Thượng Cung

Chương 55 : chương 37part 2

Ta nhìn dáng vẻ đắc ý dào dạt của các nàng, chỉ thấy không thú vị, liền nói: “Bản phi đã quen với những kiểu dáng này, mặc cũng quen rồi, không muốn đổi lại nữa.” Trong vườn trăm hoa đua nở, cá chép mỹ lệ chơi đùa trong nước, gió mát nhẹ lướt, các nàng chỉ nhìn thấy vinh hoa phú quý ở ngoài mặt, làm sao biết biết tới sự tàn khốc ẩn mình sau nó? Lâm thục nghi liền cười ra tiếng, “Hoa phu nhân vốn từng làm thượng cung, đối với vật liệu may mặc, kiểu dáng y phục lẽ ra phải nắm giữ linh hoạt hơn mới đúng, tại sao lại…” Nàng vừa nói như thế, rất hợp ý hoàng hậu, ba người liền cười khúc khích. Ta càng cảm thấy không thú vị, muốn cáo từ, liền nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thân thể thần thiếp không thoải mái, sợ là lúc tới đây đi quá gấp, chảy mồ hôi, bị trúng phong hàn rồi. Thần thiếp muốn hồi cung nghỉ ngơi trước…” Hoàng hậu nói: “Muội muội đã mệt mỏi, thì hãy trở về đi. Xem ra muội muội càng lúc càng không thoải mái khi có nhiều người.” Ta chỉ cười cười nhạt, chẳng hề đáp lại lời nàng nói, sau khi hành lễ liền cáo lui. Đi ra đình, không có thân ảnh Hạ Hầu Thần bao phủ, ta liền cảm thấy thoải mái cả người, nhẹ nhàng hẳn lên. Vòng qua một chỗ ngoặt, không thấy thân ảnh bọn họ, không nghe được tiếng bọn họ nữa, ta mới thở ra một hơi, chậm rãi đi trên con đường mòn. Bất tri bất giác, liền đi tới gốc cây hoa Kim tước. Lúc này hoa Kim tước đã kết trái, trên cành hoa chỉ còn sót lại mấy đóa hoa, trái cây đã thành hình. Nghĩ đến Khánh Mỹ nhân lúc trước xinh đẹp hoạt bát đứng dưới tàng hoa Kim tước, sinh mệnh trong cung còn không dài bằng hoa Kim tước, ta không khỏi buồn bã trong lòng. Đúng lúc này, trên đường mòn yên tĩnh lại có ba người thướt thướt tha tha đi tới, ta ngước nhìn, người ở giữa được đỡ, còn không phải là Ninh Tích Văn đang mang bầu đấy sao? Nàng thấy là ta, liền ngẩn ra, để người đỡ đi trước, nói: “Xin Hoa phu nhân tha thứ cho thần thiếp không tiện hành lễ, thực sự là hoàng hậu đã hạ chỉ, trước khi sinh hạ hài nhi, thần thiếp có thể miễn hành lễ trước bất kỳ ai.” Ta để nàng đứng cách ta năm ba bước, nói: “Vốn là như thế. Ngay cả hoàng thượng, muội muội còn có thể miễn hành lễ, huống chi là ta.” Gương mặt Ninh Tích Văn lộ ra một tia tự mãn, nói: ” Đây là đứa con đầu tiên của hoàng thượng, nên cũng hơi cẩn thận một chút, không nghĩ đến muội muội lại vượt trước tỷ tỷ, tỷ tỷ có thất vọng không?” Ta liền nhàn nhạt trả lời: “Chỉ mong hài nhi của muội muội bình an sinh ra, thì đã mừng lắm rồi.” Gió chiều thổi mấy cánh hoa Kim tước bay tới, bị nàng dùng tay bắt được một cánh, đưa gần tới mũi ngửi, “Loại hoa này vốn được Khánh Mỹ nhân thích nhất, không ngờ hoa còn mà người đã đi. Xin tỷ tỷ yên tâm, con muội mệnh lớn, có quý nhân tương trợ, cũng sẽ không để bọn gian tà hãm hại!” Nàng lại đi hai bước về hướng ta. Ta nhíu mày một chút, lại thấy nàng tươi cười đầy mặt, nên cũng không tránh đi, nói: “Hôm nay thấy hoa Kim tước này, cũng làm cho ta nghĩ đến dĩ vãng. Muội muội còn nhớ không, trước đây chúng