Cuối cùng Ngôn Thạch Sinh vẫn khuyên được Mộ Vãn Diêu trở về phòng. Bọn thị nữ ở bên ngoài xử lý hành trang, Mộ Vãn Diêu ngồi nhìn Ngôn Thạch Sinh quay lại, trên tay là một chén trà nóng. Ngôn Thạch Sinh nói: “Vừa rồi điện hạ ở bên ngoài hét to sợ chắc cũng mệt mỏi, ngài uống một ngụm trà giải khát đi.” Mộ Vãn Diêu ôm chung trà, ngữ khí cổ quái nói: “Ta nói ngươi như thế mà ngươi không tức giận sao?” Ngôn Thạch Sinh đáp: “Thế gian này, cho tới bây giờ còn chưa xuất hiện việc khiến ta tức giận.” Mộ Vãn Diêu rướn người về phía trước, cực kỳ thú vị nói: “Ngươi nói thế lại khiến ta nhịn không được muốn khiêu khích ngươi.” Ngôn Thạch Sinh đáp: “Nhưng mà điện hạ sắp phải đi rồi, làm gì còn thời gian khiêu khích tiểu sinh.” Chàng vừa nói thế thì hai người đồng thời ngẩn ra. Mộ Vãn Diêu dời ánh mắt, cúi đầu yên lặng uống trà. Nàng rũ mắt xuống nhưng vẫn nhìn thấy Ngôn Nhị Lang ngồi quỳ bên cạnh mình nhẹ nhàng nắm tay áo thêu hình mây của nàng. Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm lá trà nổi lên trong chén, nhìn cực kỳ chăm chú. Ngôn Thạch Sinh nói: “Điện hạ có vấn đề gì khó khăn thì dù ta không giúp được điện hạ có lẽ cũng có thể đưa ra chút kiến nghị. Cho dù ngài không để ý tới kiến nghị của ta nhưng nói ra cũng có thể phát tiết hậm hực trong lòng ngài có phải không? Huống hồ điện hạ sẽ đi ngay, cho dù có nói gì với ta thì cũng chẳng sợ ta sẽ nói ra ngoài. Rốt cuộc tiểu sinh đang ở Lĩnh Nam hoang vắng, điện hạ hẳn cũng nên yên tâm.” Mộ Vãn Diêu ngước mắt, nhìn thấy chàng quỳ bên cạnh mình, áo xanh rũ xuống đất, búi tóc buộc khăn. Mặt mày chàng trời sinh đã có một loại khí chất khiến người ta bình tâm, làm người ta muốn tin cậy vào chàng. Nhưng Mộ Vãn Diêu chung quy vẫn là Đan Dương công chúa, nàng sớm đã không tin tình cảm giữa người với người, nàng chỉ tin không có lợi ích không bỏ sức. Nàng cũng không cảm thấy một thư sinh nơi thôn dã không có kiến thức có thể đưa ra biện pháp giải quyết gì cho khốn cảnh của mình. Mộ Vãn Diêu chỉ ôm tâm tư có thể phát tiết hậm hực trong lòng mà ngắn gọn nói với chàng: “Ta có một vị cố nhân có chút mâu thuẫn với ta. Gần đây chỉ sợ hắn sẽ đến chỗ ta tìm phiền toái, ta phải giải quyết việc này.” Ngôn Thạch Sinh hỏi: “Bệ hạ có thể quản hắn không?” Mộ Vãn Diêu đáp: “Việc này không thể để phụ hoàng biết được. Tốt nhất là ta tự mình giải quyết. Phụ hoàng một khi nhúng tay thì tình thế sẽ bất lợi cho ta.” Ngôn Thạch Sinh nói: “Gia thế của đối phương thế nào, đối đãi với họ hàng thân thuộc ra sao, có nhược điểm gì không? Điện hạ muốn giải quyết một lần cho xong hay chỉ muốn giải quyết tạm thời?” Mộ Vãn Diêu: “……” Ngôn Thạch Sinh cười: “Sao thế? Ta nói sai chỗ nào sao?” Mộ Vãn Diêu: “…… Ta cảm thấy ngươi đang ám chỉ ta giết người này.” Ngôn Thạch Sinh mỉm cười: “Điện hạ không nghe lầm đâu.” “Loảng xoảng” một tiếng, chén trà trong tay Mộ Vãn Diêu rơi xuống vỡ tan, nước trà thấm ướt thảm nhưng đôi thiếu niên nam nữ trong phòng không hề để ý tới nó. Hai