Thượng Cung

Chương 19 : chương 19 part 1

Chương 19: Đã giẫm lên băng mỏng, sẽ để lại dấu chân. Edit&Beta:Myumyu, Shin. Ta cùng một đám phi tần đứng bên ngoài nôn nóng chờ đợi tin tức, chỉ nhìn thấy các ngự y ra ra vào vào, vô cùng khẩn trương, còn mang mấy bộ sách cũ kỹ ra tra cứu. Cho đến cuối cùng, mới nghe các ngự y cho ra kết luận, lần này là do Sư quý phi sanh non tự nhiên, chẳng hề liên quan đến chuyện khác. Gương mặt nhóm phi tần đều buông lỏng xuống, tuy vẻ bi thương chưa dám giảm xuống, nhưng đã có phi tần lặng lẽ nói nhỏ với nhau, “Có lẽ nhiều ngày trời giá rét, hoàng thượng lại thường đến Tê Hà các, Sư quý phi làm lụng vất vả quá độ chăng?” Có phi tần khác nghe thấy, liền nhịn không được thấp giọng cười, nhưng lại lập tức bi thương bưng mặt, “Quý phi nương nương thật xui xẻo.” Hoàng thượng và hoàng hậu từ trong tẩm cung đi ra, thần sắc trên mặt hai người đều nghiêm trọng, đặc biệt là hoàng thượng, mặt tối sầm, mày nhăn lại thành một chữ xuyên*. Hoàng hậu nắm tay hắn, thấp giọng khuyên giải an ủi, thấy một đám phi tần chúng ta đứng đây, liền thay mặt hoàng thượng hạ chỉ, “Hôm nay Sư quý phi mệt mỏi, chúng tỷ muội đợi ngày khác hẵng trở lại thăm nàng.“ (* chữ xuyên: 川) Ta liền nôn nóng tiến lên phía trước, hỏi: ” Thân thể Quý phi tỷ tỷ có ổn không?” Hoàng hậu khẽ lắc đầu, trân châu màu ráng khói lạnh như băng trên trâm phượng đập vào trán nàng. Thần sắc u buồn nhìn hoàng thượng một cái, lại nói với ta: “Ninh muội muội có lòng. Thân thể quý phi nương nương đã không còn gì đáng ngại, các vị muội muội đi về nghỉ ngơi trước đi.” Hạ Hầu Thần lạnh lùng liếc mắt quét qua các vị phi tần một cái, ánh mặt trời rực rỡ ngoài điện dường như lập tức u ám đi. Tuy rằng hắn chưa nhìn về phía ta, nhưng không biết vì sao, chung quy ta vẫn cảm thấy ánh mắt hắn giống như thanh kiếm quét qua mặt ta, khiến làn da ta đau lâm râm. Ta kiệt lực khống chế mới có thể làm cho biểu tình của mình tự nhiên, không ngừng nhắc nhở bản thân, chẳng qua là do ta quá lo lắng mà tự ám thị thôi. Chúng phi tần thấy thần sắc hoàng thượng không tốt, không nói câu nào, đương nhiên mỗi người đều e sợ tránh không kịp, liền thỉnh an hoàng thượng hoàng hậu, từng người rời đi. Ta cũng đi theo phía sau các nàng, chỉ mong mau mau rời khỏi Tê Hà các này. Ai ngờ khi cửa sân Tê Hà các đã nằm  ngay trước mắt, Hạ Hầu Thần đột nhiên nói: “Ninh chiêu hoa, nàng ở lại một chút!” Ta chậm rãi xoay người lại, nói thầm trong bụng, nếu như muốn ta ở lại,vì sao lúc thỉnh an không lên tiếng, lại cố tình chờ đến lúc này mới lên tiếng. Nghĩ đến ngữ khí lạnh như băng của hắn, ta liền có cảm giác bất an như con chuột bị mèo trêu đùa, thấp thỏm xoay người lại, chậm rãi hành lễ với đế hậu đứng trước thềm ngọc. Thần thái Hoàng hậu vẫn vô cùng đoan trang như cũ, nhưng ánh mắt nàng không che dấu được sự hoảng loạn. Ta đột nhiên rất sợ mình không bị hắn nhìn thấu, nhưng hoàng hậu lại bị hắn phát hiện ra dấu vết . Trâm phỉ thúy trên đầu theo bước chân từng đợt từng đợt đập vào trên búi tóc, búi tóc thật dày vẫn cảm giác được trọng lượng của nó. Vì sao ngày thường ta không phát