Thượng Cung
Chương 38 : chương 30 part 2
Chương 30.2: Giãy dụa quẫy đạp, cuối cùng cũng có thể trốn. Edit: Shin Beta: Myumyu
Hắn nhẹ giọng cười, ánh mặt trời loang lổ từ trong lá cây chiếu rọi lên gương mặt hắn, lại giống như một con người đầy đường chắp vá. Hắn nói: “Ninh Vũ Nhu, nàng có biết một tháng nay trẫm dùng bao nhiêu loại phương pháp để tìm nàng không? Trẫm biết nàng giảo hoạt như hồ ly, có chút gió thổi cỏ lay, nàng sẽ lặn không thấy tung tích, cho nên, trẫm đã thử qua vô số loại phương pháp. Lời trẫm nói với nàng, xem ra nàng hoàn toàn không để trong lòng. Trẫm từng nói qua, chỉ có thứ trẫm đồng ý cho nàng, nàng mới có thể lấy đi…” Hắn dừng dừng, nói tiếp: “Bao gồm cả tính mạng của nàng!”
Hắn dùng ngữ khí đều đều, nhưng ta cảm thấy trong giọng của hắn ẩn giấu mưa gió kinh người. Cả người ta run lên, lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng xuống ghế, quỳ rạp trên đất,“Hoàng thượng, thần thiếp đáng chết.” Dứt lời liền ở tại chỗ dập đầu lạy không ngừng. Ngoài những lời này, ta không biết còn phải nói cái gì.
Chắc chắn là kỹ thuật thêu lập thể bất phàm của mẫu thân đã khiến nơi ở của chúng ta bị bại lộ. Lưới trời quả nhiên tuy thưa nhưng khó lọt, ngay cả cơ hội đào thoát cũng không cho ta.
“Nàng nhất định là đang nghĩ, mình đã từng chết một lần, chết thêm một lần cũng chẳng sao, phải không?”
Ta nói bừa: “Hoàng thượng, thần thiếp làm sao dám có ý nghĩ như thế.”
“Ninh Vũ Nhu, còn có việc gì mà nàng không dám làm đây?”
Ta cuống quít dập đầu tại chỗ, “Hoàng thượng, thần thiếp không dám, ở trước mặt hoàng thượng, cái gì thần thiếp cũng không dám làm.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền hối hận đến suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình. Tại sao ở trước mặt hắn ta lại nói ra lời không nên nói như thế?
Hắn im hơi lặng tiếng tới chỗ này, khiến cho ta thật sự quá khiếp sợ. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy hắn, cảm giác đầu tiên của ta đó là sợ hãi.
Khuôn mặt hắn giấu ở trong bóng cây dày đặc, ta không thấy rõ biểu tình trên gương mặt hắn. Vì sao hắn lại tốn nhiều công phu, nhân lực vật lực như vậy để tìm ta? Qua việc hắn nhờ có bức phù điêu mẫu thân thêu mới tìm được manh mối, ta liền biết, hắn không chỉ tìm mỗi phòng thêu nhà chúng ta. Hao tổn tâm tư, nhân lực như thế, chỉ vì tìm ta trở về sao?
Bỗng nhiên trong lúc đó, ta nảy ra một cái suy nghĩ to gan, là một suy nghĩ mà ngày thường ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Hay là hắn thực sự có vài phần tình ý đối với ta? Nếu là như vậy, ta có thể dễ dàng lợi dụng.
Nghĩ như thế, ta liền ngẩng đầu lên thăm dò, nói với hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không nên bỏ hoàng thượng lại, nhưng thần thiếp rất sợ chết, buộc lòng phải trốn thoát một mình. Sau khi thần thiếp đi rồi, cảm thấy rất hối hận, mỗi lúc nhớ đến hoàng thượng. Liền…”
Chỉ cần ta nhìn ra trên gương mặt hắn có nửa phần tình ý dành cho ta, ta liền có lợi thế, có lẽ có thể nương vào đó mà nói dối quanh co.