người trầm tĩnh đối diện, Mộ Vãn Diêu khiếp sợ đến tột đỉnh. Nàng giống như không quen biết Ngôn Thạch Sinh mà hỏi: “Ngươi không phải một thư sinh bình thường thôi sao? Sao lúc nói ra việc giết người lại mặt không đổi sắc thế?” Ngôn Thạch Sinh nghiêm túc đáp: “Tiểu sinh chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Sau khi Mộ Vãn Diêu bình tĩnh lại thì giống như bị quỷ ám, thật sự suy nghĩ khả năng trong lời nói của Ngôn Thạch Sinh. Giết Mông Tại Thạch sao? Nàng đã sớm muốn giết hắn…… Một năm trước Ô Man nội loạn nàng đã phái sát thủ nhưng kẻ kia không chết. Mộ Vãn Diêu lắc đầu nói: “Hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ sợ sẽ cực kỳ cảnh giác với thủ đoạn của ta. Hơn nữa ta cũng không thể giết hắn, trong tay hắn có thế lực lớn hơn ta nhiều. Hắn lại đang ở địa bàn của mình, ta căn bản không thể tiếp cận. Nhưng bảo ta chờ hắn tới tìm mình thì ta lại không cam lòng.” Ngôn Thạch Sinh chậm rãi nói: “Như thế không thể diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn rồi, vậy kéo dài chuyện này thì sao?…… Ví dụ như hắn có để ý tới cái gì mà điện hạ chỉ cần dùng một cái giá nhỏ để đổi lấy và khiến hắn bận rộn đối phó với việc đó không?” Mộ Vãn Diêu hơi hơi gật đầu sau đó lâm vào trầm mặc. Ngôn Thạch Sinh hơi hơi mỉm cười sau đó lấy khăn từ trong lòng ra, ngồi xổm trên mặt đất nhặt mảnh chén trà bị vỡ lên gói vào khăn để tránh người khác đi vào bị thương. Sau khi thu dọn xong chàng nhìn sang Mộ Vãn Diêu lại thấy nàng vẫn cúi đầu. Ngày thường đôi mắt đẹp của nàng lấp lánh nhưng nàng lúc nàng không để ý tới người khác, cũng không nói lời nào thì thần sắc có chút lạnh nhạt. Ngôn Thạch Sinh không hề quấy rầy nàng, lúc chàng đẩy cửa đi ra ngoài thì chợt quay đầu lại gọi: “Điện hạ.” Mộ Vãn Diêu lãnh đạm ngẩng đầu đáp: “Hử?” Ngôn Thạch Sinh đứng ở cửa, khuôn mặt giấu trong bóng tối, chỉ có bóng dáng là lộ ra ngoài. Chàng hỏi: “Cố nhân của điện hạ có liên quan tới Ô Man sao?” Mộ Vãn Diêu: “……?!” — Ngày kế, trời lại có mưa phùn, mọi người trong Ngôn gia và Lưu Văn Cát cùng nhau bung dù ra cửa tiễn công chúa. Nhìn thấy đội ngũ xe ngựa mênh mông cuồn cuộn, tâm tư mọi người đều khác nhau. Xuân Hoa mang mũ che mặt, cùng những thị nữ khác bái biệt người nhà họ Ngôn sau đó đưa lễ vật của công chúa tặng cho Ngôn gia. Lúc đi qua người Lưu Văn Cát, cách màn lụa Xuân Hoa nhanh chóng liếc hắn một cái. Lưu Văn Cát lưu luyến nói: “Nương tử, đợi đến tháng ba năm sau ta vào Trường An sẽ tìm nàng.” Xuân Hoa lấy cớ đưa bút mực mà công chúa tặng hắn làm quà để nhân tiện nhét một mảnh giấy vào tay hắn. Lưu Văn Cát kinh ngạc nhưng lúc này Xuân Hoa đã cùng các thị nữ khác xoay người đi. Chỉ có lúc đi lướt qua nàng mới nhẹ nhàng nói: “Đợi thiếp đi rồi Lưu Lang hẵng xem.” Lưu Văn Cát vui vẻ nắm chặt tay, ánh mắt lấp lánh. Đám thị nữ và vệ sĩ cực kỳ bận rộn, Mộ Vãn Diêu lại từ đầu đến cuối không lộ diện. Mộ Vãn Diêu ngồi ở trong xe ngựa, mở ra một cái hộp gỗ màu đen. Đây là Ngôn Thạch Sinh đưa cho