Thượng ẩn full

Chương 487 : Cảm giác đặc biệt

(Chương này viết dài quá với vội nữa, có sai chính tả chỗ nào mấy bạn cmt giúp để mình sửa nhé :D) Sau một hồi nói chuyện với mẹ, Âu Dương Sảnh biết được ngày xưa mẹ mình từng là giáo viên của Cố Hải. Mẹ Âu Dương Sảnh nhìn máy tính rồi nói "Cậu ta đã trở thành doanh nhân, lại còn chững chạc thế này thật sao?" Âu Dương Sảnh thắc mắc "Mẹ nói vậy là ý gì?" Bà mẹ cười cười "Ấn tượng của mẹ về cậu ta hoàn toàn là những ấn tượng xấu, cậu ta là đứa nghịch ngợm, từ lúc chuyển đến cậu ta liền lôi kéo theo một cậu học sinh giỏi của lớp đi theo cậu ta quậy phá. Nhớ có lần cậu ta cùng cậu học sinh kia còn đến phá khóa để lấy mấy cái điện thoại mẹ tịch thu của hai người họ. Âu Dương Sảnh trong đầu lại tưởng tượng ra hình ảnh Cố Hải lúc nghịch ngợm quay phá. Trong lòng thầm nghĩ "Không ngờ một người lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng như thế mà ngày xưa cũng có những lúc nghịch ngợm" Âu Dương Sảnh lại càng cảm thấy Cố Hải vô cùng thú vị. Cô càng có hứng thú tìm hiểu anh chàng này. Suốt nhiều ngày trôi qua, Âu Dương Sảnh ngày ngày cứ đi tới đi lui trước cổng công ty của Cố Hải, phát hiện người này luôn đi sớm về trễ, có lúc còn không về nhà. Cuộc sống chỉ có công việc và công việc thật nhàm chán. Một chàng trai như Cố Hải chắc hẳn phải được rất nhiều người theo đuổi, nhưng theo những gì Âu Dương Sảnh quan sát được thì Cố Hải hoàn toàn không có mối quan hệ với thân mật với bất kỳ ai. Càng nhiều bí ẩn lại càng khiến Âu Dương Sảnh càng muốn tìm hiểu cho ra sự tình. Ngày ngày Âu Dương Sảnh vẫn thường xuyên gọi cho Gia Cát Thắng Nam, hai cô gái trẻ như fan cuồng có lúc vui vẻ tìm ra được thông tin mới, có lúc ngây ngốc vì những góc chụp đẹp như nam thần của Cố Hải. Cố Hải cũng dần cảm nhận được cô gái ngồi dưới cây kia hình như chính là chờ cậu nên cậu lại hình thành một thói quen là đứng nhìn ra cửa sổ. Một ngày nọ, khoảng hơn ba giờ chiều, Âu Dương Sảnh đang ngồi trên xe gật gù liền nhìn thấy Cố Hải một mình ra khỏi công ty. Sau khi lấy xe Cố Hải lại chạy theo một hướng khác không phải hướng về nhà như mọi ngày. Âu Dương Sảnh nhanh chóng đuổi theo. Đến một cái siêu thị lớn Cố Hải dừng xe, Âu Dương Sảnh lén lút đi theo. Đến một kệ treo mấy cái chảo, Âu Dương Sảnh nép lưng vào kệ hàng, cầm một cái chảo lên dùng nó làm gương để nhìn hình ảnh phản chiếu của Cố Hải. Hình ảnh trên đó cực kì khó nhìn vì chảo cong như một tấm gương cầu lồi. Âu Dương Sảnh càng lúc càng đưa mặt mình sát lại mặt cong ra của cái chảo. Hình ảnh gương mặt của mình méo mó hiện lên khiến Âu Dương Sảnh cũng tự giật mình hoảng sợ, tay ôm trước ngực miệng lầm bầm "Làm giật cả mình". Cố Hải đi đến một kệ khác, Âu Dương Sảnh cũng liền đi theo. Cố Hải đột nhiên dừng lại quay người, Âu Dương Sảnh cũng nhanh chóng quay người tránh vào một kệ hàng giả bộ đang xem xét cái chảo trước mặt. Mặt sau của cái chảo vẫn phản chiếu hình ảnh của Cố Hải đang tập trung lựa đồ. Âu Dương Sảnh đang tập trung nhìn thì cảm thấy