Thượng Ẩn - Tám Năm Xa Cách

Chương 6 : Đi tìm chân tướng

Chương 6: Đi tìm chân tướng Hôm nay Cố Hải về nhà thăm cha, cậu cũng chẳng muốn vào cái căn nhà một chút nào. Nhưng thiết nghĩ đó cũng là ba cậu, không thể tuyệt tình được. Khương Viên ra mở cửa, khuôn mặt vui vẻ đón Cố Hải vào nhà. Những ngày đầu gặp mặt bà ta Cố Hải chỉ hận nếu mình là đàn bà sẽ cào nát bộ mặt của bà ta ra. Nhưng từ ngày cậu ở cùng Bạch Lạc Nhân, Cố Hải không còn có cảm giác ấy với bà ta nữa. Có lẽ vì bà ta là mẹ ruột của Bạch Lạc Nhân, cũng có lẽ vì ngày Bạch Lạc Nhân chứng minh cái chết của mẹ cậu không liên quan đến bà ta. Cố Uy Đình hôm nay cũng về nhà, cả tuổi thơ của Cố Hải, người ba này ngày tết về nhà được mấy ngày có thể đếm trên đàu ngón tay. Đối với Cố Hải cũng không còn quan trọng nữa, cậu cũng chỉ ghé qua một chút rồi sẽ đi ngay. "Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, lâu lắm rồi chúng ta không cùng nhau một bữa cơm có đầy đủ gia đình" Khương Viên tỏ vẻ mặt vui vẻ nói "Được" Cố Hải cũng không cự tuyệt. Bữa cơm đầu năm ở cái ngôi nhà này thật mang dáng vẻ của gia đình quân đội. Ba người chỉ cắm cúi ăn không nói một lời với nhau. Khương Viên bỗng cảm thấy ngột ngạt nên mở lời phá tan bầu không khí trong phòng "Cố Hải đã trưởng thành rồi, công việc cũng đã ổn định, con có nghĩ đến việc lấy vợ, sinh con chưa?" Cố Uy Đình không ngước lên tỏ vẻ đồng tình "Tôi cũng mong có cháu nội rồi, khi nào anh cho tôi một đứa hả?" "Chưa tìm được đối tượng" Cố Hải nói xong tiếp tục gắp thức ăn cho vào miệng. Cố Uy Đình ngước mắt "Cái gì mà chưa có đối tượng? Thế sao tôi nghe anh lặn lội đến Thanh Đảo mời một cô gái về công ty không lẽ không có ý gì, cả cái công ty anh cũng toàn tuyển nhân viên là nữ, tôi còn nghĩ anh muốn làm vua đấy chứ" Cố Hải vẫn thản nhiên trả lời "Cô ấy là ân nhân đã giúp đỡ con, con nên báo ân. Công việc còn nhiều việc phải lo, chuyện vợ con sau này sẽ nghĩ đến" Cố Uy Đình hừ một tiếng "Đợi đến lúc tôi chết anh lại lôi một thằng con trai về à?" Cố Hải và Khương Viên cùng ngước mắt nhìn Cố Uy Đình. Khương Viên nói vào "Ông nói gì vậy, chuyện đã lâu như vậy còn nhắc lại làm gì, vả lại hôm nay còn là ngày tết" Cố Hải buông đũa "Con no rồi" Vừa bước ra khỏi bàn giọng Cố Uy Đình vang lên "Nói gì thì nói, sớm cho tôi một đứa cháu" Cố Hải bước đến phòng mẹ cậu. Căn phòng vẫn mang một mùi hương dễ chịu, mỗi lần bước vào đây cậu lại thấy ấm cúng. Nhìn một lúc cậu bước ra ngoài. Nhìn thấy Khương Viên đang dọn dẹp Cố Hải nói "Tôi có việc phải đi, nói giúp với ba tôi một tiếng" Khương Viên chưa kịp trả lời Cố Hải đã nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Khởi động xe Cố Hải quay về căn hộ ở Quốc Mậu. Cũng một khoảng thời gian dài không về nơi đây. Một thứ vẫn như cũ, Dường như cái mùi hương ngày xưa ấy vẫn còn phảng phất. Một cảm giác thật ấm ấp, vui tươi, một chút nồng nàn, một chút hạnh phúc khiến cho căn phòng âm u bỗng sáng bừng lên. Đối với Cố Hải những ngày tháng cậu ở đây cùng Bạch Lạc Nhân là những ngày tháng cậu hạnh phúc nhất. Từ lúc quen biết Bạch Lạc Nhân, Cố Hải từ một đại thiếu gia lại phải tập tự nấu ăn, tự giặt đồ... "Tôi đợi một ngày cậu trở về tôi lại nấu cho cậu ăn, lại giặt đồ cho cậu..." Đó chính là động lực mà bao nhiêu năm nay Cố Hải vẫn chờ đợi cái ngày hạnh phúc ấy diễn ra. Tại sao một đại thiếu gia như tôi lại yêu một người như cậu, lại yêu đến sâu đậm, yêu không thể dứt ra. Yêu đến nổi trái tim tôi không còn khe hở nào để chứa hình bóng