nàng lúc trời còn chưa sáng. Trong hộp gỗ có một cuốn sổ nhỏ. Mộ Vãn Diêu mở sổ con, vốn không chút để ý nhưng càng xem thì ánh mắt càng ngưng đọng lại. Trên sổ con viết cách đối phó với thế lực của Ô Man thế nào. Ngôn Thạch Sinh đoán người Mộ Vãn Diêu đắc tội chính là quý tộc Ô Man. Xét thấy Ô Man đến nay vẫn theo chế độ nô lệ nên Ngôn Thạch Sinh đã lớn mật nghiền ngẫm suy đoán Ô Man đã có tân Vương mà người Mộ Vãn Diêu đắc tội chính là Ô Man Vương. Nếu đắc tội Ô Man Vương vậy việc hắn đau lòng nhất chính là đất đai và tộc nhân bị hao tổn. Theo Ngôn Thạch Sinh biết, nhà mẹ của Đan Dương công chúa là Lý thị từng chưởng quản biên quân. Lúc này tuy rằng bọn họ đã không chưởng quản nữa nhưng Lý thị chưởng quản biên quân nhiều năm, hẳn cũng có chút quan hệ và nhân thủ có thể tận dụng. Như vậy có thể dùng những trận gây hấn nho nhỏ hoặc bắt một chút bá tánh của Ô Man, hoặc đốt ít doanh trại hoặc châm ngòi để Ô Man cùng bốn bộ tộc khác của Nam Man bất hòa…… Ngôn Thạch Sinh viết chừng mười sách lược khác nhau. Mộ Vãn Diêu: “……” Nàng cầm lấy sổ con, trong lúc nhất thời cảm giác được một nỗi xúc động không biết nói gì. Hắn thức cả đêm để hiến kế cho nàng sao? Mộ Vãn Diêu ôm sổ con ngồi yên, lúc này Xuân Hoa ở bên ngoài gõ cửa sổ xe ôn nhu nói: “Điện hạ, Ngôn Nhị Lang ở bên ngoài muốn thỉnh an ngài.” Mộ Vãn Diêu lấy lại tinh thần, nàng nhìn chằm chằm sổ con trong tay và chữ viết trên đó mìm môi áp bực bội trong lòng xuống hỏi: “Ngươi lại tới đây làm gì?” Ở ngoài xe Ngôn Thạch Sinh nói: “Ta chỉ muốn nói với điện hạ một tiếng rằng ta đã đem Linh Khê Bác La và cây bưởi bung ta và tiểu muội làm, còn có kẹo mà điện hạ thích ăn đều đưa cho Xuân Hoa nương tử. Những thứ khác thì không sao nhưng kẹo đậu sợ để lâu bị chảy nên ta mới đặc biệt tới báo cho điện hạ một tiếng.” Mộ Vãn Diêu trầm mặc khiến Ngôn Thạch Sinh có chút nghi hoặc hỏi: “Điện hạ?” Mộ Vãn Diêu âm u nói: “Linh Khê Bác La ngươi đưa tới là nguyên một vò sao?” Ngôn Thạch Sinh đáp: “Vâng.” Mộ Vãn Diêu lại nói: “Có muốn cùng ta uống một chén cáo biệt không?” Ngôn Thạch Sinh đứng ở ngoài xe giật mình, kinh ngạc nghĩ chẳng nhẽ công chúa đã quên hắn từng nói mình không uống rượu ư? Vì thế chàng lại lặp lại: “Ta không uống rượu.” Mộ Vãn Diêu chỉ chậm rãi mở miệng “A” một tiếng mang theo tiếc nuối. Ngôn Thạch Sinh thấy mình tặng nàng nhiều lễ vật như thế nhưng nàng căn bản không thèm xuống xe gặp mặt một lần thì trong lòng có chút mất mát. Nếu công chúa cũng không muốn gặp mặt một lần cuối thì Ngôn Thạch Sinh cũng đành phải bất đắc dĩ gật đầu với Xuân Hoa sau đó xoay người muốn đi. Đúng lúc này giọng Mộ Vãn Diêu lại truyền từ trong xe ngựa ra: “Ngươi tới gần một chút.” Ngôn Thạch Sinh nhìn Xuân Hoa sau đó đi tới gần xe ngựa. Mộ Vãn Diêu lại cất giọng mang theo vài phần mị hoặc trong màn mưa: “Lại gần một chút.” Ngôn Thạch Sinh đã dựa gần xe ngựa vì thế không thể không thu dù. Mộ Vãn Diêu lại nói: “Lên xe.” Ngôn Thạch Sinh do dự rồi vén vạt áo bước lên