mép áo bị nắm kéo. Âu Dương Sảnh quay mặt nhìn xuống. Một cậu bé chừng năm tuổi vừa kéo vừa hỏi Âu Dương Sảnh "Chị ơi, chị đang đóng phim siêu nhân hả chị" Âu Dương Sảnh cười ra nước mắt ngồi xuống hướng mặt về phía cậu bé "Sao em lại nghĩ vậy hả" Cậu bé chỉ vào cái chảo trên tay Âu Dương Sảnh "Cái này không phải cái khiên để chống lại bọn xấu sao, chị thật ngốc" Âu Dương Sảnh thật chỉ muốn cắn cho nhóc con một cái. Cậu bé nhìn khắp người Âu Dương Sảnh liền đưa tay ra chộp lấy cái máy chụp hình cười vô tư hỏi "Cái này có phải bắn ra tia lazer không hả chị" Âu Dương Sảnh thường ngày miệng mồm nhanh nhạy hôm nay gặp phải một tên nhóc con miệng mồm còn nhanh nhạy hơn nhiều khiến Âu Dương Sảnh chỉ biết cấm nín không biết nói gì. Cậu bé cứ mãi đùa giỡn cái máy ảnh. Âu Dương Sảnh liền nói "Chị phải đi đánh nhau với bọn xấu rồi, tạm biết nhóc" Cậu bé vẫn mè nheo phía sau, Âu Dương Sảnh không để tâm nhìn về phía lúc nãy Cố Hải đang đứng. Chẳng còn ai cả. Trong lòng Âu Dương Sảnh tức tối đi lại phía cậu bé kia ngồi bẹt xuống đất tay đưa lên vai cậu nhóc, mặt mũi mếu máo "Đệ đệ à, đệ đệ làm tỷ tỷ xổng mất con mồi rồi" Nói xong Âu Dương Sảnh cúi mặt giả bộ thất vọng. Tên nhóc con liền đưa tay vỗ vỗ lên đầu Âu Dương Sảnh "Chị đã lớn như vậy rồi, làm việc gì sai phải biết tự nhận lỗi không thể đổ thừa cho người khác được. Chị tự ngồi đây mà kiểm điểm đi, em phải đi rồi." Nói xong nhóc con tung tăn chạy đến chỗ mẹ cậu đang đứng làm vẻ nũng nịu "Mẹ ơi, mua cho con đồ chơi đi" Âu Dương Sảnh thật nghẹn tức trong lòng. Trẻ con bây giờ thật khiến người khác ngạc nhiên mà. Âu Dương Sảnh mệt mỏi đứng dậy, chỉ vài giây sau lại nhảy chân sáo khắp siêu thị đi tìm Cố Hải. Tìm khắp siêu thị một hồi vẫn không thấy Cố Hải đâu, Âu Dương Sảnh mệt mỏi đi về. Xe đang chạy trên đường, Âu Dương Sảnh nhìn thấy xa xa Cố Hải vừa cầm một cái gì đó cẩn thận đặt vào ghế phụ sau đó liền vòng ra ghế lái xe. Âu Dương Sảnh quyết đuổi theo xem Cố Hải đi đâu. Chạy được một đoạn thì biết Cố Hải về nhà mà không quay trở lại công ty. Đi đến cổng khu các căn hộ, Âu Dương Sảnh các nhân viên bảo vệ giữ lại yêu cầu xuất trình thẻ căn cước mới cho vào. Âu Dương Sảnh liền chỉ tay lên cái nón bảo hiểm hình con gà mái tơ miệng cười "Tôi là nhân viên giao thức ăn nhanh, sẽ đi ngay thôi, hôm nay đi làm vội quá để quên thẻ căn cước ở nhà mất rồi" Mấy anh bảo vệ nhìn một lượt liền hỏi "Vậy thức ăn đâu". Âu Dương Sảnh từ trong cái balo lôi ra một phần cơm ăn còn thừa lúc trưa. Cuối cùng cũng được vào, Âu Dương Sảnh nhanh chóng tìm kiếm Cố Hải. Ngước mắt nhìn lên Âu Dương Sảnh ôm đầu, làm sao mà tìm ra đây. Âu Dương Sảnh đành đi từng lầu thấy nơi nào đáng nghi liền bấm chuông nếu không phải liền giải thích là đi nhầm nhà. Tìm một lượt lâu Âu Dương Sảnh thất thiểu chân bước không nổi ngồi bệt trên cầu thang. Lúc này có một anh bảo vệ đi ngang qua liền bị Âu Dương Sảnh nắm lại "Anh trai ơi, anh biết người tên Cố Hải là tổng giám đốc công ty Hải Nhân sống ở phòng nào không?" Anh bảo