hiện, nhành trâm cài này nặng nề đến thế? Tiếng nức nở trong phòng ngủ Sư Viện Viện đã biến mất, chắc là nàng đã uống thuốc an thần do thái y chuẩn bị, đã ngủ rồi. Tê Hà điện vẫn truyền tới mùi thuốc nhàn nhạt như cũ. Rốt cuộc ta cũng đi đến trước mặt đế hậu, hành lễ, “Hoàng thượng, ngài có gì cần dặn dò?” Thật lâu sau cũng không thấy hắn kêu đứng dậy, vẫn là hoàng hậu nói: “Hãy bình thân.” Dù cho đứng thẳng người, ta vẫn sợ hãi với sự trầm mặc khiến người ta ngạt thở này. Cảm giác mơ hồ không thể nắm chắc lại tới nữa, đây cũng là loại cảm giác mà ta căm hận nhất. Hoàng hậu nói khẽ: “Hoàng thượng, hôm nay đã muộn rồi, có chuyện gì, sớm ngày mai nói đi.” Thời điểm này, nàng lại không kêu hắn là biểu ca. Hạ Hầu Thần nói: ” Nếu như hoàng hậu mệt mỏi, thì đi trước một bước đi. Trẫm muốn bảo Ninh Chiêu Hoa xử lý chút việc…” Lại phải một mình đối mặt với hắn? Nhớ đến chuyện trước kia, ruột gan ta không khỏi co thành một đoàn, lại không dám có nửa câu phản đối, chỉ đành cúi đầu xuống, “Hoàng thượng, nếu thần thiếp có thể giúp được gì, dù có chết muôn lần thần thiếp cũng không chối từ…” Hạ Hầu Thần khoát tay chặn lại, ngăn ta bày tỏ lòng trung thành, dẫn đầu hướng đến tẩm cung của Sư Viện Viện. Mà hoàng hậu, đành phải rời đi trong tiếng thái giám hô bãi giá, đi càng lúc càng xa. Vóc dáng hắn cao cao giống như cây trúc chậm rãi đi trên con đường phía trước, ống tay áo màu vàng sáng bay bay, đi qua chỗ nào, nhóm cung nhân đều cúi đầu không dám nhìn. Ta khẩn trương suy tư, rốt cuộc hắn đã biết được gì, hay là chỉ thăm dò mà thôi? Ta chưa hề vào phòng trong của Sư Viện Viện, lần trước tới thêu mắt trên váy chim cũng chỉ vào đến phòng ngoài và thiên điện mà thôi. Tiến vào phòng trong, liền cảm giác một luồng hơi ấm áp chậm rãi đập vào mặt, trong đó có mùi thuốc của cây ích mẫu, cùng với một vài hương vị khác, tất nhiên đã được các ngự y chứng thực là rất có ích trong việc giữ thai cho phụ nữ có thai. Màn xanh rũ xuống, bên trong có mấy cung nhân lẳng lặng đứng bên cạnh hầu, thấy hoàng thượng tiến vào, liền quỳ xuống hành lễ, lại không dám lớn tiếng ồn ào. Một đại cung nữ có chút thể diện đi tới, thấp giọng bẩm báo với hoàng thượng: “Hoàng thượng, nương nương vừa mới ngủ.” Hạ Hầu Thần nói: “Các ngươi đều lui ra đi.” Đại cung nữ kia liếc mắt nhìn ta một cái, mới dẫn theo mấy cung nữ khác rời đi. Lúc nhiều người không phát hiện, hiện giờ người vừa lui hết, sự trầm mặc khiến người ta ngạt thở lại tới nữa. Hắn đứng bên cạnh màn trướng màu xanh, nhìn bóng người trong màn, tựa hồ như ngây ngốc. Ta đứng ở phía sau hắn, không biết làm thế nào, chỉ sợ không cẩn thận, sẽ để lộ sự hoảng loạn trong lòng. Tuy ta không tin những lời Ninh Tích Văn đã nói với ta, nhưng vừa đứng ở phía sau Hạ Hầu Thần, cảm giác lo sợ không yên không biết sao lại ùn ùn kéo tới. Tuy hắn đưa lưng về phía ta, lại giống như mọc thêm một con mắt sau gáy. Ta đảo mắt qua, ghế tử đàn ta muốn lẳng lặng nằm trong góc. Cái ghế chỉ sơn một lớp mỏng, lộ ra màu gỗ vốn có của cây tử đàn, dưới  ánh sáng âm u do ngọn đèn tản mát ra, trên ghế dựa rộng rãi trải gấm thêu hoa, phần