Thượng Cung

Chương 22 : chương 20 part 2

Chương 20.2:Vuốt đôi mày ngài khẽ chau. Edit&Beta:Myumyu “Đã bao lâu không đi gặp thái hậu rồi?” Hắn nhàn nhạt hỏi. Hắn không nhắc tới, thì ta cũng suýt quên mất người này. Người bị ta phản bội đi mật báo, cũng từng đề bạt ta, nếu trước đây không được thái hậu thưởng thức, ta cũng không thể lên đến vị trí thượng cung. Nhưng chuyện mới vừa qua mấy tháng, thì ngay cả ác mộng ta cũng không mơ đến nữa, đứng nói gì nghĩ đến bà ta. Xem ra, ta thật sự là một kẻ lạnh lùng trời sinh. ” Sợ rằng thái hậu không thích thần thiếp cho lắm, cho nên thần thiếp…” “Đó là lẽ đương nhiên. Theo tính cách của bà ta, bị một nô tỳ phản bội, nếu như gặp ngươi chỉ sợ bà ta không tha cho ngươi. Nhưng trẫm rất kỳ quái, lúc ngươi làm những việc đó, chẳng lẽ không có một chút cảm giác xấu hổ sao?” Ta nhàn nhạt mà nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng chỉ muốn sống mà thôi. Thần thiếp đã làm rất nhiều chuyện cho thái hậu, sớm đã nhiều hơn ân huệ thái hậu ban cho thần thiếp.” “Cho nên, một kích cuối cùng, chẳng qua là nàng đòi lại một ít tiền lời, phải không?” Ta cúi đầu không nói. Hạ Hầu Thần thở dài một hơi, “Ninh Vũ Nhu, rốt cuộc nàng là cái dạng nữ nhân gì?” Ta không biết trả lời hắn thế nào. Ta cảm thấy mình cũng chẳng hề hư hỏng, tất cả thủ đoạn đó, cũng chỉ vì muốn sinh tồn mà thôi. Mỗi người trong cung đều như thế, ta cũng không thể ngoại lệ. Chẳng qua ta thông minh hơn các nàng, cho nên, ta còn có thể xây dựng thế lực. Ta khẩn trương phân tích lời hắn nói, chỉ cảm thấy hôm nay từ sau khi hắn vào cửa, lời nói, hành động, đều có nguyên nhân sâu xa. Ánh mắt của hắn cũng không giống ngày thường. Ta biết trước đây hắn đến chỗ ta chỉ vì chút vui thú kia, nhưng hôm nay hắn lại hoàn toàn không có ý định đó, rốt cuộc là vì cái gì? “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là nữ nhân bên cạnh ngài.” Ta thấp giọng đáp. Hôm nay biểu tình hắn hoà nhã, lá gan ta không khỏi lớn lên vài phần, khóe mắt liếc xéo thần sắc hắn, lại thấy khóe miệng hắn cong cong, tựa hồ như đang cười. “Nhưng nàng lại theo không muốn làm nữ nhân của trẫm, phải không?” Từ giọng nói Hạ Hầu Thần ta nghe không ra vui giận, nhưng ta biết rõ một câu này không phải lời hay, khi trả lời chỉ cần hơi vô ý, sẽ đụng vào vảy ngược của hắn. Ta thận trọng nói: ” Người bên cạnh hoàng thượng quá nhiều, thần thiếp sợ tranh giành với các nàng không nổi, cho nên thần thiếp…” Hắn cười ha ha , “Nàng thế này mà bảo là tranh không nổi với bọn họ sao? Trong lòng nàng, dù không cần kẻ làm hoàng đế là trẫm, nàng ở hậu cung cũng có thể như cá gặp nước, phải không?” Phía sau lưng ta lại có mồ hôi lạnh mơ hồ chảy ra. Hắn nói ra suy nghĩ bí ẩn nhất dưới đáy lòng ta. Quả thật, đối với hắn, vì không thể nắm bắt mà sinh lòng sợ hãi, bởi vậy ta không muốn tiếp cận hắn, chỉ muốn dựa vào