vệ cười cười tận tình chỉ tay ra dãy nhà sang trọng phía bên phải "Cô em nhầm dãy rồi, mấy người sang trọng đều ở bên dãy kia. Ở dưới tầng trệt dãy ấy có một chú bảo vệ, cô em hỏi chắc chú ấy sẽ biết" Âu Dương Sảnh vui mừng cảm ơn anh bảo vệ nhanh chân chạy xuống cầu thang. Anh bảo vệ kia miệng chưa kịp nói Âu Dương Sảnh đã đi mất. Anh bảo vệ lắc đầu "Còn trẻ vậy mà thần kinh không được bình thường, thang máy nằm ở đây sao không chịu đi, cô em không biết đây là tầng bao nhiêu sao?" Âu Dương Sảnh nhảy xuống đến tầng trệt cơ thể đã rịu rạo, tay chóng lên tường đỡ toàn bộ cơ thể không còn chút sức lực. Một âm thanh phát ra, mấy người từ thanh máy đi ra. Âu Dương Sảnh tức nghẹn "Anh bảo vệ kia thật có thâm, định tiết kiệm điện hay sao, có thang máy sao không nói cho mình một tiếng, hại mình đi mười mấy tầng lâu" Nghỉ ngơi một lúc Âu Dương Sảnh liền chạy về phía khu hộ bên tay phải. Trong phòng bảo vệ có một bác bảo vệ đang ngồi nghe mấy bài nhạc ngày xưa. Âu Dương Sảnh lớn tiếng hỏi to "Bác ơi, bác ơi, bác có biết người tên Cố Hải, tổng giám đốc công ty Hải Nhân ở căn hộ nào không ạ?" Lời nói của Âu Dương Sảnh bị tiếng nhạc lấn át chữ có chữ không chui vào tai bác bảo vệ. Bác bảo vệ liền nhăn mặt "Cái gì mà công ty, rồi biển hả? Nếu là nhân viên tiếp thị tour du lịch thì đi chỗ khác đi, tôi không đi đây hết" Âu Dương Sảnh dở khóc dở cười lắc lắc tay. Bác bảo vệ vặn nhỏ tiếng chiếc radio lại. Lúc này mới có thể nghe rõ lời nói của Âu Dương Sảnh "Cố Hải, công ty Hải Nhân, bác biết anh ấy ở đâu không?" Sau khi được bác bảo vệ tận tình chỉ đường, Âu Dương Sảnh không đi lên nữa liền quay mặt đi ra khỏi khu căn hộ. Bác bảo vệ ngạc nhiên, không phải tìm người sao? Hỏi xong liền đi mất là sao? Một buổi tối nọ, Cố Hải đi đến bãi đậu xe của công ty lấy xe. Phát hiện trên kính trước tại cây gạt mưa có kẹp một tờ giấy nhỏ và một cây kẹo nhỏ hình con mèo trên tờ giấy còn ghi "Chúc mừng sinh nhật". Cố Hải cảm thấy buồn cười những không thể hiện ngoài. Liền chạy xe ra ngoài đậu lại một chút nhìn gốc cây kia qua kính chiếu hậu. Cô bé kia vẫn ngồi đó nhìn về phía xe Cố Hải. Cố Hải hạ kính xe, tay đung đưa cây kẹo sau đó liền chạy xe đi. Âu Dương Sảnh nhìn thấy, nụ cười trên môi lại hiện lên. Ánh mắt mơ màng buồn ngủ lại trở nên vui tươi hoạt bát. Sau khi tiếp tục theo dõi mấy ngày, Âu Dương Sảnh bị một cơn mưa làm cho cảm lạnh phải nằm ở nhà không thể đi ra ngoài. Đang nằm trên ghế salon vừa ăn trái cây vừa xem TV cùng với mẹ thì Gia Cát Thắng Nam gọi. Lúc nãy còn cười ha hả vừa bắt máy giọng liền trở thành bà già tám mươi "Nam Nam hả, tớ bệnh mất rồi" "Hả, cậu cũng biết bệnh hả" "Sao không chứ, cậu nghĩ tớ là người máy chắc" "Bảo bối a, hay là cậu bệnh vì cảm nắng anh chàng kia quá rồi" Âu Dương Sảnh tự nhiên lại giở giọng dịu dàng "Bảo bối à, tôi chỉ nhớ cậu thôi a" Gia Cát Thắng Nam đùa theo "Thật không a" Âu Dương Sảnh tiếp tục "Chắc chắn là thật, à này cậu nói cậu giúp mình tìm mấy thông tin cậu tìm được gì chưa?" "Vẫn chỉ là mấy tin