Thương khung bảng
Chương 27 : Đám người ngoan cố
Sau khi nắm chặt bàn tay của Lạc Trần, hắn phát hiện ra bàn tay kia lại vô cùng mềm mại, mịn màng thì chợt ngây người, sau đó phản xạ có điều kiện nhẹ nhàng nắn bóp.
Bàn tay kia mang lại cảm giác thật là quá sức tuyệt vời, khiến cho hắn có chút không đành lòng buông ra.
Nhưng mà hắn bóp nắn như thế lại khiến cho gương mặt của Lạc Trần ở phía trước biến thành đỏ bừng trong nháy mắt.
Lạc Trần run rẩy như bị điện giật, một cỗ linh lực mạnh mẽ ngay lập tức bộc phát từ trong lòng bàn tay.
"Ầm!"
Khương Dịch Niên tức khắc bị sóng linh lực đập cho bay vèo ra ngoài, đâm vào một cây đại thụ.
- Này, ngươi làm cái gì vậy?
Khương Dịch Niên thống khổ cong người lại, hướng về phía Lạc Trần mà gào lên.
Một đòn này của hắn, thật sự là không cách nào giải thích được.
Lúc này, gương mặt của Lạc Trần đỏ ửng.
Hắn liếc thoáng qua Khương Dịch Niên đang nằm co quắp trên mặt đất, khẽ cắn môi dưới, thu liễm lại sóng gió to lớn trong lòng, tức giận đáp trả:
- Ta còn muốn hỏi ngươi định làm gì đây, không có việc gì lại động thủ động cước với ta...
Khương Dịch Niên oan uất rên rỉ:
- Ta chỉ là nắm tay ngươi một cái thôi mà, ngươi lại không phải là nữ nhân a.
Tuy ngoài miệng thì nói cứng như vậy, nhưng thật ra trong lòng Khương Dịch Niên cũng có hơi thấp thỏm.
Lúc trước, khi hắn nắm chặt bàn tay của Lạc Trần, vậy mà trong lòng lại bị rung động, có xu hướng không cam lòng buông tay ra.
Bây giờ phản ứng lại có nhanh thì cũng đã muộn, nhịn không được lệ rơi đầy mặt.
Thật sự là mất mặt muốn chết mà, đây chính là bàn tay của nam nhân đó, vậy mà hắn lại sinh lòng thương tiếc, quả thực là. . .
Nhưng mà hết thảy đều do Lạc Trần, rõ ràng là một nam nhân, vậy mà còn đẹp hơn cả nữ nhân.
Mặt Lạc Trần đỏ ửng, khẽ nói:
- Ta không thích bị đàn ông lôi lôi kéo kéo, buồn nôn lắm đấy, ngươi lần sau nhớ cho kỹ một chút, bằng không thì ta sẽ đánh cho ngươi nhớ...
Nói xong, hắn giơ nắm đấm lên quơ quơ cảnh cáo Khương Dịch Niên.
- Biết rồi, biết rồi, lần sau ta không dám chạm vào ngươi nữa.
Khương Dịch Niên cười khổ đáp lại.
Tuy vậy, hắn cũng không để ý đến vấn đề này, chỉ xem như Lạc Trần có bệnh thích sạch sẽ, không muốn tiếp xúc với người khác.
Thấy Khương Dịch Niên hết sức thoải mái, bộ dạng như không thèm để ý đến chút nào.
Ngược lại Lạc Trần lại hơi hơi ngượng ngùng, chỉ có thể giả bộ như đang ngắm nhìn bốn phía xung quanh, che dấu đi nỗi thẹn thùng trong lòng.
- Hửm!
Ánh mắt của Lạc Trần bỗng nhiên ngưng tụ lại, hắn lùi hai bước về phía sau, đi đến bên cạnh Khương Dịch Niên, thấp giọng nhắc nhở.
- Cẩn thận!
Nghe được lời này của Lạc Trần, thâm tâm Khương Dịch Niên cũng run lên, cấp tốc giơ lên Cửu Uyên giản.
Không biết từ khi nào mà rừng rậm xung quanh lại trở nên an tĩnh lạ thường.
Ở sâu trong rừng cây rậm rạp, như là có bóng đen thoáng ẩn thoáng hiện.
Sau đó, những hắc ảnh kia chậm rãi đi đến, xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người Khương Dịch Niên.