ta dùng lá tre quấn thành hình chim tước, cũng giống như những đóa hoa Kim tước này.” Ánh mắt nàng hốt hoảng, giống như nhớ lại thuở còn thơ ấu, khi nhìn ta ánh mắt trở nên tỉnh táo lại:” Tỷ tỷ còn nhớ đến trước đây ư? Tuy tỷ là thứ nữ, nhưng mẫu thân đối xử với tỷ không tệ, mà tỷ thì đối xử với bà như thế nào?” Khóe miệng nàng ẩn chứa nụ cười lạnh, lại đến gần mấy bước. Ta đưa mắt nhìn nàng, nói: “Muội đã hỏi, thì tỷ cũng muốn hỏi một câu, khi muội và đại nương lẩn trốn, đã đối đãi mẹ con tỷ như thế nào?” Nàng hung hăng nhìn ta, “Hóa ra tỷ vẫn nhớ kỹ, vẫn không quên. Ta và mẫu thân được tỷ đón đi, được ở lại Triều Nguyệt am, mẫu thân vẫn luôn hối hận vì đã đối xử với hai người như thế, muốn ta cảm ơn, muốn ta báo đáp tỷ. Ta vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao sau khi mẫu thân đối đãi hai người như thế, tỷ còn có thể đối xử tốt với chúng ta? Hiện tại rốt cuộc ta đã rõ rồi. Tỷ tỷ, tỷ không hề thay đổi, trước giờ vẫn chưa hề thay đổi. Ta nhớ mẫu thân có một chó Nhật, nó chỉ cắn tỷ một miếng, tỷ liền nghĩ cách nấu nó lên, còn mời ta tới ăn. Từ xưa tới nay tỷ chính là người như vậy.” Nàng lại tới gần ta mấy bước. Ta cảm thấy không ổn, vội vàng lui về phái sau, lại bị nàng dùng một tay giữ chặt ống tay áo, nói: “Tỷ tỷ, ta vẫn chờ tỷ tới thăm ta, cuối cùng tỷ lại không tới. Tỷ luôn luôn thông minh, biết phải tránh họa như thế nào. Nhưng ngày hôm nay, không phải chúng ta cũng gặp đấy sao?” Ta kéo ống tay áo, hỏi nàng: “Muội muốn làm gì? Không ngờ muội lại nghĩ như thế?” Nàng nói: “Không sai…” Nàng đột nhiên lớn tiếng rên rỉ, thân thể ngã về hướng ta, hai tay lôi kéo ta, bắt lấy ống tay áo của ta, nói: “Không được, tỷ tỷ, ta đau bụng…” Mặt mũi nàng vặn vẹo, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, ta không nghĩ đến nàng nói làm liền làm ngay, xem biểu tình của nàng, tuyệt đối không giống giả bộ. Bốn bề vắng lặng, chỉ có Tố Linh bên cạnh ta cùng hai cung tỳ bên cạnh nàng, dễ dàng bị hoàng hậu diệt trừ. Nếu như không có ai làm chứng, nàng xảy ra chuyện gì, ta có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch. Ta vội vàng ngồi xổm xuống, “Muội muội, ta đi kêu ngự y.” Nàng bắt lấy ống tay áo của ta, nói: “Tỷ tỷ, ngươi chạy không thoát đâu!” Một cung tỳ của nàng sớm đã lẳng lặng chạy tới ven đường mòn. Ta biết nàng ta sẽ đi kêu người, hơn nữa người được gọi tới tuyệt đối sẽ không là ngự y. Ta bỗng nhiên hiểu ra, vị muội muội này của ta, sớm đã không còn như lúc trước. Cả người ta lạnh buốt, kêu Tố Linh: “Ngươi còn không ngăn nàng lại?” Tố Linh vội vàng đi chặn ả cung tỳ kia, nhưng một cung tỳ khác đã lôi kéo nàng, nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Còn không nhanh đi đỡ nương nương, chẳng lẽ thực sự muốn để nương nương ngã sao?” Ta quay đầu nhìn Ninh Tích Văn, trong biểu lộ vặn vẹo của nàng có một tia hung ác, dữ tợn mà ác độc, khiến ta không muốn nhìn thêm. Ta muốn lôi tay áo ra khỏi tay nàng, lại bị nàng dây dưa gắt gao giữ chặt, toàn bộ thân hình nghiêng về hướng ta, đè ta lên trên vách đá. Mà một cung