cậu nói cho tớ chả có gì mới" "Vậy sao" "Ừm, thôi bảo bối cậu nghỉ ngơi đi a" "Ừm, hôn cậu một cái" "Hihi, tớ nhận nhưng khi nào cậu về đây tớ mới hôn cậu lại" "Haha, bye bye" "Bye" Âu Dương Sảnh vui vẻ tủm tỉm cười. Mẹ Âu Dương Sảnh liền nói "Bọn trẻ thật lạ sao có thể nói chuyện với nhau một cách thân mật quá như vậy, thời của mẹ không ai dám ăn nói kiểu như vậy" Âu Dương Sảnh nói "Có thể thoải mái nói chuyện với nhau thì sẽ hiểu nhau hơn, mối quan hệ sẽ thân thiết bền chặt hơn mà mẹ, mà mẹ nói bọn trẻ là ý gì ạ" "Thì mấy đứa học trò ở trường của mẹ, nhắc đến chuyện này mẹ mới nhớ ra, cái đứa trẻ bị Cố Hải lôi kéo để thực hiện mấy trò quậy phá tên là Bạch Lạc Nhân, con biết tại sao mẹ lại thu điện thoại của hai đứa không? Chính là chúng trong giờ học đã nhắn tin với nhau. Mấy tin nhắn cũng mùi mẫn y như con nói chuyện với bạn lúc nãy vậy." Âu Dương Sảnh ngạc nhiên "Thật vậy hả mẹ" "Đúng vậy, nói cậu ta quậy phá thì chẳng sai nhưng khi chịu tội cậu ta lại luôn bao che cho Bạch Lạc Nhân, mẹ muốn đánh Bạch Lạc Nhân cậu ta lại nằng nặc đòi mẹ đánh cậu ta. Con người Cố Hải cũng nghĩa khí chứ nhỉ" Âu Dương Sảnh nghe xong trong lòng cảm thấy càng thêm mến mộ Cố Hải. Không ngờ rằng Cố Hải thường ngày luôn lộ vẻ mặt lạnh lùng khó đoán lại có quá khứ thật vui tươi. Cố Hải cùng đối tác đến một nhà hàng để bàn công việc, Âu Dương Sảnh cũng bám theo sau. Đến nhà hàng Cố Hải cùng đối tác đến bàn đã đặt sẵn ngồi nói chuyện. Âu Dương Sảnh chọn một nơi để chụp những tấm hình thật đẹp. Ngồi xuống bàn, Âu Dương Sảnh lén lút chụp. Phục vụ đến bên cạnh Âu Dương Sảnh cúi người xuống nói nhỏ nhẹ với cô "Bàn này đã được đặt trước, ở đây còn rất nhiều bàn tôi sẽ sắp xếp cho quý khách chỗ khác ạ" Âu Dương Sảnh nhăn mặt ngước lên "Tôi muốn ngồi đây không được sao? Có chuyện bàn ghế cũng khó khăn như vậy" Phục vụ đến nói với ông chủ. Chủ nhà hàng liền lại gần nhã nhặn nói chuyện với Âu Dương Sảnh. Đối với những người chuyên chụp ảnh, góc chụp, ánh sáng là yếu tố quan trọng khiến cho tấm ảnh có hồn hơn. Nếu mất đi sẽ không thể nào có một tấm ảnh đẹp được. Âu Dương Sanh vẫn chịu ra khỏi cái bàn đó, nhất quyết nằm dài trên bàn ôm lấy bàn không chịu đi. Ông chủ cũng đành bó tay lại đổi chủ đề sang hỏi Âu Dương Sảnh muốn ăn gì. Âu Dương Sảnh nhìn thực đơn một lượt mắt liền trợn trắng. Toàn là món mắc tiền. Trên người Âu Dương Sảnh chẳng có gì đáng tiền ngoại trừ cái máy ảnh. Nhưng đây là máy ảnh bảo bối ba đã tặng không thể để người ta cướp đi. Âu Dương Sảnh ngước lên ra vẻ như phim kiếm hiệp "Chủ quán, cho ấm trà với mấy cái bánh bao" Chủ quán ánh mắt trước đó còn niềm nở vừa nghe xong câu nói của Âu Dương Sảnh khoé miệng liền giật giật "Khách quan a, đây là nơi tại hạ làm ăn, nếu khách quan muốn đến phá thì nhầm chỗ rồi, mời khách quan đi cho" Âu Dương Sảnh ôm bàn "Không đi" Ông chủ nhìn hai phục vụ ý bảo lại đây, vẫn tiếp tục diễn kịch cùng với Âu Dương Sảnh "Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt a. Người đâu đuổi khách" Hai phục