của một người khác nữa. Cố Hải mở tủ nhìn vào góc, đã bao nhiêu lần cậu tìm lại cái áo đồng phục ngày ấy Bạch Lạc Nhân giặt cho cậu. Nhớ lại cái lần cậu đánh tên bạn học dám sỉ nhục Bạch Lạc Nhân máu bắn khắp người cậu. Bạch Lạc Nhân cảm thấy áy náy nên giặt giúp cậu cái áo. Dù chỉ là một chút tình cảm ấy cũng làm cho Cố Hải hạnh phúc đến dường nào. Rồi cái lần nổi điên vì Thạch Tuệ giở trò, Bạch Lạc Nhân thì không dứt khoát được với cô ta nên Cố Hải đã dẫm đạp lên chiếc áo đó. Đến giờ trong trí nhớ của cậu chiếc áo đó không biết đã lưu lạc nơi nào. Một thứ chứng minh tình cảm của Bạch Lạc Nhân dành cho cậu vậy mà cậu lại đánh mất nó. Mày thật ngu ngốc Cố Hải tự mắng chửi chính mình. Một con người ngồi dưới sàn nhà nhìn những món đồ, tay cầm lên nói nói gì đó rồi lại cười cười, lại cầm một món khác lên đưa đến mũi hít một hơi thật sâu rồi ôm vào lòng... khung cảnh làm người ta không khỏi tưởng tượng đến một người bị bệnh tâm thần, nhưng cũng thật ngưỡng mộ vì những người đó sống trong vô lo vô nghĩ luôn vui cười mặc cho cuộc sống bên ngoài vô cùng khắc nghiệt. ...................... Cố Hải đang ngồi trên ghế, tay cầm vé máy bay, mặt đeo kính râm, balo để dưới chân, chờ đợi cái giây phút biết được sự thật dù là tốt hay xấu quả thật làm người ta cảm thấy háo hức. Tất cả những thứ liên quan đến cậu tôi điều tin. Tôi tin cô ta trong nhiều năm nay chắc chắn đã gặp lại cậu, bởi nếu cô ta chưa gặp lại cậu thì sẽ không thể nào mạnh miệng nói với tôi những chuyện đó. Tôi không muốn tin việc cậu và cô ta sẽ kết hôn, tôi muốn biết cô ta tại sao lại gặp được cậu, cậu hiện giờ đang ở đâu. Tôi mà tìm ra cậu tôi sẽ không để cậu chạy thoát khỏi tôi một lần nữa, cậu hãy chuẩn bị tinh thần tiếp đãi tốt người anh em này đi. Cố Hải nghiến răng mặt giận dữ khiến người ngồi kế bên cảm thấy khiếp sợ liền đổi cho khác. Cuối cùng thì cũng lên máy bay, Cố Hải càng háo hức hơn nữa, như một đứa trẻ con sắp được đi một chuyến dã ngoại thú vị. Càng ngày càng gần với sự thật quả thật cảm giác rất lạ, vừa lo sợ lại vừa tò mò. Do quá háo hức nên Cố Hải không thể ngủ được, cậu liên tục nhìn bên này nhìn bên kia lại bắt gặp một đôi nam nữ đang vui đùa cùng nhau. Đối với một kẻ đang cô đơn mà lại nhìn thấy người khác bên nhau vui vẻ với nhau thật là đáng ghét. Cố Hải trừng mắt nhìn họ. Cô gái như cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt quay lại nhìn phát hiện ra ánh mắt Cố Hải liền quay đầu lại run sợ. Người đàn ông ôm cô gái nói với cô ta gì đó, cô gái ấy mắt liếc về phía Cố Hải rồi nói gì với anh ta. Người đàn ông này đứng lên đi về phía Cố Hải "Anh bạn, sao anh lại dọa bạn gái tôi sợ chết khiếp vậy" "Chướng mắt" Cố Hải không thèm nhìn Người này cảm thấy bị sỉ nhục miệng chửi "Con mẹ nó mày thật không biết phải trái đúng sai" Cố Hải ngước lên nhìn người này, quăng cho hắn ta một ánh mắt chết người. Người đàn ông này thấy mọi người đang nhìn lại thấy mình không thể làm gì lại tên này nên đành nhẫn nhịn "Mày chờ đi" Nói xong anh ta liền quy lại chỗ ngồi dỗ dành cô bạn gái. Ánh mắt hù hận cùng đưa đến nhìn Cố Hải. Cố Hải lại nở một nụ cười ma mãnh đáp lại hai người bọn họ Sau nhiều giờ đồng hồ máy bay cũng đến nơi cần đến. Xuống máy bay Cố Hải liền nhanh chóng đón một chiếc taxi. Đưa cho tài xế mẩu giấy Thạch Tuệ ghi địa chỉ trên đó. Nói một câu bằng tiếng Anh "Làm ơn, đưa tôi đến nơi trên đây" Tài xe gập gập đầu cho xe chạy. "Ok" Chạy được chừng khoảng hai cây số một chiếc xe khác bỗng chặn