cây đại thụ hoàng hậu này. Ta cho rằng, trong hậu cung, có hắn hay không cũng vậy, cho nên cái cây hoàng hậu này còn kiên cố hơn hắn nhiều. “Thần thiếp không dám, lúc nào thần thiếp cũng đặt hoàng thượng lên đầu. Hoàng thượng là phu quân của thần thiếp, thần thiếp làm sao lại…” Bảo tọa nhỏ hẹp, vì quá sợ hãi, dù ta chưa rơi xuống đất, lại theo thói quen định quỳ xuống thỉnh tội với hắn, lập tức liền nghiêng người tới gần hắn, hai má đột nhiên kề sát, thấy được cả lông tơ trên gương mặt hắn. Cảm thấy hành động của mình vô cùng thất lễ, ta vội vàng lui về phía sau, lại bị hắn kéo qua, cả thân thể va vào trên thân hắn, như đánh lên tấm bảng sắt bọc vải nhung. Đỉnh đầu cảm giác được hơi ấm khi hắn hô hấp, cả người ta không nhịn được nóng lên. Trước giờ ta chưa bao giờ thân mật ngồi chung một chỗ với hắn như thế. Hắn đến chỗ ta, luôn trực tiếp vào việc, tuy ta khổ không thể tả, nhưng còn có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, Nhưng ngày hôm nay, ta thật sự không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì. Hắn than nhẹ trên đỉnh đầu ta, “Nàng giả vờ làm việc cho thái hậu, lấy được sự tin tưởng của hoàng hậu, một lần nữa trở thành người tâm phúc dưới một người trên vạn người trong hậu cung. Nhưng nàng nên biết, những thứ nàng mưu cầu, mong muốn, trẫm có cho nàng, thì nàng mới lấy được; nếu trẫm không muốn cho nàng, cho dù nàng dựa vào hoàng hậu, cũng chẳng thấm vào đâu.” Vòng ôm ấm áp, nhưng lời nói lại lạnh lùng vô tình, ta rốt cuộc cũng hiểu được mục đích hắn tới đây hôm nay: hắn cho rằng ta quá dài tay rồi. Qua chuyện của Sư Viện Viện lần này, ta thủy chung vẫn không xóa được nỗi nghi ngờ của hắn, cho nên, hắn mới cảnh cáo ta. Dù thế nào, thiên hạ vẫn là thiên hạ của hoàng thượng, thiên hạ này, cũng bao gồm cả hậu cung! Ta vội giãy giụa định đứng dậy, lại bị hắn ôm thật chặt, ta đành phải nói: “Hoàng thượng, bất luận thời điểm nào thần thiếp vẫn xếp hoàng thượng ở vị trí thứ nhất.” “Biết là nàng nói dối, nhưng trẫm cũng chỉ có thể nghe. Bất quá trẫm có biện pháp trị nàng, Ninh Vũ Nhu, nếu như hoàng hậu không còn là chỗ dựa của nàng, có lẽ nàng sẽ để trẫm vào mắt chăng?” Mồ hôi lạnh từ sống lưng chảy xuống, tuy mặc áo lạnh dày cộm, ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương như cũ. Ta rốt cuộc cũng hiểu được mục đích hắn tới hôm nay, hắn muốn phá hoại sự tin tưởng mà khó khăn lắm ta mới xây dựng  được với hoàng hậu, để ta lại tứ cố vô thân* trong hậu cung một lần nữa. Quả nhiên, phương pháp này so với mấy lần hắn đày đoạ ta trước đây càng làm cho ta khủng hoảng. Đày đoạ còn có thời hạn kết thúc, nhịn một chút thì sẽ qua, thân thể bầm tím nếu bôi thuốc lên, mấy ngày sau cũng sẽ phai nhạt, nhưng sự trừng phạt này, lại khiến cho tất cả nỗ lực của ta hóa thành bọt nước. (*Tứ cố vô thân: nghĩa đen là ngoảnh nhìn bốn phía không