tỳ khác của nàng cũng hoảng loạn lớn tiếng kêu lên, “Nương nương, ngài buông tha cho nương nương chúng tôi đi, nương nương là người đang mang thai…” Tố Linh không dám kéo Ninh Tích Văn ra, đành tiến lên bịt miệng cung tỳ kia, “Ngươi nói cái gì, tiện tỳ nhà ngươi! “ Cung tỳ đó càng kêu thê lương hơn nữa, “Buông ta ra! Các ngươi muốn thế nào? Ngay cả ta cũng không buông tha sao? Ta chỉ là một nô tỳ…” Nàng cũng không đánh lại, chỉ kêu thảm thiết. Ta vội vàng gọi Tố Linh lại, “Đừng quản nàng ta, nâng quý nhân dậy rồi hẵng nói.” Tố Linh muốn chạy qua, lại bị cung tỳ kia ngăn cản, nàng lôi kéo ống tay áo Tố Linh, lớn tiếng mà nói: “Đừng thương tổn nương nương nhà ta…!” Đầu ta chảy mồ hôi lạnh. Ta đã nghĩ tới ngàn vạn phương pháp mà các nàng có thể dùng để hãm hại ta, không nghĩ đến phương thức các nàng dùng lại đơn giản như phương thức những người đàn bà chanh chua ở nông thôn thường dùng, trực tiếp đẩy ta vào thế bất nghĩa, khiến ta hết đường chối cãi. Ta nói: “Ninh Tích Văn, ngươi thật sự muốn Ninh gia tuyệt tự sao?” Ninh Tích Văn không đáp lời ta, sắc mặt càng vặn vẹo dữ tợn, hai tay không có chút dấu hiệu buông lỏng nào, thấy trên đường mòn có bóng người thoáng qua, kêu càng lớn tiếng, ” Bụng ta đau quá, ôi…” Một lọn tóc của ta bị nàng nắm trong tay, kéo đến phát đau, phần lưng lại áp trên núi giả, cũng cấn vào núi đau đớn, lại không dám dùng sức đẩy nàng ra, đang luống cuống không biết làm sao, lại nghe có người nói: “Hai vị nương nương đang làm gì vậy? Tại sao lại chơi đùa trên mặt đất như thế?” Ta hơi giương mắt, Khang Đại Vi quay lưng về phía mặt trời, tay cầm phất trần đứng ở trước mặt chúng ta. Ta cảm thấy thân thể buông lỏng, Ninh Tích Văn rời khỏi người ta, ngón tay cũng buông ống tay áo và tóc ta ra. Ta chật vật từ trên mặt đất bò lên, lại thấy Khang Đại Vi đưa một tay ra đỡ Ninh Tích Văn, khiến nàng không thể ngồi bệt xuống đất, một tay lại để lên trên mạch đập của Ninh Tích Văn, nói: “Hoàn hảo, hoàn hảo, mạch đập của nương nương mạnh mẽ đầy sức sống. Đứa nhỏ còn hơn hai tháng mới ra đời, nhưng cũng đừng chơi đùa trên mặt đất nữa.” Ta không biết hắn làm như thế nào, Ninh Tích Văn cùng ta dây dưa không rõ như thế, hắn lại có thể lập tức tách chúng ta ra. Ta thấy rõ ràng, nói là hắn đỡ Ninh Tích Văn, không bằng nói hắn lôi nàng ta dậy còn thích hợp hơn một chút. Tố Linh đầu bù tốc rối đi đến, đỡ ta. Ninh Tích Văn khó khăn lắm mới có được cơ hội này, tự nhiên không thể để Khang Đại Vi vô duyên vô cớ phá hủy, liền nói: “Khang công công, công công phân xử công bằng…” Khang Đại Vi nâng mí mắt lên, chậm rãi nói: “Nương nương, ngài muốn lão nô nói thật? Lão nô chỉ nhìn thấy ngài một tay giật tóc Hoa phu nhân, một tay giật y phục Hoa phu nhân, ép Hoa phu nhân lên núi giả bên cạnh, lời này là thật hay không thật đây?” Khang Đại Vi liếc mắt nhìn ta một cái, ta liền biết điều mà nói: “Khang tổng quản, y phục bản phi không chỉnh tề, cũng nên thay đổi, xin cáo từ Khang tổng quản.” Ta mơ hồ nhìn thấy xa xa có người tới đây, biết là ả cung tỳ kia dẫn theo người trở