vụ nắm hai tay Âu Dương Sảnh kéo ra ngoài. Âu Dương Sảnh vùng vẫyquyết liệt không chịu đi. Cố Hải vừa đưa ánh mắt nhìn tới, Âu Dương Sảnh liền quay lưng lại đi rất tự nhiên nhỏ giọng nói với hai người phục vụ "Không cần lôi kéo để tôi tự đi" Hai người kia vẫn kéo Âu Dương Sảnh đi ra tới cửa liền quảng ra ngoài. Âu Dương Sảnh tức giận la lối "Nhà hàng gì mà làm ăn như vậy sao, khách vào ăn thì đuổi ra, tôi đây sẽ đi nói với bạn bè, người nhà, mấy người quen nữa đừng đến đây ăn" Ông chủ từ trong bước ra cầm trên tay cái điện thoại "Cô còn nói nữa tôi sẽ gọi người đến tiễn cô một đoạn" Âu Dương Sảnh nghe xong mặt tái xanh, bỏ chạy mất dạng. Một buổi sáng nọ như thường lệ Âu Dương Sảnh vẫn cứ bám sáng tò mò cuộc sống của Cố Hải. Cảm thấy có chút buồn chán vì cả buổi sáng không thấy Cố Hải đâu. Âu Dương Sảnh mò tìm trong balo lấy một cái hộp ra, trong cái hộp là món mà cô thích ăn nhất. Bỗng chót trong đầu Âu Dương Sảnh nảy ra một ý nghĩ. "Chị ơi, Tổng giám đốc Cố Hải của chị có đặt thức ăn, chị mang giúp em lên cho anh ấy nhé" Tiếp tân cảm thấy kì lạ, thường ngày Cố Hải nếu không thể ra ngoài ăn thì sẽ là do phó tổng Diêm đi mua giúp, sao hôm nay lại đặt thức ăn ở ngoài. Tuy nghĩ vậy, nhưng tiếp tân vẫn nhận "Được rồi, chị sẽ mang lên" Tiếp tân hôm nay liền có cơ hội diện kiến tổng giám đốc Cố Hải, cô liền niềm nở cầm theo cái hộp vừa mới nhận đi vào thang máy. Đến cửa phòng tổng giám đốc, tiếp tân liền chỉnh tran lại quần áo tóc tai, lưng thẳng ngực ưỡn mông cong gõ cửa. Sau đó liền mở cửa đi vào. Cố Hải đang ngồi kiểm tra mấy cái bản vẽ trải dài trên bàn. Tiếp tân đi lại gần "Tổng giám đốc, thức ăn anh đặt đã có người mang đến" Cố Hải ngạc nhiên đưa mắt nhìn ngạc nhiên hỏi "Tôi đặt lúc nào" Tiếp tân lúc này nhìn ánh mắt sắc bén của của Cố Hải liền hoảng sợ "Có một cô bé nói chính là anh đặt mang đến" "Cô gái trẻ sao? Cô ta như thế nào?" Tiếp tân liền điệu đà, đưa ngón tay lên cằm mắt trầm tư suy nghĩ "Cô ấy nhỏ nhắn, xinh xinh, hình như còn rất trẻ, à còn đội một cái nón bảo hiểm có hình con gái nữa" Cố Hải mặt không có chút cảm xúc "Được rồi cô để đó đi" Tiếp tân nhanh chóng để cái hộp xuống, phần cổ áo cố ý để bị hở ra lộ nội y hấp dẫn bên trong. Nhưng tiếc thay cho cô mắt Cố Hải chỉ nhìn xuống bản vẽ không hề để ý có người đang cố ý câu dẫn. Tiếp tân cứ chậm chạp mà đi ra, mông cố gắng đung đưa thật hấp dẫn nhưng Cố Hải chẳng hề nhìn một chút nào cả. Xong việc Cố Hải mới để ý đến cái hộp thức ăn trên bàn, Cố Hải chầm chậm mở ra, một tờ giấy ghi mấy dòng chữ nằm ngay phía dưới cái nắp "Cảm ơn anh, vì hộp cơm tối hôm đó" Cố Hải phì cười bước đến gần cửa sổ nhìn cô gái kia vẫn ngồi đó. Trong lòng vẫn không hiểu thật ra cô ta đang chờ ai, chờ cái gì. Cố Hải gọi điện thoại cho tiếp tân nhờ mua giúp một phần cơm khác ở nhà hàng đối diện công ty đưa lên cho Cố Hải. Sau khi Cố Hải viết một tờ giấy gì đó lại nhờ tiếp tân đưa xuống cho cô gái ngồi ở gốc cây bên đường. Âu Dương Sảnh nhận được phần cơm không khỏi ngạc nhiên. Mở ra