Đồng thời có một cỗ khí tức quỷ dị lan tràn ra xung quanh.
Sau khi thấy rõ những thân ảnh kia, Khương Dịch Niên liền nhíu chân mày lại hỏi:
- Lại là đám người Lữ Mặc. Bọn họ còn chưa từ bỏ hy vọng sao?
- Bọn rác rưởi này, thật đúng là phiền phức mà!
Lạc Trần cau mày lại nói.
Không hiểu vì sao, hắn mơ hồ cảm giác được đối phương có chút khó đối phó.
- Lữ Mặc, các ngươi không thấy phiền hay sao. Nếu ngươi cứ tiếp tục dây dưa thêm nữa, thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Khương Dịch Niên trầm giọng quát.
Hắn nắm chặt lấy Cửu Uyên giản ở trong tay, lặng lẽ truyền linh lực vào, phát ra quang mang chớp loé không ngừng.
Đối mặt với lời cảnh cáo của Khương Dịch Niên. Đám người Lữ Mặc chẳng thèm quan tâm mà ngược lại bọn hắn còn đột nhiên tăng tốc, đồng thời mơ hồ có tiếng gầm gừ trầm thấp truyền ra từ miệng họ.
- Hừ!
Lạc Trần thấy thế liền hừ lạnh một tiếng.
Lập tức trên bàn tay xuất hiện mấy viên đá nhỏ.
Cổ tay hắn rung lên một cái, những viên đá đó liền hóa thành từng đạo tia sáng bắn vào đầu gối của đám Lữ Mặc với tốc độ kinh người.
"Bốp"
Một thanh âm thanh thuý vang lên.
Thân thể đám người Lữ Mặc đang vọt tới trước chợt lảo đảo một thoáng.
Nhưng bọn hắn vẫn không dừng lại, mà lại tiếp tục gầm gừ vọt tới.
- Ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Lạc Trần trầm giọng nói.
Trước đó, khi ra tay, mặc dù hắn cũng không có xuất ra toàn lực.
Nhưng một kích đó chắc chắn đủ để tạo thành đau đớn khiến cho đám người Lữ Mặc phải ôm đầu gối kêu la.
Vậy mà lúc này bọn họ lại không hề có chút phản ứng nào, hình như là không có cảm giác đau đớn nữa vậy.
- Nhìn ánh mắt của bọn hắn kìa!
Khương Dịch Niên cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp, vội vàng lên tiếng.
Lạc Trần liếc mắt nhìn qua.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra trong đôi mắt của đám người Lữ Mặc, lúc nhúc giăng đầy những sợi tơ màu đen.
Vẻ mặt của họ cứng ngắc, trông cực kỳ quỷ dị, hệt như khôi lỗi vậy.
- Rốt cuộc thì bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là bị trúng độc rồi sao?
Lạc Trần kinh ngạc hỏi.
Chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được trạng thái của đám người Lữ Mặc không bình thường, có lẽ là trúng phải loại độc quỷ dị nào đó?
Bên trong Linh Lộ này, bất kì lúc nào cũng có thể xảy ra những chuyện cổ quái.
Trên mặt Khương Dịch Niên cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trong khi cả hai còn đang nghi ngờ thì bước chân của đám người Lữ Mặc vẫn không dừng lại mà nhanh chóng xông đến.
Sau đó đao kiếm trong tay bọn họ không chút lưu tình chém về phía hai người.
Lông mày Lạc Trần cau lại, hắn lập tức bước lên trước một bước.
Linh lực phun trào trong lòng bàn tay, sau đó hắn liền vung ra một chưởng.
Một âm thanh như lôi đình ngay lập tức vang lên, kình phong điên cuồng gào thét phóng đến.
"Ầm"
Đối với cỗ kình phong như bão táp ập đến trước mặt này.
Thân hình đang vọt tới của đám người Lữ Mặc lập tức khựng lại rồi bị đánh bay vào trong bụi cây rậm rạp.
Khương Dịch Niên đứng bên cạnh nghẹn họng trân trối nhìn tình cảnh vừa xảy ra.
Mặc dù hắn biết thực lực của Lạc Trần rất mạnh, nhưng cũng chưa từng được chứng kiến Lạc Trần chân chính ra tay.
Vậy mà lúc nãy chỉ mới một chưởng thôi đã có uy lực lớn như thế.
Những người kia đều bị một chưởng này của Lạc Trần chấn cho đến mức không bò dậy nổi.