có một ai, nghĩa bóng là đơn độc trơ trọi, không người thân, không bạn bè.) Ta nôn nóng nói: “Hoàng thượng, ngài trừng phạt thần thiếp thế nào cũng được, nhưng hoàng hậu là một người tốt, ngài không thể khiến nàng ấy thương tâm.” Hắn càng nắm chặt tay ta hơn, cơ hồ khiến ta hổn hển, cúi đầu cười bên tai ta, “Ninh Vũ Nhu, trẫm đã túm được điểm yếu của nàng rồi phải không?” Cả người ta lạnh như băng, hắn ôm lấy ta đi vào phòng trong ta cũng không hề phát giác. Cho đến khi màn xanh buông xuống, quần áo trên người ta bị cởi sạch, ta bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, mới bừng tỉnhi. Một lần này, hắn không xé rách quần áo của ta, cũng không trói hai tay ta giống như trước kia, nhưng sự khô khốc vẫn khiến ta đau đớn khó nhịn như cũ, hắn không ngừng đòi hỏi, càng làm cho ta khổ sở không thể tả. Ta mơ hồ nghĩ, nữ nhân trong cung nhiều như vậy, nếu mỗi lần hắn ngủ lại chố phi tần khác đều làm như vậy, chẳng phải thân thể sớm muộn gì cũng sẽ bị vét cạn sao? Nhưng sắc mặt hắn lại chưa bao giờ có tình trạng buông thả dục vọng quá độ, không biết hắn bảo dưỡng như thế nào. Ta tận lực nghĩ ngợi lung tung, để giảm bớt sự đau đớn trên thân thể, lại khiến động tác của hắn càng mãnh liệt. Ta chỉ cảm thấy trên trán có mồ hôi chảy xuống, đành phải nắm chặt lấy khăn trải giường, cắn răng chịu đựng Một lần này, hắn cũng không như dĩ vãng vội vàng rời khỏi Lan Nhược hiên, mà ngủ lại chỗ ta. Tuy ta cực kỳ mỏi mệt, nhưng vì đã quen ngủ một mình, bên cạnh có thêm một người, lại ngủ không yên, cũng không dám trằn trọc xoay người, đành phải gắng gượng nằm thẳng. Cho đến khi thân thể vô cùng cứng ngắc, toàn thân chết lặng, nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng hô hấp đều đều, mới dám lặng lẽ nghiêng người qua. Thần kinh khẩn trương như thế, làm sao ta có thể ngủ được, thế là hồi tưởng lại những lời hắn nói, càng nghĩ càng sợ. Hắn muốn phá hoại quan hệ giữa ta và hoàng hậu, không cần làm gì khác, chỉ cần nuông chiều ta như Sư Viện Viện, hoàng hậu sẽ nghĩ tất cả biện pháp loại trừ ta, giống như ta đối phó với Sư Viện Viện. Hôm nay hắn ngủ lại đây, đó là một cái tín hiệu. Chỉ cần hắn ngủ lại mấy ngày, quan hệ vốn đã chẳng hề bền chắc giữa hoàng hậu và ta cũng sẽ sụp đổ tan tành. Càng nghĩ, thần kinh ta càng lúc càng khẩn trương. Qủa thực, Hạ Hầu Thần không cần làm gì khác, chỉ cần như thế mà thôi. Nhưng ta phải làm sao mới thoát khỏi cục diện khó khăn này? Chẳng lẽ đi yêu cầu hắn, kêu hắn đừng yêu chiều ta? Đầu óc ta có bệnh mới có thể nói như vậy. Hoặc cố ý làm vài chuyện chọc hắn tức giận, khiến hắn chán ghét ta? Nhưng hắn vốn đã chán ta lắm rồi, lại nhẫn nhịn, thỉnh thoảng còn chạy tới chỗ ta, đủ thấy hắn vốn có khuynh hướng chịu ngược, lấy chiêu này đối phó hắn cũng vô dụng, có khi còn làm cho hắn nhìn ra manh mối, cố ý chạy tới chỗ ta thêm mấy