trước cái đã. Trong đó cũng có một tờ giấy nhỏ "Trả tôi phần cơm vậy tại sao áo vẫn chưa trả" Âu Dương Sảnh híp mắt cười. Chiếc áo Cố Hải đêm đó để lại, Âu Dương Sảnh lúc nào cũng mang theo nhưng đến khi đem ra lại không muốn trả. Trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nếu trả rồi sẽ còn gì để nuối tiếc, để níu giữ, còn gì để hy vọng nữa chứ. Nghĩ đến đây, khoé mắt Âu Dương Sảnh lại ươn ướt không biết tại sao nước mắt lại tự nhiên chảy ra. ......................... Đã qua hơn hai tháng kể từ ngày Âu Dương Sảnh về nhà với mẹ. Ngày ngày đều đến công ty Cố Hải chờ đợi, nhiều lúc cảm thấy mình thật nực cười, nhưng với một cô gái mười tám, mười chín tuổi làm cái việc mình thích dù nó điên điên khùng khùng vẫn là vui nhất. Nhưng có lẽ thời gian trôi quá nhanh, Âu Dương Sảnh lại có chút gì đó tiếc nuối, còn có bao nhiêu ngày nữa sẽ phải xa mẹ thêm một năm dài, còn bao nhiêu ngày nữa lại không thể hằng ngày cứ ngồi trước cổng chờ ánh mắt lạnh lùng của ai đó. Gia Cát Thắng Nam gọi đến. Âu Dương Sảnh tinh thần lại thay đổi một trăm tám mươi độ. Cười cười nói nói. Đến cuối cùng Thắng Nam lại im lặng không biết nói thêm gì Âu Dương Sảnh thấy lại liền hỏi "Bảo bối sao vậy" Gia Cát Thắng Nam thở dài "Tớ có gửi cho cậu một tấm ảnh cậu xem đi" Cảm thấy thái độ của Thắng Nam có vẻ là lạ sau khi gác máy. Âu Dương Sảnh liền mở tấm ảnh Thắng Nam gửi đến. Nhiều lần nghe mẹ cô kể về việc Cố Hải cùng một chàng trai làm những trò quậy phá, Âu Dương Sảnh chẳng có chút suy nghĩ gì về tình cảm của hai người họ. Cô nghĩ họ cũng như cô và Thắng Nam là hai người bạn thân, thân đến nổi có thể chia sẻ cho nhau từng niềm vui nỗi buồn mà người khác chưa chắc được biết. Nhưng hôm nay Âu Dương Sảnh nhìn thấy tấm ảnh Cố Hải tươi cười, ánh mặt lại có vẻ nồng thắm đến lạ kì. Bỗng dưng trong trái tim lại có một chút tư vị khó hiểu. Gia Cát Thắng Nam lục tìm trên diễn đàn của trường học, bảy năm trước cũng chính là thời gian Cố Hải vừa chuyển đến trường của Bạch Lạc Nhân. Khi tham gia hội thao, ở môn thi chạy bộ sau khi chiến thắng Bạch Lạc Nhân đã nhảy lên lưng Cố Hải ra sức cắn vào cổ cậu ta. Một người có thể vô tình cũng có thể cố ý chụp lại rồi đăng lên diễn đàn với cái tiêu đề "Họ có phải là đang yêu nhau?" Âu Dương Sảnh ngây ngốc nhìn tấm hình trên máy tính một lúc lâu, sau đó ánh mắt phức tạp khó đoán đi ra khỏi phòng. Đã mười ngày, Âu Dương Sảnh không xuất hiện trước cổng công ty Cố Hải. Cố Hải lại vẫn giữ cái thói quen đứng ở cửa sổ nhìn xuống gốc cây phía bên đường. Trong lòng Cố Hải lại cảm thấy thiếu một chút gì đó. Có lẽ chỉ là vì cái món ăn mà cô gái trẻ kia mang đến ăn rất ngon, Cố Hải chỉ muốn hỏi cách làm, có lẽ là vì chiếc áo của mình vẫn còn trong tay cô ấy hoặc có lẽ là vì người mà cô ta chờ chính là mình... Cố Hải suy nghĩ rồi tự phản bác, không thể nào, sao có thể được. Chắc người cô ta chờ đã xuất hiện nên cô ta không còn đến nữa. Buổi chiều hôm ấy, khi Cố Hải đi gặp đối tác về, đang đi lên những bậc thang trước cổng công