chân có ô hoa chạm rỗng, chắc hẳn chính là chỗ để than. Nghe nói cái ghế dựa này có cấu tạo đặc thù, chỉ cần để một chút than vào thì có thể bảo trì cả một thời gian dài không tắt, dù cho tắt, thiết bị giữ ấm bên trong chân ghế cũng giữ cho chỗ chạm rỗng ấm áp. Cái ghế nằm này cũng như rất nhiều đồ vật khác trong cung, tráng lệ đến dụ hoặc, chỉ cần nhìn liền muốn lấy về làm của riêng. “Hai ngày trước, quý phi cùng trẫm ngồi trên cái ghế này, cộng thêm mùi cây ích mẫu từ bộ phận sưởi ấm dưới ghế nằm truyền lên, trẫm vốn không sợ lạnh, vẫn cảm thấy ngồi trên mặt ghế rất ấm áp và thoải mái, cũng khó trách quý phi rất thích ngồi trên nó.” Giọng nói của hắn trộn lẫn với mùi hương thoang thoảng tiến vào trong tai ta. Tuy trong phòng ấm như ngày xuân, ta vẫn cảm thấy ớn lạnh. Ta miễn cưỡng nói: “Thần thiếp không được tốt phúc như thế.” Không cần ta kể, hắn cũng sẽ sai người điều tra rõ ràng. Cái ghế dựa này, hoàng hậu vốn định thưởng cho ta, đương nhiên hắn sẽ hoài nghi. Hắn nghi ngờ, tất nhiên là không muốn tin tưởng ta dám giở trò trên cái ghế dựa này, bởi vì lấy phẩm chất của ta, nếu như ta muốn gian lận, tự nhiên sẽ không có dấu vết gì. Nhưng ta cũng biết, mỗi người trong cung đều biết ta xuất phát từ vị trí thượng cung, nếu trong cung phát sinh việc gì , đặc biệt nếu Sư Viện Viện xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị hoài nghi, chính là ta. Nếu như thế, sao ta không lộ ra chút dấu vết, để bọn họ chỉ cho là ta bị người khác hãm hại, có lẽ còn có nguyên nhân khác? Hạ Hầu Thần bước đến cái ghế nằm, chậm rãi ngồi xuống, để chân trên chỗ gác chân của cái ghế, híp mắt lại, “Qua một ngày một đêm, cái ghế này vẫn còn hơi hơi ấm, thật là thần kỳ.” Gương mặt ta lộ ra chút ghen tị, “Đồ tốt như vậy tự nhiên chỉ có quý phi nương nương và hoàng hậu mới được hưởng.” Trong giọng nói Hạ Hầu Thần có chút mỏi mệt, “Trẫm biết ngươi luôn có bệnh phong thấp, đã sớm xin hoàng hậu cái ghế dựa này…” Ta vừa định quỳ xuống đất nói không dám, bỗng nhiên hắn lại đứng dậy, bước dồn về phía ta, ” Chẳng lẽ ngươi không thể nhường một chút? Nàng ấy đang mang con nối dõi của trẫm, ngươi cũng không thể nhường một chút sao?” Ta cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quả nhiên là hắn chỉ thăm dò. Hắn phẫn nộ lôi đình, dưới tình huống như vậy ai có thể không lộ một chút thần sắc kinh hoảng? Ta điều chỉnh, bày ra một cái biểu tình vừa e ngại vừa oan ức, trợn to cặp mắt  không chớp nhìn hắn, “Hoàng thượng, ngài nói cái gì? Ngài đang hoài nghi thần thiếp sao? Ngài hoài nghi thần thiếp cái gì? Hoài nghi thần thiếp đầu độc con nối dõi của hoàng thượng, sao hoàng thượng không hạ chỉ tru di cửu tộc* thần thiếp đi? Dù sao cửu tộc thần thiếp cũng đã chẳng còn mấy người nữa!” (*Tru di cửu tộc: là một hình phạt tàn bạo của các nước châu Á phong kiến. Hình phạt này thường được áp dụng cho tội tạo phản, chín tộc gồm:bản thân, tổ, cố, ông, cha, con, cháu, chắt, chút.) Giọng nói của ta mang theo âm rung, mắt ngấn lệ, nói đến phần sau, đã nghẹn ngào không thể lên tiếng. Ta nghĩ đến ngày nhà tan cửa nát, trang viện bị quan binh vây