một chút. Lại phát hiện, ở sau lưng của cô ta, được không ít người có mặt mũi chống đỡ." "Vậy anh liền đem cô ta để lại?" Lãnh Dạ Hi nhún vai một cái, "Dù sao cô ta ở chỗ tôi vô hại còn có ích, giữ lại thì giữ lại thôi. Sau đó để cho hai người hợp tác, thật ra thì tôi nghĩ muốn rèn luyện cho cô một chút." "Hả?" Quý Linh Linh có chút mê mang nhìn Lãnh Dạ Hi, anh muốn nói, Giang Tâm Giao chỉ là một bài kiểm tra? Cô nhớ rõ lúc Lãnh Dạ Hi giới thiệu Giang Tâm Giao cho cô có nói cô ta là nhà thiết kế trẻ tuổi có triển vọng nhất ở IDE. "A, chính anh nghĩ lúc đầu có thể rèn luyện cho Linh Linh, cuối cùng lại bị người đàn bà kia chiếm được lợi thế. Lãnh tổng, anh thật giỏi a." Hướng Tuấn Ngạn vòng tay qua hông của Quách Hiểu Lượng, một bộ lưu manh nói. "Hướng Tuấn Ngạn." Quách Hiểu Lượng khẽ đẩy tay của anh. Hướng Tuấn Ngạn chuyển mắt nhìn về phía Quách Hiểu Lượng, "Cô không muốn tôi nói, tôi liền không nói nữa." "Anh. . . . . ." Quách Hiểu Lượng hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, mắc cở đỏ bừng mặt, cúi đầu. "Hướng Tuấn Ngạn, bây giờ đang ở nói chánh sự, muốn làm chuyện buồn nôn thì đi ra ngoài." Thẩm Hiểu Phỉ không nhịn được liếc anh một cái, đói khát nhiều như vậy sao. "Được, vậy các người tiếp tục, hai người chúng ta đi ra ngoài nói." "Tôi. . . . . . Không cần. . . . . ." Quách Hiểu Lượng phản đối không có hiệu quả, trực tiếp bị Hướng Tuấn Ngạn kéo đi ra ngoài. "Tốt lắm, các người có thể tiếp tục." Thẩm Hiểu Phỉ đứng ở một bên, nói. Quý Linh Linh thu hồi ánh mắt, "Mặc kệ cô ta có bao nhiêu tài năng, tôi đều không đến, cô ta sao có thể hận tôi đến như vậy, lòng dạ có thể thâm sâu như vậy." "Nói thật, chuyện cô ta đối với cô tính đến bây giờ vẫn chưa quá biến thái." Lãnh Dạ Hi ngẩng đầu nói. "Hả?" "Đúng, sự biến thái của Giang Tâm Giao, cậu còn chưa có lãnh hội được." Thẩm Hiểu Phỉ ở một bên từ từ mở miệng. Quý Linh Linh khẽ nhíu lên mày, "Lời của các người là có ý gì? Tôi có chút không hiểu." "Mặt của Vu Uyển Tình là bị cô ta hủy." "Cái gì?" Nghe được câu này,mặt của Quý Linh Linh không thể tin được nhìn Lãnh Dạ Hi, "Cô ta. . . . . . Cô ta có bản lãnh gì, lại có thể hủy đi dung mạo của Vu Uyển Tình!" Cô không tin, một chút cũng không tin, quan hệ của cô ta và Vu Uyển Tình vốn không sâu, như thế nào có thể. . . . . . — "Căn cứ sự điều tra của tôi, Giang Tâm Giao liên kết với mấy đại nhân vật, trực tiếp làm cho. . . . . ." "Đừng. . . . . . Chớ nói!" Quý Linh Linh che miệng lại, muốn ói. "Linh Linh!" Thẩm Hiểu Phỉ vội vàng đi tới bên cạnh cô, "Cậu bị làm sao vậy?" Nàng cùng Lãnh Dạ Hi liếc mắt nhìn nhau, không hy vọng anh nói tiếp. "Không có. . . . . . Không có việc gì, chỉ là có chút buồn nôn. . . . . . Nôn. . . . . ." Thẩm Hiểu Phỉ vội vàng đỡ Quý Linh Linh, lo lắng đi tới phòng vệ sinh, nôn khan một hồi. "Tốt lắm tốt lắm, không đề cập tới bọn họ nữa. Hiện tại cậu cùng Lãnh Dạ Hi đối chiếu sổ sách xong, chúng ta đi, được không?" Thẩm Hiểu Phỉ lo lắng vỗ nhè nhẹ vào lưng của Quý Linh Linh. "Ừ." "Cô có khỏe không?" Lãnh Dạ Hi đứng ở ngoài cửa, hỏi. Quý Linh Linh nhờ Thẩm Hiểu Phỉ nâng đở đi ra khỏi phòng vệ sinh, "Tôi. . . . . ." "Linh Linh! Linh Linh!" Thẩm Hiểu Phỉ thật ôm chặt Quý Linh Linh, Lãnh Dạ Hi cũng vội vàng đi đến, một tay đỡ lấy hông của Quý Linh Linh. "Linh Linh? Linh Linh làm sao vậy?" Lãnh Dạ Hi nhìn Quý Linh Linh đột nhiên té xỉu, sợ hết hồn. "Buông cô ấy ra!" Nghe vậy, Lãnh Dạ Hi cùng Thẩm Hiểu Phỉ nhìn về phía cửa,hơi bị sửng sốt! Mộ Ly! "Anh dựa vào cái gì muốn tôi buông cô ấy ra!" Lãnh Dạ Hi vừa nói, còn làm bộ ngồi xuống muốn ôm lấy Quý Linh Linh. "Buông cô ấy ra, nếu anh dám làm tổn thương cô ấy dù chỉ một chút, tôi liền để cho anh hứng chịu đau khổ, anh tin tưởng, tôi có thực lực này." Mộ Ly đến gần anh, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp. Thấy khí thế mạnh mẽ của Mộ Ly, Thẩm Hiểu Phỉ lập tức đứng chắn trước Lãnh Dạ Hi cùng Quý Linh Linh, "Anh không phải đã từ bỏ Linh Linh rồi sao? Hiện tại la lối cái gì , muốn hù ai đây?"