ty. Một cô gái trẻ chạy đến hai cánh tay dang rộng ra chặn đường của Cố Hải. Ánh mắt đầy thích thú, nhiệt huyết của tuổi trẻ tràn trề, nụ cười đắc ý hiện trên môi. Âu Dương Sảnh phấn khích khiến gương mặt đỏ ửng. Cố Hải ngạc nhiên hỏi "Cô say sao?" Âu Dương Sảnh liên tục lắc đầu, miệng vẫn giữ nụ cười khó hiểu ấy, mắt vẫn có một sự vui vẻ đến tột cùng. Sự phấn khích khiến giọng nói Âu Dương Sảnh có chút cao hơn "Anh thích anh ấy sao?" Cố Hải dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Âu Dương Sảnh. Cô bé liền hiểu đưa ra tấm ảnh đã in ra từ máy tính. Chính là nó, tấm ảnh mà Cố Hải cõng Bạch Lạc Nhân trên lưng, Bạch Lạc Nhân lại phấn khích cắn vào cổ cậu. Cố Hải mở mắt to ngạc nhiên. Sau đó liền kéo Âu Dương Sảnh vào phòng khách còn dặn tiếp tân không ai được vào. Cố Hải bình tĩnh hỏi "Em lấy tấm ảnh này từ đâu ra?" Âu Dương Sảnh ngồi trên ghế ánh mắt đã thay đổi không còn phấn khích như lúc đầu, chỉ còn lại ánh mắt khó đoán nhìn thẳng vào mắt Cố Hải "Trên một diễn dàn, em không hiểu tại sao mình lại thích anh đến vậy, còn có lúc buồn vì sắp phải rời xa nơi này.Có những lúc em co cảm giác không cần nhìn thấy anh mỗi ngày chỉ cần Thật không ngờ con người lạnh lùng trước mặt em lại thích đàn ông" Cố Hải không nói gì ánh mắt sắc bén nhìn Âu Dương Sảnh. Âu Dương Sảnh hiểu rõ ý nghĩa của ánh mắt ấy liền nói "Theo những gì em đút kết được từ lời kể của mẹ em thì anh và anh ấy trong giờ học nhắ tín tình cảm với nhau nên bị mẹ em tịch thu điện thoại, hai người liền lấy phá khóa để lấy lại điện thoại thì bị mẹ phát hiện bắt lại. Anh liền bao che không để anh ấy bị đánh" Cố Hải nhướng mày "Chỉ vậy thôi mà em có thể nói rằng anh thích cậu ấy sao?" Âu Dương Sảnh liền đẩy tắm ảnh lên phía trước "Còn tấm ảnh này nữa" Cố Hải nhìn chằm chằm Âu Dương Sảnh "Vậy vẫn không thể lên điều gì" Âu Dương Sảnh bắt đầu bối rối "Em đã tìm hiểu rất nhiều thông tin về anh ấy nhưng không thể tìm ra, không hiểu tại sao một người có thể trong sáu năm biến mất không có một dấu vết nào" Âu Dương Sảnh mắt lóe sáng "Em nhớ có một lần, anh đã rời công ty sớm đến siêu thị" Cố Hải ngạc nhiên "Em theo dõi tôi?" Âu Dương Sảnh cười cười "Là do hâm mộ anh" Cố Hải hỏi "Tôi có cái gì đáng để em hâm mộ chứ" Âu Dương Sảnh vui vẻ kể ra "Anh vừa giỏi, vừa kiếm nhiều tiền vừa đep trai cao to, lại còn lạnh lùng nữa, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh này em lại càng hâm mộ anh hơn bởi vì lúc ấy nhìn anh càng đẹp trai hơn nhiều" Cố Hải chẳng có chút biểu hiện gì trên mặt "Nói tiếp việc gì đã xảy ra khi em theo dõi tôi đến siêu thị đi" Âu Dương Sảnh nói "Em thấy anh mua khá nhiều thức ăn, em thấy anh thường về nhà rất trễ nên em nghĩ anh mua về để một người khác nấu. Còn nữa, khi rời khỏi siêu thị anh đã dừng lại một cửa hàng nào đó trên đoạn đường ấy để mua thứ gì. Vài ngày trước em đã đến để tìm hiểu thử. Anh đến nơi đó để mua một cái bánh sinh nhật. Hôm ấy đúng vào ngày 1/5 âm lịch, cũng là sinh nhật của anh ấy" Âu Dương Sảnh suy nghĩ một hồi