cái ghế nhỏ. Lúc chàng đang khom người thì cửa xe đang đóng chặt “Loảng xoảng” một tiếng bị đẩy ra từ trong. Chàng ngước mắt ngây ra thì bị Mộ Vãn Diêu túm cổ tay kéo vào trong xe ngựa. Thị nữ và vệ sĩ ở bên dưới hai mặt nhìn nhau, thấy cửa xe lại đóng lại lần nữa. Ngôn Thạch Sinh bị túm vào trong xe thì lảo đảo ngã ngồi trên đệm. Có một lọn tóc dính trên má chàng, lúc chàng ngẩng đầu nhìn công chúa, đang muốn nói cái gì thì Mộ Vãn Diêu đã cúi người tiến đến ôm lấy cổ chàng, môi dán lên môi chàng. Hai mắt Ngôn Thạch Sinh trừng thật lớn, gáy đập vào thành xe. Chàng vội lùi về sau nhưng Mộ Vãn Diêu lại dán đến, căn bản không cho chàng cơ hội cự tuyệt. Chàng há mồm muốn nói thì chỉ thấy mi mắt nàng cong lên, bắt lấy cơ hội nhẹ cọ mũi với chàng sau đó vừa câu vừa kéo. Cả nửa người của Ngôn Thạch Sinh tê dại. Chàng muốn phản kháng và đẩy ra, lúc này Mộ Vãn Diêu mới dán lên môi chàng nói: “Ngươi muốn để người bên ngoài biết chúng ta đang làm cái gì sao?” Cả người Ngôn Thạch Sinh cứng đờ. Lưng chàng dựa vào vách xe, đầu hơi ngửa lên nhìn thấy lông mi dày rậm và cảm thụ được hơi ấm của nàng. Mùi hương từng đợt vòng quanh môi lưỡi, khuỷu tay chàng chống lên vách xe. Mưa phùn cách màn cửa bay vào vừa lạnh vừa ấm sau đó rơi trên mặt đệm rồi biến mất. Khuỷu tay chàng truyền đến đau đớn, trước mắt tràn ngập sương khói, trong lòng thì run rẩy. Giống như có cơn xúc động bị đè dưới sông băng lúc này phá tan xiềng xích mà ngoi lên…… Ngôn Thạch Sinh không dám động đậy một chút nào, muốn đẩy cũng không dám đẩy. Bên ngoài toàn là thị nữ và hộ vệ, chàng thậm chí còn không dám nói gì. Chàng cố ổn định hô hấp, khuôn mặt thì đỏ bừng, hơi thở hai người giao hòa khiến lòng chàng giống như bị con muỗi cắn một chút. Trên trán chàng thấm mồ hôi, đuôi mắt đỏ ửng. Giam cầm khiến người ta không thể động đậy và khoái ý không thể để người khác biết đồng thời dâng lên, băng và lửa hòa quyện khiến người ta vừa cảm thấy thẹn lại say mê. Mồ hôi nhỏ giọt, Ngôn Thạch Sinh cầm lòng không được, hai mắt mê ly mà nâng tay lên ôm hờ phía sau lưng nàng muốn đáp lại…… “Phanh ——” Ngôn Thạch Sinh bị đẩy khỏi xe ngựa, may có hộ vệ Phương đỡ chàng. Trong xe truyền đến giọng nói khàn khàn của Mộ Vãn Diêu: “Chúng ta đi thôi.” — Mưa bụi lất phất. Ngôn Thạch Sinh đứng trong mưa, thân thể bị xối ướt cũng không để ý. May mà có Ngôn Hiểu Chu nhón chân che ô cho chàng. Chàng thất hồn lạc phách, chăm chú nhìn màn mưa thật lâu, thấy đoàn xe càng đi càng xa. Chàng hoảng hốt như thấy thủa ban đầu gặp nàng ngồi trên con ngựa lùn bên cạnh xe, váy đỏ phết đất, nghiêng mặt phe phẩy quạt lông nhìn chàng cười; Lại nhớ vừa rồi nàng đè mình ở trong xe trêu đùa. Đoàn xe của công chúa đã đi xa, Xuân Hoa mang mũ trùm ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía đoàn ngưỡi tiễn đưa phía sau. Bóng dáng càng ngày càng xa, Lưu Văn Cát lặng lẽ mở tờ giấy Xuân Hoa đưa cho hắn ra. Bên trên có một hàng chữ nhỏ thanh lệ —— “Chia xa chớ quên, xin nhớ Xuân Hoa.”