chuyến, càng làm cho ta bực bội đến bể phổi. Một đêm này, ta thức trắng đem, mở to hai mắt nhìn song cửa sổ bạc màu, ánh mặt trời từ khe hở chui vào, sau đó nghe thấy Khang Đại Vi ở ngoài cửa kêu lên: “Hoàng thượng, nương nương, dậy đi.” Lúc này ta mới chậm rãi ngồi dậy, lại không nghe thấy người bên cạnh có động tĩnh gì, quay đầu nhìn, hắn lại ngủ rất say, còn khe khẽ ngáy. Ta vội vàng đẩy hắn: “Hoàng thượng, dậy đi, phải vào triều rồi.” Hắn vẫn im hơi lặng tiếng như cũ, còn trở mình một cái, quay đầu vào bên trong tiếp tục ngủ. Ta không dám đẩy quá mạnh, đành phải quỳ trên giường, tiếp tục kêu lên: “Hoàng thượng, dậy đi.” Kêu vài tiếng liên tiếp, hắn cũng không trả lời, ta đành phải khoác áo, đi ra ngoài bình phong. Khang Đại Vi sớm đã dẫn theo một đám cung nhân bưng dụng cụ rửa mặt chờ hầu hạ, thấy ta ra, Khang Đại Vi hành lễ với ta, nói một tiếng nương nương sớm, lại nhìn phía sau ta, hỏi: “Hoàng thượng đâu?” Ta không biết làm sao, nói: “Hoàng thượng đang ngủ!” Đồng thời nhìn trái nhìn phải, muốn gọi Tố Khiết tới đây hầu hạ ta rửa mặt chải đầu. Ý ta là, đánh thức hoàng thượng đương nhiên là trách nhiệm của Khang tổng quản. Nhưng Khang tổng quản lại gấp giọng nói: “Ôi, nương nương của ta, sắp lên triều rồi, ngài phải gọi hoàng thượng tỉnh dậy, tranh thủ thời gian mới đúng!” Khang Đại Vi là người sông lâu năm trong cung, hầu hạ hai đời hoàng đế, tình cảm với tân để cũng rất thâm hậu, ta cũng không dám đắc tội hắn, đành đi vào thúc giục lần nữa. Đi vào trong, vén rèm, lại nhìn thấy hắn vẫn nghiêng người ngủ như cũ, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ta chần chờ nửa buổi, tiến lên vỗ nhẹ cánh tay hắn, “Hoàng thượng, dậy đi.” Vẫn không có tiếng động gì. Ta dùng thê sức, “Hoàng thượng, dậy!” Vẫn không có nổi một tiếng ừ hử, chẳng lẽ tối hôm qua hắn quả thật rất mệt mỏi? Nghĩ đến chuyện này, trên người ta liền mơ hồ phát đau, cơn tức giận sinh ra trong lòng, lực tay đẩy hắn cũng mạnh hơn, “Hoàng thượng, dậy!” Nhưng hắn vẫn không chịu tỉnh. Khang Đại Vi ở ngoài bình phong nói: “Nương nương, ngài lớn tiếng một chút đi, giọng của ngài, lão nô nghe còn không rõ!” Mái tóc đen bóng của hắn xão tung trên gối đầu, quần áo trong bằng tơ màu vàng sáng mềm mại dán trên người hắn, mơ hồ thấy rõ bắp thịt trên cánh tay hắn. Từ bên cạnh nhìn qua, gương mặt tuấn mỹ, trong lúc ngủ mơ không có thần thái lạnh lùng như bình thường, hai bên khóe miệng hơi hơi rũ xuống, tựa hồ dấu diếm vô số tâm tư. Bình thường ta không dám nhìn hắn, hiện giờ nhìn một cái, vẫn không khỏi sửng sốt, mặc kệ ngày thường hắn quát tháo cỡ nào, nhưng khi ngủ, hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Ta chần chờ nửa buổi, nghiêng người xuống, ghé sát vào lỗ tai hắn lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, dậy đi.” Kêu gào xong, ta liền nhanh chóng xuống giường, để tránh