quanh, nhóm vú già kinh hoảng đào thoát, phụ thân gom chúng ta lại một chỗ, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy, chỉ nói: “Mỗi người lo mà chạy thoát thân đi!” Ông mang theo một đám tâm phúc đi ra cửa trước nghênh đón quan binh tróc nã, mà đại nương và mẫu thân ta thì mang theo chúng ta chạy ra cửa hông dưới sự bảo vệ của mấy nô bộc trung thành. Tình cảnh như thế ta đã không nhớ đến nhiều năm, hôm nay vì bức ra vài giọt nước mắt, mới hồi tưởng lại. Mẫu thân ta từng nói: “Muội muội, đừng khóc a, khóc sẽ khiến người ta phiền chán…” Nhưng bà lại lại không biết, có đôi lúc, khóc cũng là một vũ khí lợi hại. Hạ Hầu Thần nhắm mắt dựa vào ghế, trong tiếng khóc nghẹn ngào của ta, nói khẽ: “Trẫm không muốn nhìn khuôn mặt của ngươi, bởi vì khuôn mặt ngươi luôn luôn có thể mê hoặc trẫm. Nhưng hiện tại, cả giọng nói của ngươi trẫm cũng không dám nghe. Trẫm không biết những gì ngươi nói, những gì ngươi biểu hiện ra ngoài, cái nào là thực, cái nào là giả. Nhưng mà, ngươi đừng quên, ngươi chỉ ở trong cung ngây người mười năm, mà trẫm thì là cả cuộc đời…” Nghe đến đó, ta gần như ngừng thở, chỉ mặc cho nước mắt giàn dụa, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, chỉ thấy hắn khép hờ mắt ngồi trên mặt ghế dài, biểu tình lạnh nhạt mà hờ hững. Ta bỗng nhiên hiểu ra, bất luận ta biểu diễn thế nào, hắn chỉ coi ta là một con hát xuất sắc, hắn đã hoàn toàn không tin tưởng ta! Ta cười lạnh trong lòng, thế thì sao? Ta cũng chẳng yêu cầu xa vời mong có được sự tin tưởng của hắn? Dù cho hắn không tin ta, cũng không tìm ra được chút chứng cớ nào có thể chứng minh chuyện này liên quan đến ta. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, ta lại không dám lộ ra một chút bất ổn nào, chỉ hơi hơi nức nở, trong tiếng khóc bao hàm một chút suy sụp. Tin rằng nếu như không phải hắn, bất kỳ người nào cũng không phát hiện được suy nghĩ chân thật trong lòng ta! Ta nản chí ngã lòng mà nói: ” Nếu như thần thiếp khiến hoàng thượng phiền lòng đến thế, không bằng thần thiếp cáo từ, miễn cho hoàng thượng trông thấy mà chướng mắt thêm.” Ta vốn không dám ăn nói càn rỡ ở trước mặt hắn như thế, nhưng tình hình hôm nay, giống như dẫm trên lớp băng mỏng, chỉ cần hơi vô ý, sẽ vạn kiếp bất phục. Ta đành đem hết tất cả thủ đoạn ra, ngay cả lời nói giận dỗi như thế cũng phun ra khỏi miệng. Hắn hung tợn liếc mắt nhìn ta một cái, ta lại không hề nhượng bộ trừng lại. Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta đã hiểu, hắn muốn làm một minh quân, cho nên, dù cho thái hậu năm lần bảy lượt làm khó, hắn cũng không đại khai sát giới, chỉ vận dụng thuật đế vương  tiêu diệt đại họa trong vô hình. Trên triều đình truyền tới đủ loại tin tức, cũng tỏ rõ hắn đang cố gắng làm một minh quân, cho nên, ta đánh cược, cược hắn sẽ không đại khai sát giới** khi sự thật còn chưa rõ. ( **Đại khai sát giới: Sát giới tức giới luật cấm sát sinh của những người tu hành. Câu này ý là đến một giới hạn nào đó, sẽ ra tay tàn sát hàng loạt.) Hắn đột nhiên lại cười, đến gần ta, nói khẽ: “Ninh Vũ Nhu, ngươi đang thăm dò lòng kiên nhẫn của trẫm. Ngươi cho rằng