Mặt hắn lộ ra dưới bóng cây. Ta trông thấy trên gương mặt hắn có thần sắc châm chọc, đôi mắt kiên định như băng, sắc mặt tái nhợt giống như chạm ngọc, dường như nhìn rõ toan tính của ta. Hắn nói: “Ninh Vũ Nhu, nếu nàng cho rằng trẫm sẽ khoan dung ột phi tử trốn ra bên ngoài tiêu dao tự tại, nàng đã hiểu sai về trẫm rồi. Trước giờ trẫm chưa bao giờ biết một phi tần bậc thấp nào lại có năng lực lớn như thế. Trẫm luôn luôn xem thường nàng rồi.” Khóe miệng hắn có ý cười trào phúng, “Nếu như không phải trẫm còn cần dùng đến nàng, người trẫm phái ra, chỉ sợ sẽ là sát thủ.”
Ngữ khí hắn lạnh như băng, ta thất vọng rũ mặt xuống. Ở trên mặt hắn ta không thấy chút tình ý nào, đôi mắt lại như băng lạnh ngàn năm. Ta bỗng nhiên hiểu ra, hắn với ta cùng là một loại người, sẽ không vì tình cảm vô nghĩa mà khổ sở. Sở dĩ hắn tìm đến ta, không phải vì tình, mà là vì cái khác, vì một thứ gì đó của ta mà hắn có thể lợi dụng.
Vừa nghĩ đến điều này, ta liền bớt thất vọng bắt đầu khẩn trương suy nghĩ, nếu muốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt, ta có cái giá trị gì để hắn coi trọng đây?
Ta quỳ trên mặt đất, trông thấy vạt áo màu xanh thẫm của hắn dần dần tới gần, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn. Ta quỳ trên mặt đất, không có cách nào lui về phía sau, chỉ có thể nhìn giày hắn ngừng ở trước mặt ta, thầm nghĩ dưới cơn thịnh nộ hắn có đá một cước về phía này hay không. Nhưng giày tạm dừng một chút, lại đi đến ghế đàn hương màu vàng. Hắn vén vạt áo lên, ngồi ở trên chiếc ghế gỗ đàn hương kia, tư thái thật là thanh thản, ngón tay đeo nhẫn ngọc thon dài gõ lên tay vịn theo tiết tấu giống như những nhân tài bình tĩnh thỏa thuận.
Ngón tay trắng thuần nổi bật trên sắc vàng cũ kỹ, nhưng không hiểu sao lại thể hiện ra sự cao quý. Bất luận người này ở đâu, đều khiến người ta không thể không kính sợ. Nghĩ đến sở thích của hắn, trong lòng ta bỗng dưng run lên. Cảm giác ở dưới người khác hơn một tháng nay chưa từng có lại tới nữa, vĩnh viễn nơm nớp lo sợ, vĩnh viễn không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vĩnh viễn chuẩn bị cho hắn phát tiết, nhưng vĩnh viễn cũng chỉ có thể mỉm cười. Ta quỳ trên mặt đất, trong lòng bỗng dâng lên nỗi phiền chán vô cùng, chẳng lẽ tất cả những gì ta làm, cố gắng giãy dụa, chỉ để đổi lấy như thế này thôi sao?
Chẳng lẽ ta mãi mãi không có cách nào trốn thoát sao?
“Thế nào, không còn lời nào để nói sao? Không phải nàng luôn luôn có trăm ngàn lý do, trăm ngàn lời cầu xin, để đối đáp lại trẫm sao?”
Tuy rằng trong lòng cảm thấy vô cùng vô lực, nhưng bằng kinh nghiệm xây dựng thế lực suốt năm này qua tháng nọ, ta làm sao dám vuốt râu hùm? Ta chỉ đáp: “Hoàng thượng, đã bị hoàng thượng phát hiện, thần thiếp không còn lời nào để nói. Chỉ xin hoàng thượng hiểu một điều, lần này thần thiếp trốn đi, chẳng qua là muốn trợ giúp hoàng thượng ổn định triều cục, nên thần thiếp chỉ lấy một phần thù lao nho nhỏ mà thôi.”