lại, liền vội vàng kêu Tố Linh tránh về hướng đường mòn. Cung tỳ của Ninh Tích Văn còn định qua cản lại, Khang Đại Vi lại ho một tiếng, nói: “Còn không qua đây đỡ nương nương nhà ngươi?” Cung tỳ kia đành phải đi qua. Da đầu ta vẫn đau, có lẽ là vì bị Ninh Tích Văn dùng sức lôi kéo. Hồi tưởng lại bộ dáng dữ tợn của nàngta  mới vừa rồi, chắc hẳn đã cực kỳ hận ta. Hoàng hậu không hổ là hoàng hậu, dùng con cờ Ninh Tích Văn này, liền điểm trúng tử huyệt của ta. Tố Linh đỡ ta, “Nương nương, ngài không sao chứ?” Ta nói: “Chúng ta mau mau trở về, đổi xiêm y mới ổn.” Tố Linh nói: “Có Khang tổng quản ở đó, còn sợ nàng ta cáo trạng lung tung sao?” Ta lắc đầu cười lạnh, “Ngươi cho rằng nếu như nhược điểm của chúng ta rơi vào trong tay người ta, Khang tổng quản sẽ bảo vệ được chúng ta sao?” Tố Linh nói: “Không sợ, còn có hoàng thượng mà!” Ta cười lạnh, không trả lời. Hoàng thượng? Không đề cập đến chuyện triều chính của hắn tự nhiên hết thảy đều tốt, nhưng một khi chạm đến kế hoạch lớn của hắn, chỉ sợ ta cũng chỉ là một quân cờ thí mà thôi. Huống chi với tình thế hiện giờ, vì không để Thời gia sinh nghi, cái gì hắn cũng làm được. Ta mang theo Tố Linh chạy về hướng Chiêu Tường các, trong lòng hối hận vì sao không dẫn Túc nương theo —— nếu như có nàng, không cần Khang Đại Vi ra tay, cũng sẽ không để Ninh Tích Văn có cơ hội làm như thế. Đây cũng là nhược điểm của nữ lưu yếu ớt mảnh mai. Không quản dưới tay nàng có bao nhiêu quyền thế, một khi gặp gỡ người đàn bà chanh chua, chỉ bằng một mưu kế đơn giản như thế, cũng phải bó tay chịu trói. Đang nghĩ tới Túc nương, Túc nương liền xuất hiện ở phía trước. Thân hình nàng cực nhanh, nháy mắt đã đi tới trước mặt chúng ta, nói: “Nương nương, chúng ta mau mau hồi các.” Nàng một tay lôi kéo cánh tay trái của ta, một tay kia giữ chặt cánh tay phải của Tố Linh. Ta cảm thấy thân hình đột nhiên nhẹ bỗng, đi đường nhanh hơn rất nhiều, quả thực giống như ta không cần phải dùng đến sức lực, chỉ một chốc, đã đến Chiêu Tường các. Ta nhanh chóng thay y phục bị xé rách ra, búi tóc đàng hoàng, lúc này mới thở ra một hơi. Vừa mới ngồi xuống uống nửa chén trà nhỏ, liền nghe thấy có người báo: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm.” Ta thầm nghĩ, bọn họ tới thật là nhanh. Ta dùng tay vuốt ve mái tóc không chút rối loạn, ra sảnh nghênh giá. Trừ hoàng hậu, hoàng thượng ra, quả nhiên cung tỳ bên cạnh Ninh Tích Văn cũng ở đó. Tóc nàng còn tán loạn, hiển nhiên là bị Tố Linh lôi. Hoàng hậu thấy ta y quan chỉnh tề ra nghênh giá, lại ngẩn ra, cười nói: “Có người báo cáo với bản cung Hoa phu nhân cùng Ninh quý nhân lôi kéo trong vườn hoa, bản cung còn không tin. Hoa phu nhân làm sao lại không cẩn thân như thế, biết rõ Ninh quý nhân có bầu, còn làm khó dễ Ninh quý nhân? Hoàng thượng ngài xem, tiểu tỳ đến đâm chọc này có phải đã nhìn nhầm rồi không?” Cung tỳ kia bị dọa giật mình, vội quỳ xuống, “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không có nhìn nhầm. Ngài nhìn xem, y phục bị rách của Hoa phu nhân nương nương còn ở đây này! “ Ta cười chỉ bộ y phục mắc trên giá áo, nói: “Ngươi nói bộ y phục này sao? Quan tâm nương nương nhà ngươi là đúng, nhưng đừng suy đoán lung tung cho rằng những người khác đều là hung thủ hại nương nương nhà ngươi a. Trên đường bản phi  hồi các, cũng không biết núi giả nào rớt đá xuống giữa đường mòn, bản phi không thấy rõ, bị trượt ngã. Ninh quý nhân đi qua nhìn thấy, liền đỡ bản phi một phen. Bản phi thấy, nàng mang bầu lớn như thế, sao có thể để nàng tới dìu, liền lớn tiếng kêu đừng. Bị cung tỳ một lòng bảo vệ chủ này từ xa trông thấy, liền hoảng hốt, lại kinh động đến hoàng thượng hoàng hậu.” Ta cầm lấy váy dài treo trên giá áo, chỉ cho hoàng hậu xem, “Xem xem, trên mặt còn có vết bùn, rách một lỗ to như vậy, chiếc váy này coi như bỏ rồi.” Hạ Hầu Thần lạnh lùng mà nói: ” Nô tài không có mắt! Việc nhỏ như thế, cũng gây ồn ào kêu trẫm đến. Đừng cho rằng chủ tử nhà người có bầu, các ngươi liền người người đắc thế!” Nghe hắn che chở cho ta, ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn cau mày, đôi mắt âm trầm, chẳng hề nhìn ta, chỉ nói với hoàng hậu: “Hoàng hậu, hôm nay nàng cũng mệt mỏi, bị nô tỳ này náo loạn càng phiền lòng hơn, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi.” Gương mặt hoàng hậu hơi lộ ra vẻ thất vọng, nhưng biết rõ ngày hôm nay chỉ có như thế, liền nói: “Hoa phu nhân đã ngã thì mau gọi ngự y đến xem mới được, đôi khi bệnh nhỏ cũng có thể thành bệnh nặng, vậy sẽ không tốt.” Bọn họ đi rồi, ta mới ngã ngồi trên ghế, cảm thấy chân tay nhũn ra, đứng không nổi. Vẻn vẹn chỉ một lần gặp mặt mà thôi, còn là không hẹn mà gặp, thiếu chút nữa đã kéo ta vào hiểm cảnh, Ninh Tích Văn, ngươi thực sự hận ta, hận đến tận xương như vậy ư? Nghĩ đến chuyện Hạ Hầu Thần nhắc nhớ ta trước đây, tuy là nói rất hung tợn, nhưng chắc hẳn hắn sớm đã hiểu rõ hoàng hậu là người thế nào, Thời gia là cái dạng gia tộc gì, mới nhẫn tâm như thế. Ban đầu ta còn định cầu Hạ Hầu Thần cứu mẫu tử Ninh Tích Văn một mạng, hiện tại càng nghĩ càng thấy buồn cười, thực sự cảm thấy đời người vớ vẩn vô cùng, người duy nhất muốn cứu, lại muốn lấy tánh mạng ta. Sắc trời dần dần tối sầm xuống. Ta ngồi trong đại sảnh không nhúc nhích, Tố Linh vài lần nhắc ta dùng bữa, ta chỉ đuổi nàng đi. Trong đầu trống rỗng, nhìn thấy bóng cây dưới ánh trăng khắc trên song cửa sổ, giống như quần ma nhảy múa. Có phải loại người như ta, không xứng có được người thân hay không? Gương mặt vặn vẹo của Ninh Tích Văn tựa hồ hiển hiện ngay trước mắt, trong mắt nàng chỉ có sự oán hận, không còn nửa điểm tình cảm ngày xưa. Ta mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nàng nho nhỏ chạy theo phía sau ta, kêu mấy tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chờ muội một chút…” Hồi ức đã mất đi đột nhiên trở về. Lúc ta cùng Ninh Tích Văn chạy ở trong sân, đại nương và mẫu thân cũng từng nhìn nhau cười, hóa ra các nàng cũng có lúc hòa thuận. Nhưng vì sao, ta lại quên đi tất cả? Chỉ nhớ chuyện đại nương bỏ trốn và phản bội mà thôi. (1)Cá chép Đan Đỉnh:↑ (2)Cá chép Đại Tam Nguyên:↑