trẫm không thể làm gì ngươi sao? Ngươi không muốn gặp lại trẫm? Tốt, đêm nay trẫm liền ngủ tại Lan Nhược hiên, trò chơi giữa chúng ta, đã rất lâu rồi không chơi, phải không?” Lúc nói những lời này, khóe miệng hắn hơi hơi cong, khiến gương mặt đột nhiên vô cùng tà mị. Sự sợ hãi từ đáy lòng liền chiếm cứ trái tim ta. Ta nghĩ, biểu tình ta bấy giờ đã biểu đạt ra tâm tình chân thực, bởi vì hắn vui mừng cười, duỗi ngón tay ra nâng cằm ta lên, “Nhìn xem, đây mới là biểu tình chân thật của ngươi, không phải sao?” Ta run run nói: “Hoàng thượng, nếu như hoàng thượng muốn tra rõ chuyện này, thần thiếp sẽ đem hết khả năng trợ giúp hoàng thượng, thần thiếp…” Hắn càng cười ra tiếng, “Ninh chiêu hoa, chuyện lần này ai đúng ai sai, trong lòng trẫm rất rõ ràng. Ngươi thủy chung vẫn không chịu hiểu một chuyện: trẫm vừa ra đời, đã sống ở đây,tranh đấu ở nơi này, chẳng lẽ ngươi cho rằng hơn hai mươi năm nay, trẫm sống uổng phí hay sao?” Trong lòng ta phát lạnh, sự sợ hãi dần dần được dập tắt, trong lòng lại dâng lên nỗi kinh sợ khác: chẳng lẽ hắn đã sớm biết hoàng hậu liên thủ với ta? Mà hắn lại khoanh tay đứng nhìn, còn lặng lẽ trợ giúp? Chẳng lẽ hắn cũng không muốn đứa bé này sinh ra trên đời? Hay là cả hài nhi của mình hắn cũng lấy ra lợi dụng? Ta đã sớm biết, nếu đứa bé sinh ra trong hoàng gia, lại xuất hiện vào thời điểm không hợp, như vậy, vận mệnh đứa trẻ này sẽ như bèo trôi, chưa chắc giữ nổi mạng sống. Ta nhẹ giọng mà nói: “Hoàng thượng, thời tiết tuy rét lạnh, nhưng hoa lan trong viện của thần thiếp lại rất kỳ quái, lan nhụy điệp luôn luôn sợ lạnh lại khai nụ. Thế nhân đều nói, hoa nở trái mùa, là điềm không tốt. Hoàng thượng cho rằng, thần thiếp nên bứng những đóa lan nhụy điệp xuất thân cao quý đến cực điểm này đi? Hay là để nó tùy ý nở hoa trong gió rét, sau đó lại bị gió tuyết tàn phá?” Ta nhìn thấy hắn ngẩn ra, gương mặt lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa, lại nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đêm tối, có một cây trúc xanh khẽ đong đưa. Ta biết hắn đã hiểu suy nghĩ trong lòng ta. Hai chúng ta như hai kỳ thủ inh, ngươi tới ta đi, chiếu tướng lẫn nhau, mà trên bàn cờ kia cũng đã bỏ qua rất nhiều con chốt thí không hiểu thời thế. Bên trong vẫn ấm áp như trước, mồ hôi trên lưng ướt rồi lại khô. Ta hiểu được, ta biết càng nhiều, người có quyền thế nhất một nước là hắn, càng muốn đẩy ta vào chỗ chết. Nhưng không biết vì sao, mỗi khi ta tiến quân, trong lòng tự nhiên lại vui sướng, giống như biết rõ ánh nến nóng rực, thiêu thân lại không ngừng bổ nhào vào, thân phận cũng không còn tồn tại, ta và hắn chỉ đơn thuần là kỳ phùng địch thủ. “Hoàng thượng, sắc trời đã tối, Sư quý phi bệnh chưa lành, cần hoàng thượng làm bạn bên cạnh, thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi, thần thiếp cáo từ.” Ta  hành lễ với hắn, lần này không đợi hắn nói “Bình thân”, cứ thế mà đứng lên, đi đến cạnh cửa. Vừa muốn đi qua bình phong, lại nghe hắn ở sau người nói: ” Trong viện của ngươi có rất nhiều chuyện lạ, lan nhụy điệp đã mọc lên, liền không cho phép bứng đi, trẫm muốn di giá qua xem…”