liền nói "Nhưng em đã theo dõi trước căn hộ của anh nhiều ngày vẫn không thấy anh ấy xuất hiện..." Âu Dương Sảnh ngước nhìn Cố Hải nói "Em nói việc này nếu có gì không đúng, anh bỏ qua cho em" Cố Hải vừa giật đầu Âu Dương Sảnh liền lại nói "Em đã tìm hiểu xem sáu năm trước có chuyện gì xảy ra thì phát hiện, anh và anh ấy đã bị tai nạn giao thông nghiêm trọng... em nghĩ chính điều này giải thích tại sao trong sáu năm nay anh ấy không hề có chút tin tức" Âu Dương Sảnh lại nhìn Cố Hải "Em không nghĩ anh ấy đã gặp chuyện không hay..., không lẽ anh ấy bị tổn thương nghiêm trọng nào đó không thể tự mình ra ngoài, cũng không thể nếu như thế anh sẽ không để anh ấy ở nhà một mình." Âu Dương Sảnh giọng nói ngưng lại ánh mắt lo lắng "Có lẽ nào, anh ấy không phải đã mất mà trong sáu năm nay anh ấy chưa hề tỉnh lại.... " Cố Hải không thể nghe nữa liền cắt ngang "Cậu ấy không sao, nhưng đã bỏ đi từ sáu năm trước" Âu Dương Sảnh ngạc nhiên "Tại sao?" Cố Hải thở dài "Nếu biết nguyên nhân thì tôi chẳng khó chịu như vậy" Âu Dương Sảnh khó hiểu "Anh ấy đã bỏ đi sáu năm, anh vẫn chờ không tìm người khác sao?" Cố Hải nói một câu mà Âu Dương Sảnh nhiều năm về sau vẫn không hề quên được "Có những người đem lại cho ta cảm giác đặc biệt đến mức ta luôn khắc sâu hình ảnh của họ trong trái tim, người khác đến có thể khiến ta vui vẻ ngọt ngào một chút nhưng khi nhận ra ngọt ngào vui vẻ ấy chẳng thể lấn át cảm giác đặc biệt của người kia bởi trái tim đã không còn chỗ chứa hình bóng nào khác hoặc do tổn thương sâu không thể chữa lành được nữa." Âu Dương Sảnh mắt đỏ do cảm động trước tình cảm của Cố Hải "Vậy anh có đi tìm anh ấy không?" Cố Hải nhìn xa xăm nhẹ nhàng nói "Cách đây vài năm đã điên cuồng tìm kiếm, thời gian gần đây không tìm nữa" Âu Dương Sảnh ngạc nhiên hỏi Cố Hải "Tại sao" Cố Hải mỉm cười "Lúc xưa cảm thấy thiếu cậu ấy chịu không nổi, hiện giờ chỉ cần biết cậu ấy còn tồn tại, cùng hít chung bầu không khí cũng đã cảm thấy vui lắm rồi" Âu Dương Sảnh híp mắt cười. Thích thú trong lòng không biết tả như thế nào. Từ lúc gặp được Cố Hải Âu Dương Sảnh luôn cảm thấy rất vui vẻ, đến lúc biết được Cố Hải cùng một chàng trai khác có tình cảm với nhau cô mới nhận ra thật ra cô đang thần tượng Cố Hải. Cô càng có thêm hứng thú hơn với hai người họ, không phải hứng thú trong tình cảm trai gái mà đơn giản là hứng thú vì chuyện tình cảm giữa hai chàng trai. Âu Dương Sảnh tạm biệt Cố Hải để rời đi bởi ngày hôm nay là ngày cô phải lên xe lửa trở về Thượng Hải, trước khi đi cô muốn làm rõ một số chuyện thắc mắc trong lòng. Cố Hải chở Âu Dương Sảnh đến ga xe lửa. Cố Hải đứng bên cạnh hỏi "Khi nào ra trường?" Âu Dương Sảnh ngạc nhiên trả lời "Ba năm nữa" Cố Hải cười "Lúc ấy đến tìm tôi" Âu Dương Sảnh cười cười không nói gì. Cố Hải vừa quay đi Âu Dương Sảnh liền gọi "Anh Cố Hải" Cố Hải quay đầu nhìn lại. Âu Dương Sảnh cười nụ cười vô tư vô lo của cô gái tuổi mười tám, mười chín dịu dàng lại hồn nhiên "Anh sẽ tìm được anh ấy, hai người sẽ sống thật hạnh phúc"