khi hắn rời giường lại nổi giận với ta, không ngờ hắn giống như gặp ác mộng, thân thể chấn động, từ trong giấc mơ bừng tỉnh. Ta mới đi vài bước, lại bị hắn nhìn thấy. Trông thấy là ta, ánh mắt hắn lộ ra một tia mê hoặc, ánh mắt kia rất là đáng giận, cứ như lẽ ra ta không nên ở đây, hắn không nên nằm ở trên giường ta vậy. Tất nhiên là ta không dám lộ ra nửa phần bất mãn, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, phải lên triều rồi.” Hắn ngẩn ra, nói: “Trẫm lại ngủ say như thế sao?” Ta thầm nghĩ, ngài ngủ luôn cả phần của ta, tự nhiên là ngủ rất ngon rồi. Hắn nhìn ta, bỗng nhiên tươi cười, ” Bộ dáng ái phi thật tỉnh táo.” Trước kia khi chúng ta chung sống, hắn không kêu tên ta, cũng không kêu phong hào, nói chuyện với ta như với không khí, càng miễn bàn đến xưng “Ái phi”. Đầu óc ta lập tức không kịp thích ứng, không tự chủ được nhìn ra phía ngoài màn, cho là có một ái phi khác tới, tất nhiên là lại vội vàng quay đầu nhìn về phía hắn, thấy tâm tình hắn rất tốt, nói: “Chỗ của ái phi lại có thể khiến trẫm ngủ ngon giấc…” Hắn vừa xuống giường, vừa kêu Khang Đại Vi, “Khang Đại Vi, đêm nay không cần đem đầu bài đến, đêm nay trẫm cũng ngủ tại Lan Nhược hiên.” Quả nhiên tới rồi, quả nhiên tới rồi! Ta âm thầm kêu khổ, cũng cảm thấy âm thầm bội phục. Hạ Hầu Thần thật giỏi nhẫn nhin. Tuy hắn cực kỳ chán ghét ta, nhưng vì muốn chia rẽ ta và hoàng hậu, liền sử dụng chiêu này. Tình yêu hoàng hậu dành cho hắn vô cùng sâu sắc, ta thỉnh thoảng nhận một ít mưa móc còn nằm trong phạm vi cho phép, nhưng nếu chuyên sủng như Sư Viện Viện, dù ta có muốn xoa dịu quan hệ với hoàng hậu, chỉ sợ cũng khó có khả năng. Cục diện cuối cùng đó là chỗ dựa vững chắc nhất của ta, sẽ biến thành kẻ địch đáng gờm nhất. Ở Trong cung, ta chưa hề ôm ấp bất kỳ ảo tưởng gì về tình hữu nghị. Ta biết một khi ích lợi tan biến, chỉ có ngươi sống ta chết. Hạ Hầu Thần biết rõ điểm này, cho nên, hắn mới trực tiếp túm chặt điểm yếu của ta như vậy. Khang Đại Vi thấy tâm tình hoàng thượng tốt, gương mặt già nua cũng tươi tắn hơn mấy phần, nói: “Hoàng thượng, ngài tới Lan Nhược hiên nhiều lần rồi, cũng chưa ban cho Ninh phi nương nương cái gì, Ninh phi nương nương cũng không so đo, ngài xem…” Hạ Hầu Thần liếc mắt nhìn ta một cái, ta tất nhiên là bày ra một nụ cười tươi tắn không hề sơ hở cho hắn coi. Tâm tình hắn tốt, cũng không chọn đông lấy tây chê khuôn mặt tươi cười của ta là giả dối, chỉ cười nói: “Được, nho tím Tây Vực tiến cống lần trước còn không? Nghe nói ái phi rất thích ăn, thường ăn ở chỗ hoàng hậu, nhưng nho của nàng không tươi bằng của trẫm, Khang Đại Vi, ngươi mang mười cân tới đây đi!” Hắn rõ ràng muốn đẩy ta xuống vết xe đổ của Sư Viện Viện, nhưng ta có thể chống cự sao? Đành phải giương một khuôn mặt càng tươi tắn sáng lạng hơn cho hắn xem, hành lễ quỳ tạ hoàng ân đang cuồn cuộn đập tới.