đường xe taxi. Tài xế taxi xuống nói chuyện với chủ xe kia thì trong xe có ba người đàn ông một người đi ra khỏi xe. Cố Hải nhận ra đó là đôi nam nữ mình đã chọc ghẹo trên máy bay. Cố Hải bước ra khỏi xe. Bọn người nước ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ nói nói khiến Cố Hải mệt mỏi. Đã ngồi trên máy bay lâu như vậy, lại phải nhanh chóng tìm đến nơi Thạch Tuệ tổ chức lễ cưới Cố Hải gầm gừ "Tránh ra cho tôi" Người đàn ông nói với Cố Hải "Mày muốn đi, xin lỗi bạn gái tao trước đã" Cố Hải nói to "Tao không muốn xin lỗi, tao chỉ muốn thao nó" Cô gái đỏ phun ra hai chữ Đáng ghét rồi đi vào xe. Người đàn ông đỏ mặt tím tai rít lên trong kẻ răng "Mày muốn chết" Cố Hải nhìn đồng hồ sau đó bình tĩnh lại không muốn làm loạn nơi xa lại này, nếu có chuyện gì sẽ bất lợi cho bản thân và lại lỡ hết công việc của cậu nên nhúng nhường. "Tôi có công việc rất quan trọng cần phải làm, coi như việc này là lỗi của tôi, mong anh để tôi đi giải quyết công việc nếu sau này có cơ hội gặp lại tôi sẽ tạ lỗi cùng hai người" Nhìn thấy thái độ của Cố Hải người đàn ông cũng không muốn làm khó "Lần sau đừng có mà dùng cái thái độ đáng ghét ấy nói với người khác nữa nhé chàng trai." Cố Hải bắt tay cùng người đàn ông này sau đó lên taxi đi tiếp đến nơi cần đến. ................. Một lễ cưới được tổ chức tại một đại sảnh tại một khách sạn lớn, cô dâu cùng chú rễ đang tươi cười đón khách mời. Cố Hải nói lái xe dừng xa một chút, nhìn dáng người cô dâu Cố Hải chắc đến tám mươi phần trăm đó là Thạch Tuệ, nhìn qua phía chú rể, tim Cố Hải bỗng ngưng động, dáng người ấy không phải Bạch Lạc Nhân sao? Cảm giác lạnh buốt từ nơi đâu ập tới Cố Hải như bất động, tôi sẽ đến hỏi cậu lý do tại sao lại trốn tránh tôi, nói thì dễ nhưng giờ đây đối mặt với nó quả thật chân không bước nổi tim không ngừng đau nhói. Lấy lại tâm trạng bình tĩnh Cố Hải nói tài xế lái xe đi, đi đến đâu cũng được. Trên đoạn đường ấy bỗng dài vô tận, cậu thật sự muốn rời xa tôi? Cậu thật sự đã không còn tình cảm nào với tôi? Cậu.... trong lòng Cố Hải cũng chết lặng. Không được, không thể nhu nhược như vậy, phải hỏi cho rõ nếu không sẽ không thoát khỏi nỗi đau khổ này. Cố Hải lại nói tài xế quay lại khách sạn lúc nãy. Đến nơi Cố Hải chỉnh trang lại quần áo bước xuống xe, đi thẳng vào phía đại sảnh. Càng bước lại gần khuôn mặt Thạch Tuệ lại hiện lên rõ nét nhưng chú rể lại không thấy đau nữa. Khi Cố Hải đi đến trước mặt Thạch Tuệ cô cũng sửng sốt nhìn cậu, rồi mỉm cười một nụ cười chế nhạo hay một nụ cười thông cảm. "Tôi không ngờ anh lại đến đây" "Tôi đến chúc phúc cho anh trai" Cố Hải cố nén nổi lòng. "Haha cảm ơn anh rất nhiều nha" "Cậu ta đâu cho tôi nói chuyện một chút" Giọng Cố Hải hơi biến đổi một chút "Anh không đau lòng sao? Tôi nghĩ đừng nên gặp sẽ rất đau đó" "Tôi chỉ muốn nói một chút chuyện với cậu ta rồi tôi sẽ rời đi" "Anh ấy đang đón khách phía trong, tôi khuyên anh đừng nên gặp anh ấy" Biểu cảm của Thạch Tuệ có chút sợ hãi Cố Hải nhìn thấy biểu cảm này liền hỏi "Cô sợ cậu ta vừa thấy mặt tôi sẽ bỏ cô mà quay về bên tôi?" Thạch Tuệ cười cười "Đúng vậy" Khách càng ngày càng đông, Thạch Tuệ trong lòng càng lo sợ. Nói đùa với anh một câu, anh thật sự lại đến đây phá tan ngày hạnh phúc của tôi như phá tan lòng kiêu hãnh của tôi vào cái ngày hôm ấy. Phía trong một dáng người đi ra, nhìn phía xa người này rất giống Bạch Lạc Nhân. Người ấy càng tiến lại gần, lòng Cố Hải càng cảm thấy chua xót..... ..............................