Cắn răng một cái, cuối cùng ta cũng nói ra lời nói chôn sâu trong lòng. Ta tự nhận là, việc lần này, xử lý như vậy, đối với triều cục chưa ổn định của hắn xem như đã làm một chuyện tốt, hắn mở một con mắt nhắm một con mắt cũng được. Sao cứ phải dây dưa làm khỏ?
Ngữ khí nhàn nhạt của hắn vang lên trên đỉnh đầu ta, ” Nàng là ái phi của trẫm, nàng cho rằng trẫm có thể cho phép nữ nhân của trẫm lưu lạc bên ngoài sao? Việc lần này nàng thật sự đã giúp được khá nhiều, nếu trẫm còn truy cứu, lại khiến nàng bất mãn trong lòng…”
Không biết vì sao, nghe hắn lẳng lặng nói ra những lời này, ung dung công chính, trái tim ta lại tại dần dần lạnh đi. Hắn thật sự không có nửa phần tình ý đối với ta, có, cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
“Thần thiếp xin nghe hoàng thượng dạy bảo.”
“Trẫm đã tìm được nàng, nàng muốn tiêu dao là chuyện không có khả năng. Trẫm muốn nói rõ với nàng, trẫm còn cần nàng..”
Hắn vừa nói ra câu này ta liền hiểu ngay, hắn đang nhờ vả ta, hơn nữa không thể không nhờ ta. Ta vẫn ảo não như cũ, cả người căng cứng. Hắn có gì cần nhờ đến ta? Hiện giờ trong cung hòa bình tốt lành, do hoàng hậu chủ trì đại cục, mà mọi chuyện hoàng hậu luôn đặt hắn lên đầu, hắn còn gì phải bất mãn?
Hay là, đó chỉ là ở mặt ngoài, trên thực tế, hắn và hoàng hậu không phải như thế? Ngẫm lại khi tiên hoàng tại vị, không phải vì đã để gia tộc Thượng Quan phát triển quá an toàn, nên khi tiên hoàng bệnh nặng, thái hậu nắm giữ triều chính nhiều năm, mới khiến hắn suýt nữa không thể trèo lên Đế vị đó sao? Vừa nghĩ tới điều này, trong lòng ta liền rõ ràng. Hắn làm sao có thể để cho Thời gia phát triển an toànở trong triều đình ? Đầu tiên hắn bồi dưỡng ra một Sư Viện Viện, kết quả Sư Viện Viện cũng là một kẻ bất tài, sau khi mất con liền thất bại hoàn toàn, Sư gia ở trong triều đình cũng dần dần đấu không lại Thời gia. Thời Phượng Cần làm hoàng hậu, tuy rằng luôn khiêm tốn cẩn thận, nhưng nghe nói dáng vẻ của Thời gia ở trên triều đìnhvừa bệ vệ vừa có chút kiêu ngạo, mơ hồ có bóng dáng của gia tộc Thượng Quan năm đó. Chẳng lẽ hắn muốn xuống tay với hoàng hậu?
Đầu gối ta quỳ đến đau nhức, lại không dám đứng dậy, trong lòng dấy lên một tia hi vọng, nếu đúng như vậy, ta sẽ nghênh đón cơ hội lớn nhất từ trước đến nay của mình. Nếu có thể lật đổ hoàng hậu, trừ đi địch thủ lớn nhất của ta ở trong cung…
Không biết vì sao, tuy cả người ta hưng phấn không thôi, lại nghĩ đến mấy tiếng “Biểu ca” tình chân ý thiết của Thời Phượng Cần. Khi đó, hai người bọn họ ở bên nhau, thâm tình khẩn thiết, nhất cử nhất động đều như một bức tranh tuyệt mỹ, biết bao nhiêu cung phi phải ghen ghét muốn chết, nhưng hôm nay, lại…
Nghĩ đến điểm này, cảm giác thất vọng vì không nhận thấy hắn có chút tình ý nào với ta liền biến mất không còn bóng dáng, ta càng vui mừng vì mình chưa hề đặt nửa phần tâm tư trên người nam nhân này. Ta ngẩng đầu, nói: “Hoàng thượng, chỉ cần có thể xóa bỏ những tội thần thiếp phạm lần này, thần thiếp xin nghe hoàng thượng sai bảo, có chết muôn lần cũng không chối từ.”