Chỉ mỗi mình Lữ Mặc có thực lực mạnh mẽ hơn một chút là còn có thể cố gắng giãy dụa bò dậy.
Hắn dùng con mắt tràn ngập những sợi tơ màu đen nhìn chằm chặp vào hai người.
Lạc Trần thấy thế thì hừ lạnh một tiếng, định ra tay lần nữa.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ngưng lại, liếc nhìn xung quanh.
Hắn mơ hồ cảm giác được có một ánh mắt âm lãnh đang âm thầm quan sát tất cả mọi việc.
- Có người núp trong bóng tối? Không những vậy thực lực của kẻ này còn rất mạnh.
Trong lòng Lạc Trần hơi kinh ngạc, thân hình khẽ động, bay lên một cây đại thụ.
Linh quang chợt hiện lên trong con ngươi của Lạc Trần, hắn bắt đầu liếc nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, Lữ Mặc lại lần nữa phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, ánh mắt khóa chặt trên người Khương Dịch Niên.
Sau đó hắn nhấc lên trường đao rồi hung hăng chém về phía Khương Dịch Niên.
"Keeng!!!!!!"
Khương Dịch Niên vội vàng nhấc Cửu Uyên giản lên chống cự.
Đao giản đụng vào nhau bắn ra tia lửa tung tóe, lá cây dưới chân đều bị quét tản ra bốn phía.
Cánh tay của Khương Dịch Niên chấn động, thân thể liên tiếp lui về sau.
Dù sao hắn cũng chỉ có thực lực Linh Luân cảnh trung kỳ, lúc này lại phải giao phong trực diện với một vị cao thủ Thần Phách cảnh, kết quả vẫn là rơi vào hạ phong.
"Bạch!"
Sau khi một kích đánh lui Khương Dịch Niên, Lữ Mặc cũng không chút nương tay, quang đao liền cuốn lên, mang theo khí thế mạnh mẽ lập tức tấn công vào chỗ yếu hại quanh người Khương Dịch Niên.
Khương Dịch Niên vội vàng thôi động linh lực, truyền vào Cửu Uyên giản đón đỡ lấy đao quang kia.
Chỉ có điều mỗi một lần đón đỡ, cách tay của hắn sẽ bị chệch, run rẩy không ngừng.
Trong lúc nhất thời, Khương Dịch Niên rơi vào thế hạ phong, tình cảnh thập phần nguy hiểm.
Trên đại thụ, Lạc Trần trông thấy Khương Dịch Niên rơi vào hiểm cảnh như vậy thì nhíu mày.
Hắn đang định xuất thủ tương trợ, thì lại mơ hồ cảm giác được có hai đạo khí tức âm lãnh đã khóa chặt lấy mình.
Một khi hắn ra tay, người đang ẩn nấp trong bóng tối kia cũng sẽ hành động.
Trong đó, có một đạo khí tức còn mơ hồ khóa chặt Khương Dịch Niên.
- Đúng là một lũ chuột nhắt, ta xem các ngươi có thể trốn được đến khi nào hay là để ta tóm hết các ngươi lại.
Ánh mắt Lạc Trần hiện lên một tia lạnh lẽo.
Sau đó linh quang trong mắt đại phóng.
"Keng!Keng!"
Hai bóng người không ngừng giao thủ, linh lực gào thét tràn ra xé nát tất cả lá cây xung quanh.
Trận giao phong kéo dài hơn mười hiệp.
Trên mặt của Khương Dịch Niên cũng bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng.
Hắn chịu ảnh hưởng của linh lực phản chấn từ đối phương, vậy nên cánh tay đang nhức nhói vô cùng.
Dù sao người trước mặt này cũng là Thần Phách cảnh cao thủ, về phương diện linh lực thì mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.
"Bạch!"
Ánh đao lướt qua trước mắt, dùng một góc độ cực kỳ quỷ dị mà hướng thẳng tới lồng ngực của Khương Dịch Niên.
Một đao này quá quỷ dị và hung hiểm, cho dù Khương Dịch Niên có muốn thu Cửu Uyên giản lại để phòng ngự thì cũng không kịp.
Nhưng vào lúc này, trong ngực của Khương Dịch Niên lại truyền ra một tiếng gầm đầy giận dữ.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
1563 chương
71 chương
45 chương
308 chương
1788 chương
132 chương
501 chương
10 chương