Hắn khẽ mỉm cười: “Ái phi luôn là một người hiểu chuyện. Không cần trẫm nhiều lời, nàng đã hiểu rõ tâm tư trẫm. Trẫm biết nàng là loại người nào, đã phản bội thái hậu một lần, phản bội hoàng hậu thêm một lần thì có gì khó?”
Ta cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn về phía mặt hắn, lại không thấy chút châm chọc nào, ngược lại đôi mắt bỗng sâu hơn, đánh giá thân hình ta từ trên xuống dưới. Ta thầm kêu không ổn, hắn lại nổi hứng với ta sao?
“Nhiều ngày không gặp, dung nhan ái phi càng mặn mà hơn. Xem ra bất luận ái phi ở đâu, đều sống thật sự rất tốt.” Tay hắn xoa hai má ta, lại thuận thế mò lên gáy ta, “Hình như còn mập ra không ít. Ái phi đúng là loại người lòng thanh thản thì thân thể béo lên.”
Ta cố gắng không chuyển cổ, nhiều ngày không ở trong cung, ta đã hơi quên vào giờ này khắc này phải biểu hiện ra sao, chỉ cảm thấy gương mặt lập tức cứng lại.
“Hoàng thượng, trong viện còn có người, không bằng chờ đến lúc thần thiếp hồi cung…”
Ta không muốn mẫu thân nhìn thấy bộ dáng này của ta, không muốn có bất kỳ lời đồn đại nào truyền đến tai bà. Khi tất cả ân sủng vạch trần, thứ còn lại cũng chỉ có như vậy.
Hắn cười: “Ái phi yên tâm, trong nội viện này không có người khác, chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
Xem ra hắn quyết định triệt để kéo tôn nghiêm của ta xuống, chút an nhàn thoải mái cũng không muốn để lại cho ta. Ở trong mắt hắn, ta là một nữ nhân như vậy, mặc hắn chà đạp, mặc hắn vũ nhục, mà không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì.
Y phục ta mặc hôm nay, là một chiếc áo ngắn có cổ bản rộng, cổ áo cao cao đổ ra phía ngoài, lộ ra cái cần cổ duyên dáng, không ngờ lại tiện cho hắn. Tay hắn thuận thế trượt xuống, lập tức đưa vào trong dò xét. Hôm nay tuy có ánh mặt trời chiếu rọi, tay hắn lại vô cùng lạnh, cái lạnh làm ta run run một trận. Tay kia của hắn thì kéo ta từ trên mặt đất lên, ôm ta vào lòng. Xương đùi ta đập lên ghế dựa bằng gỗ cứng, chỉ cảm thấy một trận đau đớn xuyên thấu đầu gối mà đến, sao có thể duy trì nổi nụ cười nữa đây?
Hắn lại nói: “Trẫm khiến nàng thống khổ sao?”
Khóe miệng hắn mỉm cười, gương mặt lại lộ ra sự tàn nhẫn khát máu. Trong lòng ta cả kinh, vội vàng cười nói: “Thần thiếp làm sao có thể nghĩ như thế…”
Quần áo bị xé ra, nửa người trên của ta lộ ra ở trước mặt hắn, ta cảm thấy ánh mặt trời ấm áp cũng trở nên lạnh buốt, lướt qua da thịt trên người, cái lạnh làm ta run run một trận. Hắn túm lấy áo choàng bằng lông hồ ly mắc trên ghế dựa, quấn lấy ta. Ta vừa mới cảm thấy ấm áp hơn, ngón tay hắn lại thuận thế mà đi xuống, không chút chần chờ xé nát quần trong của ta.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
96 chương
111 chương
68 chương
4 chương
14 chương